Chương 107: Thẹn quá hoá giận
Lý An đứng trên mái lầu cao v·út, hứng trăng sáng đón gió lạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng rà soát từng đoạn một của dòng sông Diệu Quang phía xa xa.
Tối nay, người tham gia Nguyệt Hoa Thi Hội ai cũng ăn mặc thật đẹp, có thư sinh ăn mặc gọn gàng nhưng không tùy tiện, có thi nhân tay cầm nhành hoa, có công tử ngọc thụ lâm phong, càng không thiếu mỹ nhân y phục sặc sỡ.
Giữa tiếng ngâm thơ lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm, lúc như tướng quân nơi sa trường điều binh khiển tướng, lúc lại như tình lang nhu tình nói lời yêu, đột ngột từ hai bên bờ vang lên tiếng trống dồn dập làm người xem không nhịn được mà tim đập nhanh.
Rồi đột ngột, đùng đùng đùng... Vô số t·iếng n·ổ đột ngột dội thẳng vào ngực những người có mặt tại đây, trực tiếp ép xuống tiếng ồn ào của gần vạn con người. Vô số tia sáng đủ màu sắc đột ngột phóng thẳng lên không trung, rạch xé màn đêm bằng những vết cắt nham nhở.
Đợi tới khi bay cao gần trăm mét rồi, những tia sáng đột ngột nổ tung thành vô số hào quang, âm thanh theo gió lạnh vọng lại từ xa như tiếng mưa rơi bên mái hiên nhà, hào quang đủ màu nuốt trọn trời đêm.
Trong giây phút này, ngàn vạn ngôi sao thất sắc, bạch nguyệt nhạt hòa, trên bầu trời chỉ còn những đóa hoa hồng đỏ rực như lửa, những đóa hướng dương vàng chanh, những đóa tường vi xanh màu ngọc bích... đẹp tới mức làm người xem nín thở.
Hào quang đủ màu chiếu rọi xuống làm khuôn mặt Lý An ánh lên đủ loại màu sắc, đã rất lâu rồi hắn mới lại có cơ hội ngắm pháo hoa như thế này.
Đợt pháo hoa đầu tiên bắn lên trời đã triệt để mở ra bầu không khí của lễ hội, từng đoàn múa lân ngang dọc trong đoàn người kéo theo vô số tiếng vỗ tay tán thưởng, tiếng chiêng tiếng trống réo rắt. Những tay bán hàng rong cõng theo chiếc rương lớn chứa đủ loại đồ ăn thức uống vất vả chen chúc trong đoàn người, những tốp năm tốp ba hò hét cổ vũ thi nhân ngưỡng mộ trong lòng.
Lại một đợt pháo hoa khác được bắn lên trời, hào quang nổ tung nhuộm thiên địa thành đủ màu sắc, tiếng pháo nổ, tiếng hò reo, tiếng chiêng tiếng trống, tiếng ngâm thơ hát ca, muôn ngàn âm thanh như muốn lấp đầy cả trời đất.
Lúc này đây cái gọi là nhân sinh muôn màu muôn vẻ hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, náo nhiệt, màu sắc biết bao!
Cách đoàn người đang vui lễ hội một đoạn rất xa, bên trên mái ngôi lầu các 5 tầng, Lý An thân hình thẳng tắp đứng đấy, xung quanh gió đêm gào thét không ngừng, bóng tối đen kịt bao trùm hết thảy.
Sự náo nhiệt từ bên dưới giống như đã bị một bức tường vô hình chặn đứng cho nên không thể vượt tới đây, hắn đứng yên ở đó yên lặng ngắm nhìn hết vầng hào quang này nở rộ rồi lại vụt tắt, cuối cùng dời mắt xuống dòng sông tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn bỗng cảm thấy có chút cô đơn.
Đột nhiên, ánh mắt của Lý An lướt qua một con thuyền nhỏ, bên trên ngồi một vị thư sinh cùng với một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy. Mà thư sinh kia đầu búi gọn đội ngọc quan, trông như một người độc sách môi hồng răng trắng nhưng không thể qua được con mắt của hắn, đây rõ ràng là Lý Tiểu Hoa.
“Cuối cùng cũng tìm thấy!” Lý An vui mừng tự nhủ, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi mái nhà, cấp tốc chạy tới Nguyệt Quang Hà.
Quay trở lại trên dòng sông, thuyền của Lý Tiểu Hoa và Ninh Thanh Hàn bị dòng nước xô đụng trúng vào con thuyền bên cạnh, theo quy định người ở trên thuyền sẽ phải đấu thơ với nhau, người thua cuộc sẽ phải thổi tắt nguyệt đăng của mình rời khỏi cuộc chơi.
Tuy nhiên vị công tử mặc bạch bào trên con thuyền kia lại không lập tức ra đề, ngược lại hướng Ninh Thanh Hàn cười hỏi: “Ninh tiểu thư hôm nay thật là lộng lẫy, không biết vị bên cạnh là?”
