Dị Giới Thương Nhân

Chương 108: Hẻm tối chiến đấu




Chương 108: Hẻm tối chiến đấu
Lúc dị biến xảy ra, Lý An chỉ đứng cách Lý Tiểu Hoa hai người chưa tới 20m, lấy thị giác của hắn có thể nhìn được rõ ràng tỷ tỷ mình bị một tên mặc áo đen đánh ngất sau đó ném lên vai vác đi.
Đám đông thực sự rất hỗn loạn, cộng thêm thủ pháp đám người áo đen kia quá mức thuần thục điêu luyện, một người hạ thủ nhanh như chớp, mấy chục người còn lại thì quây xung quanh che chắn, một người cứ ngay tại giữa đám đông b·ị b·ắt cóc mà người xung quanh điềm nhiên không hề phát giác, tới Ninh Thanh Hàn đứng ngay bên cạnh tới lúc đám người áo đen kia rời khỏi vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Không kh·iếp! Đứng lại cho ta.” Lý An nhìn đám người kia vác theo Lý Tiểu Hoa đang hôn mê b·ất t·ỉnh nhanh chóng rẽ đoàn người hòng rời đi thì đỏ mắt tức giận hét một tiếng, thân hình dùng sức chen về phía trước, mấy tên thanh niên đứng chắn trước người hắn liền trực tiếp bị chen cho ngã sóng soài.
Đám người áo đen nhiều người, những người khác thấy bọn chúng đều hữu ý vô ý hoảng sợ lùi lại nhường đường, phía trước còn có người chuyên môn mở đường, thành thử ra tốc độ của bọn hắn cực kỳ nhanh, gần như không hề bị đám đông chật cứng như nêm ảnh hưởng.
Lý An một thân một mình cố sức chen lấn sô đẩy, không những không kéo gần được khoảng cách mà ngược lại cách đám hắc y nhân càng ngày càng xa. Mắt thấy đám người kia đã sắp rời khỏi đám đông đi vào con đường nhỏ bên cạnh, trước mặt Lý An lại bị một quầy bán nguyệt đăng đang sừng sững chắn ngang, trong lòng đã gấp như kiến bò trên chảo dầu, hắn cũng không quản nhiều nữa, nhún người nhảy lên, đạp vào mái quầy hàng nhỏ nhảy về phía trước.
Hắn cứ như vậy trực tiếp dẫm lên đầu của đám người đông nghịt chạy về phía trước giống như dẫm trên đất bằng, tốc độ nhanh chóng vô cùng, chẳng mấy chốc đã muốn đuổi kịp đám áo đen.
Hành động của hắn lập tức đem tới một hồi chửi rủa không ngừng, đặc biệt là những nam thanh nữ tú bị đè đầu cưỡi cổ kia, chỉ hận không thể trực tiếp kéo tên khốn kh·iếp bên trên xuống hung ác đ·ánh đ·ập một trận. Giữa đám đông lập tức xuất hiện một mảnh hỗn loạn không chịu nổi thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.
Hiển nhiên đám hắc y cũng phát hiện ra Lý An đang đuổi theo bọn hắn vội vàng tăng tốc độ, chớp mắt đã chui vào trong con hẻm tối tăm bên cạnh không còn thấy bóng dáng.
Lý An đuổi sát phía sau, thân hình cũng bị bóng tối nuốt trọn.
Vừa chạy vào trong con hẻm nhỏ, âm thanh ồn ào bên ngoài vẫn tràn vào tận nơi này nhưng ánh sáng đã hoàn toàn bị chặn lại. Càng chạy vào phía trong không gian càng tối.
Thiên tâm vạn khổ, đi ngàn dặm đường xa mới tìm thấy người nhà, vậy mà tại giây phút tưởng chừng sắp đoàn tụ với nhau lại xảy ra loại chuyện này, Lý An dù có tu tâm dưỡng tính thế nào cũng không nhịn được một bụng nộ hỏa kinh thiên. Hắn một bên toàn lực đuổi theo, một bên rút ra Bách Luyện Kiếm, lưỡi kiếm ánh lên hàn quang dọa người trong màn đêm.
Hai bên một đuổi một chạy, khoảng cách đám đông hỗn loạn bên ngoài ngày càng xa, theo âm thanh lễ hội lùi lại phía sau con hẻm ngày một tối tăm, thỉnh thoảng pháo hoa nổ tung trên bầu trời nhuộm sáng con hẻm trong khoảnh khắc rồi lại tắt ngúm.
Lúc Lý An sắp đuổi kịp đám hắc y thì đột nhiên đám người dừng phắt lại, hắn trong lòng nghi hoặc, cũng không vội vã xông lên mà cũng theo đó dừng bước, Bách Luyện Kiếm chắn ngang trước người.
Men theo ánh sáng le lói, có thể thấy phía sau đám hắc y nhân không biết lúc nào xuất hiện một vị công tử mặc áo bào màu trắng, nếu như Lý Tiểu Hoa còn tỉnh thì chắc chắn liếc mắt liền có thể nhận ra đây là người đấu thơ thua nàng sau đó uy h·iếp nàng thổi tắt nguyệt đăng lúc nãy.
