Dị Giới Thương Nhân

Chương 114: Nội đan dị biến




Chương 114: Nội đan dị biến
Bên ngoài mưa ngập trời ngập đất, gió thổi tung núi giật sông.
Bên trong căn phòng trọ loại thường giá thuê 1 lượng bạc bảy ngày này, Lý An ngẩn người nhìn một màn ảo diệu thiên địa trước mắt trong lòng chấn động không thua gì biển mây vần vũ bên ngoài.
Đây lại là chuyện gì? Vốn chỉ là một con khỉ thích uống rượu múa kiếm sao đột nhiên lại trở nên giống như quả bóng da bị người ta thổi hơi thế này?
Lý An cầm một viên bảo thạch trong túi lên, bàn tay vẫn còn hơi run run. Đó là một viên bảo thạch màu đỏ, cầm vào tay cảm thấy nặng trịch, hơi nóng, đây lại là thứ quái quỷ gì?
Gạt phăng suy nghĩ trước ăn thử vào bụng xem có vị gì, Lý An đặt viên bảo thạch xuống bàn, ngồi chồm hổm quan sát con Bạch Hầu theo mình đã hơn một năm nay.
Thế giới này không phải là thế giới của khoa học công nghệ trước kia của hắn mà là thế giới của luyện khí sĩ cùng với luyện thể sĩ, là thế giới của những điều không ai có thể giải thích được. Từ khi xuyên không tới đây tới nay, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu hắn bị làm cho kinh ngạc tới nỗi không khép lại miệng nổi.
Chỉ là dù sao cũng không phải lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy loại chuyện ảo ma này, Lý An hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Hắn vẫn còn nhớ rõ như in cái cảm giác dòng năng lượng vô hình từ viên bảo thạch trong miệng Bạch Hầu tỏa ra quét ngang qua cơ thể. Dù khác biệt rất lớn về cường độ nhưng đây không phải là lần đầu tiên hắn trải nghiệm được cảm giác này.
Một lần khác chính là đêm hôm qua trong căn hẻm nhỏ h·ôi t·hối rác rưởi kia, lúc Vương Tiêu Dạ triệu hồi ra chiếc vòng kim cô màu vàng, một cảm giác tương tự cũng xuất hiện. Tuy chỉ xảy ra một lần duy nhất và cực kỳ bé nhỏ, tới nỗi lúc đó Lý An còn cho rằng mình bị ảo giác, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác đó là thật không thể nào sai được, cảm giác giống như một dòng năng lượng vô hình nào đó vừa quét ngang qua mặt.
“Chẳng nhẽ là….” Lý An khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa cầm lên viên bảo thạch nhưng rất nhanh lại đặt về trong chiếc túi vải rồi từ bên trong cầm lên viên nội đan bạch miêu.
Nội đan bạch miêu hình dáng tròn trịa như viên ngọc trai, toàn thân tử quang óng ánh chói mắt, dù là hình dáng kích thước hay màu sắc đều vượt xa những viên bảo thạch mà Bạch Hầu đã ăn vào bụng.
Hắn cố gắng bình định mọi kích động trong lòng, xua đi mọi suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu óc, giữ nguyên tư thế ngồi xổm khó coi như vậy, hắn nắm thật chặt viên nội đan trong tay, nín thở ngưng thần cố gắng từ viên châu cảm nhận được thứ gì đó ngoài cảm giác nhẵn nhụi lạnh buốt, bất cứ thứ gì cũng được.
Hắn đã làm điều này ngàn vạn lần trước đây nhưng lần này khác biệt với bất cứ lần nào trước đó, đầu tiên viên châu trong tay hắn từ cảm giác lạnh buốt như băng dần dần nóng lên, giống như viên đá đặt trong bếp lò, chẳng bao lâu nó đã trở nên nóng rực như hòn than đang đỏ lửa.
Khác với suy nghĩ của Lý An, đây không phải là ảo giác, viên nội đan thực sự đang nóng lên làm cho bàn tay hắn phát ra tiếng thịt cháy xèo xèo, mùi thịt cháy gay mũi lập tức truyền ra bốn phương tám hướng.
Lý An nhắm chặt hai mắt, tuyệt nhiên chưa từng suy nghĩ tới chuyện buông viên nội đan ra mặc cho cảm giác đau đớn thấu trời tranh như n·ước l·ũ đang truyền tới từ lòng bàn tay.
Nhận thức thời gian đối với hắn lúc này đã trở nên vô cùng kỳ dị, có lẽ là mấy ngày cũng có lẽ chỉ là mấy cái chớp mắt, từ bên trong viên nội đan đột ngột cuộn trào nên một dòng năng lượng mạnh mẽ không gì cản nổi. Không đợi Lý An sợ hãi trước sự hung bạo của nó, dòng năng lượng đột ngột rời khỏi viên nội đan chảy vào cơ thể của Lý An. Giống như n·ước l·ũ chảy khỏi vách đá, dòng năng lượng giống như là vô cùng vô tận, ầm ầm đổ ngược xuống với khí thế không gì có thể ngăn cản.