“Là anh họ của ta, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mau đấu thơ đi.” Ninh Thanh Hàn rõ ràng không thích vị thiếu chủ Tuyệt Thế Đường Môn nổi tiếng phóng túng này nhưng cũng không dám trở mặt, lạnh lùng nói.
Bạch bào công tử đông cứng nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Lý Tiểu Hoa:
“Trời thu vằng vặc ánh trăng ngà,
Sông dài cuộn sóng thuyền trôi xa.”
Lý Tiểu Hoa đáp:
“Túy lý phồn hoa tan như khói,
Mặc kẻ nhân gian tranh lợi tà.”
Một công một thủ, lần này tới lượt Lý Tiểu Hoa ra đề, nàng mỉm cười:
“Anh hùng chẳng kể sóng trùng khơi,
Chí lớn muôn phương tựa đất trời.”
Bạch bào công tử đứng trên thuyền nhỏ, nhếch miệng:
“Nữ nhi yếu ớt lòng đa cảm,
Sao sánh đấng hùng giữ giang san?”
Ninh Thanh Hàn không giỏi thi ca thơ phú, nãy giờ đứng yên không nói gì. Nhưng dù gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà đại phú đại quý, từ nhỏ gia đình đã mời nhiều bậc thi sĩ tài hoa về dạy dỗ cẩn thận, tự nhiên có thể nghe ra được ai thắng ai thua. Nghe tới đây nàng vui mừng cười xinh như hoa, ngón tay chỉ thẳng mặt người đối diện, cười nói: “Ngươi thua rồi! Mau thổi tắt nguyệt đăng đi.”
Bạch bào công tử tùy ý ném nguyệt đăng xuống sông, miệng cười mà lòng không cười hỏi: “Từ khi nào nữ nhân có thể tham gia Nguyệt Hoa Thi Hội vậy? Là các người tự nguyện lên bờ hay là để ta gọi quản sự tới.”
Lý Tiểu Hoa không nói gì cũng thổi tắt nguyệt đăng trong tay rồi chèo thuyền vào bờ. Ninh Thanh Hàn từ nhỏ lá ngọc cành vàng chưa từng bị người làm phật ý bao giờ, thấy cảnh này không chịu được nói: “Tên họ Vương khốn kh·iếp, tài không bằng người thua là phải rồi còn dám lấy giới tính ra ép chúng ta lên bờ. Đúng là đồ thái giám!”
Lý Tiểu Hoa trong lòng cũng khó chịu, nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng thôi kẻo lại rước lấy phiền phức. Đối phương làm như vậy tức thẹn quá hóa giận, tự nhận không bằng người đó mà thôi.”
Cách đó khoảng 20 mét, bạch bào công tử cũng chầm chậm bước lên bờ, lập tức một đám thủ hạ vội chạy tới tiếp đón. Hắn quay sang nhìn Ninh Thanh Hàn hai người đang cúi đầu túm tụm thủ thỉ, nhếch miệng cười, đám nữ nhân ngu ngốc này chắc không biết thính giác của một luyện khí sĩ cao quý nhạy bén tới mức nào.
Hắn phất tay gọi đám thuộc hạ lại gần, ghé vào tai chúng nói nhỏ: “Các ngươi...”
Giữa đoàn người, Lý An khó khăn chen về phía trước, hắn cơ hồ phải dùng toàn sức mạnh cưỡng ép đẩy ngã người phía trước để có thể tiến lên. Mất không ít công sức, cuối cùng hắn cũng tới được bên bờ Diệu Quang Hà, vừa khéo thấy được Lý Tiểu Hoa bước lên từ thuyền nhỏ.
“Lý Tiểu Hoa! Lý Tiểu Hoa!”
“Tỷ tỷ! Bên này, bên này!”
Lý An khàn giọng hét, khổ nỗi giữa hai bên còn có khoảng 50m khoảnh cách, xung quanh lại ồn ào đủ thứ âm thanh, Lý Tiểu Hoa tự nhiên không nghe thấy tiếng gọi, cùng Ninh Thanh Hàn sát vai nhau hòa vào đám đông náo nhiệt.
Nếu ở nơi này mất dấu Lý Tiểu Hoa thì bao nhiêu công sức đều thành công cốc, Lý An vội vã chen đoàn người đuổi theo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tiểu Hoa hai người.
Đám người thực sự quá mức đông đúc cùng hỗn loạn, Lý An khó khăn rẽ dòng người mà đi, khoảng cách giữa hai bên cũng nhanh chóng kéo gần. Đột nhiên một đám nam nhân khoảng mấy chục người mặc y phục màu đen không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên nghênh ngang đâm thẳng vào Lý Tiểu Hoa hai người làm bọn họ hoa dung thất sắc.
Đợi tới khi đám người rời đi qua, nguyên địa chỉ còn lại Ninh Thanh Hàn đang ngã trên mặt đất, quần áo toàn là vết giày lấm lem bùn đất. Còn Lý Tiểu Hoa thì đã không còn chút bóng dáng.