“Tuyệt Thế Đường Môn!” Lý An nhìn tấm ngọc bài có ký tự bò cạp bên hông người này, trầm trọng nói.
Bạch bào công tử nhướng mày, giọng nói không rõ vẫn là đang khen ngợi hay là khinh miệt: “Cũng có nhãn lực đấy chứ! Con ả này xem ra cũng có chút thân phận, đã vậy thì càng không thể để cho nhà ngươi sống rời khỏi nơi này được rồi. Bay đâu, g·iết hắn cho ta.”
Khoảng 20 tên hắc y nhân rõ ràng đều là người luyện võ, nghe vậy không nói một lời thì yên lặng rút ra v·ũ k·hí đánh tới.
Lý An nghe đối phương nói như vậy thì trong lòng trầm xuống, hắn thân cô thế cô, một thân một mình chưa chắc có thể đối phó được nhiều người như vậy. Chỉ là Tuyệt Thế Đường Môn thế lực khổng lồ, nếu như hôm nay không cứu được Lý Tiểu Hoa thì chẳng nhẽ hắn còn dám tới tổng bộ Tuyệt Thế Đường Môn đòi người? Hay là báo quan? Hiển nhiên là không được.
Mọi chuyện diễn biến hoàn toàn ngoài dự tính của Lý An, chỉ là đã tới nước này rồi cũng chỉ còn cách chiến đấu. Trước cứu Lý Tiểu Hoa khỏi ma trảo của đối phương rồi hẵng tính tiếp.
Không ra tay thì thôi một khi đã quyết định ra tay Lý An chưa bao giờ do dự, tiên hạ thủ vi cường, không đợi đối phương kịp ra chiêu hắn đã nhanh như chớp phóng lên, Bách Luyện Kiếm lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo trong bóng tối, đầu lâu của một tên hắc y nhân trực tiếp bị cắt rụng.
Máu tươi như suối bắn lên cao ba xích rồi rào rào rơi xuống như mưa làm đám hắc y nhân dù đã quen liếm máu trên lưỡi đao kiếm ăn cũng phải hít một ngụm khí lạnh, động tác chậm lại một chút. Lý An nhân cơ hội một chiêu Tuyết Hoa Tán Ánh thuận thế mà ra, xoát một tiếng, lại có 2 tên hắc y nhân bị trường kiếm chém trọng thương, máu tươi tuôn ra như thác đổ.
Tới lúc này thì đám hắc y cuối cùng cũng kịp phản ứng, bọn chúng mau chóng kéo dãn khoảng cách, 3 người trong số đó cầm đao chém xuống đầu Lý An làm hắn không thể không lùi lại.
Vừa dừng lại thân hình, ở hai bên cánh liền xuất hiện hai tên hắc y xuất hiện như hình với bóng, một tên cầm kiếm đâm vào phần bụng Lý An, một tên khác cầm lang nha bổng đập mạnh xuống đầu hắn.
Không thể không nói đám hắc y nhân này quả thực không phải loại tầm thường, động tác nhanh nhạy chiêu chiêu đều muốn lấy mạng. Lý An hừ lạnh một tiếng, mặc kệ thanh kiếm đâm trúng bụng, Bách Luyện Kiếm một cái xoay tròn liền ngọt lịm cắt tận gốc cánh tay cầm lang nha bổng của tên hắc y nhân bên phải.
Ầm vang hai tiếng, tiếng như nhất là lang nha bổng rơi xuống mặt đất, cánh tay bị cắt rời máu tươi đầm đìa vẫn nắm chặt lấy nó không buông. Âm thanh thứ hai là mũi kiếm đâm trúng phần bụng của Lý An làm bắn ra đóa đoá tia lửa, thân kiếm cong lại như hình trăng rằm, hắn liền lông tóc không tổn thương mượn lực lùi lại.
Giao tranh mới diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng một c·hết 3 trọng thương, hung hiểm trong đó quả là làm cho người ta run sợ trong lòng. Đám hắc y nhân nhất thời không dám lỗ mãng hành động nữa mà vây xung quanh Lý An, không ít tên trong đó tay chân đã có chút run rẩy, thực sự kẻ lạ mặt này ra tay quá mức độc ác, quá mức hiểm độc.
Lý An hơi chếch mũi kiếm xuống mặt đất, cơ bắp toàn thân căng cứng lại như dây cung bị kéo căng, hắn lạnh giọng: “Thả người ra, chúng ta liền đường ai người nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.”
Bạch bào công tử vẫn một bộ công tư ca, phe phẩy cây quạt trong tay, không nhịn được mà cười lớn: “Thả người? Đúng là nực cười mà, xem ra tiểu tử ngươi vẫn chưa nhận thức được tình huống của mình lúc này rồi.”
Dứt lời, linh lực bên trong cơ thể hắn cuộn trào cuồn cuộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.