Chớp mắt toàn bộ cơ thể của Lý An đã bị một dòng năng lượng hung bạo nuốt trọn, hơn nữa chưa dừng lại, năng lượng vẫn từ viên nội đan chảy sang cơ thể hắn. Một cảm giác căng tràn sắp vỡ truyền khắp toàn thân làm hắn thất sắc, dù không có căn cứ gì nhưng hắn biết chắc nếu cứ như thế này thì cơ thể hắn sẽ nổ tung như quả dưa hấu.
Hoàn toàn là bản năng, Lý An lập tức buông lỏng bàn tay phải đang nắm viên nội đan nhưng lập tức lại siết chặt lại. Cảm giác cơ thể bị xé rách càng ngày càng rõ ràng, suy nghĩ của hắn lại càng minh mẫn, mọi giác quan trên cơ thể giống như đã bị ngắt, hắn đối với ngoại giới không hề có chút nhận thức nào nhưng cảm giác đối với mỗi tấc trên cơ thể mình lại trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.
“Thiên địa vô tận, hấp nguyên khí, tụ tinh hoa, dẫn linh nhập thể. Nhất tức thông châu thân, nhị tức khai mạch lộ, tam tức luyện đan điền, tứ tức hóa tiểu thiên địa. Tâm như tĩnh thủy, ý như bàn thạch, cảm linh lực vô hình nhập, dẫn thiên địa tinh hoa quy về nguyên thần….” Lý An bắt đầu chầm chậm đọc to lên nội dung Hỗn Nguyên Chân Giải sớm đã thuộc nằm lòng, giọng nói không hề có chút nào đau đớn, nóng vội, sợ hãi, bình tĩnh như nhà sư đọc kinh cầu siêu sinh cho chúng sinh khổ nạn.
Hắn dựa theo nội dung ghi chép bên trong Hỗn Nguyên Chân Giải, bắt đầu chầm chậm dẫn dắt năng lượng hỗn loạn trong khắp cơ thể xuôi theo kinh mạch chảy về đan điền. Quá trình này mới đầu tuy còn rất khó khăn nhưng theo thời gian qua đi, dòng năng lượng chảy xuôi càng ngày càng thuận lợi, kỳ kinh bát mạch giống như lòng sông, dòng năng lượng khổng lồ giống như nước sông m·ùa l·ũ, ầm ầm chảy siết không gì có thể ngăn cản được rồi đổ vào đan điền.
Trong suốt quá trình này, kinh mạch của Lý An cũng nhanh chóng được khai thông, vô số tạp chất ẩn nấp bình thường không thể phát hiện đua nhau bị cuốn bay ra bên ngoài.
Thập Nhị Kinh Mạch, Bát Mạch Kỳ Kinh, ba ngàn tiểu mạch, tất cả đều hội tụ về đan điền, dòng năng lượng đổ vào bên trong đan điền nằm bên dưới rốn khoảng 3-4 cm giống như nước sông đổ vào biển, dù đổ vào bao nhiêu vẫn không thể đầy.
Nếu có người thứ hai ở trong căn phòng này sẽ nhìn thấy Lý An lúc này vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi xổm ở trên sàn gỗ, trong tay nắm viên nội đan lúc này đang cường quang nộ phóng, tử sắc nhuộm tím cả căn phòng, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc xanh, lúc tím lúc đỏ, trông vô cùng quái dị.
Răng rắc!
Cuối cùng viên nội đan bị nắm chặt kêu vang một tiếng, nứt ra thành vô số mảnh. Tuy nhiên những mảnh vỡ kia cũng không rơi vãi khắp nơi như trong tưởng tượng mà từ thực hóa hư, hóa thành vô số đốm hào quang chui vào trong cơ thể Lý An biến mất không còn để lại chút bóng dáng.
Cùng lúc đó đầu của Lý An cũng giống như bị người ta dùng gậy đánh một cái thật mạnh bật ngược ra phía sau, cơ thể ầm ầm đổ xuống sàn b·ất t·ỉnh nhân sự.
Bên ngoài căn phòng, mưa vẫn rơi ầm ầm như trút nước, vô số con rắn điện từ chân trời lao tới bò kín bầu trời, trong biển mây vẫn còn vô số giao long ẩn mình chờ thời cơ để xuất đầu lộ diện.
Nguyệt Giang Thành nhìn từ bên ngoài là một địa danh du lịch nổi tiếng tứ phương, tài tử giai nhân đó đây như rừng nhưng chỉ người trong cuộc mới biết được mực nước ở nơi đây sâu thẳm như thế nào, tất cả bình yên chỉ là dấu hiệu trước cơn bão sắp đổ ập tới toàn bộ dân chúng trong thành mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.