Chương 115: Thuật thức bản mệnh
Nhà Trọ Vạn Huy là một nhà trọ khá có tiếng tăm, nếu chỉ xét trên phạm vi con đường này thì quy mô của nó có thể xếp vào top ba. Toàn quán phòng trọ có hơn 30, người hầu giúp việc hơn trăm, mỗi ngày kiếm vào trăm lượng bạc cũng không phải nói giỡn.
Lúc này đây hai tên người làm của nhà trọ Vạn Huy đang châu đầu ghé tai nhỏ giọng thì thầm với nhau trước một phòng trọ cho thuê.
Một tên nói: “Khách nhân trong phòng này đã 1 tuần không xuất đầu lộ diện rồi, không ai thấy hắn đi ra cũng chẳng ai thấy hắn đi vào. Còn không mau mau vào dọn dẹp phòng rồi cho vị khách đang chờ bên dưới thuê đi thôi.”
Tên kia lập tức gạt tay quả quyết nói: “Vớ vẩn, thời hạn thuê phòng còn 3 ngày nữa mới hết, ngươi làm thế này không chỉ phá huỷ danh tiếng của nhà trọ chúng ta mà còn sẽ tự rước lấy phiền phức đấy, đừng quên vị khách nhân thuê phòng này đeo kiếm, rõ là một tay người trong giang hồ.”
“Nhưng mà… mấy vị khách đang chờ thuê trọ dưới kia nói sẽ cho chúng ta mỗi người 10 lượng bạc đấy! 10 lượng đấy.”
“Ta nói không là không! Nếu ngươi còn cố chấp ta đi báo cho chủ sự đại nhân.”
Đúng lúc này từ trong phòng truyền ra tiếng của khách thuê làm 2 tên người hầu sợ vỡ cả mật:
“Xì xầm cái gì? Cút đi!”
Hai tên người hầu vội vàng vâng dạ rồi chạy đi, trong lòng cảm thấy may mắn vì không lỗ mãng mà đẩy cửa vào nếu không đoán chừng mỗi người đã ăn một đao rồi.
Bên trong phòng, Lý An bám tay vào bàn đứng dậy, quay sang nhìn phát hiện Bạch Hầu đang ngồi trên giường hai mắt mở to nhìn mình.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Lý An ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn như người bị ốm lâu ngày.
Bạch Hầu tất nhiên không thể mở miệng trả lời hắn được chỉ hô hố kêu mấy tiếng không rõ ý nghĩa.
Lý An tất nhiên cũng không thật mong đợi câu trả lời từ con khỉ này, chỉ là nhất thời theo phản xạ tự hỏi như vậy mà thôi. Trước khi hôn mê… đúng rồi, viên nội đan!
Trong đầu giống như có một tia sét vừa lóe qua, tình cảnh trước khi b·ất t·ỉnh lập tức xuất hiện trong đầu hắn, lúc đó Bạch Hầu đang nhanh chóng biến lớn, còn mình thì đang hấp thu linh lực bên trong viên nội đan Bạch Miêu.
Quả nhiên khi hắn đặt tay lên bụng, ý niệm trong đầu khẽ động, một dòng năng lượng vô danh liền từ đan điền của hắn truyền ra bên ngoài rồi theo kinh mạch chạy dọc tới lòng bàn tay. Không kịp để hắn phản ứng, xoạt một tiếng, chiếc áo hắn đang mặc trên người lập tức biến mất không một chút dấu vết.
Lý An thấy cảnh này dù kinh ngạc nhưng không kinh hoảng, hắn trước kia từng nhìn thấy năng lực của Bạch Miêu, cũng là chủ nhân của viên nội đan mà hắn luyện hóa cho nên chuyện một cái áo đột ngột biến mất cũng không tới nỗi nào không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Hắn đưa bàn tay lên ngắm nghía một hồi rồi thận trọng đặt nó lên mặt bàn, một màn cũ lặp lại, hắn điều khiển linh lực từ đan điền truyền tới tay, sau đó dùng linh lực của bản thân bao bọc chiếc bàn trà lại.
Quả nhiên, xoạt một tiếng, chiếc bàn lập tức biến mất không còn một chút dấu vết.
“Quá khủng….!!!!”
Lý An lại một lần nữa nhìn vào bàn tay của mình, trong lòng kích động tới mức suýt nữa thì trực tiếp hét lớn, may mắn là cuối cùng vẫn có thể kìm nén được. Thiên tâm vạn khổ, vào sinh ra tử cũng là vì ngày hôm nay, cuối cùng hắn cũng trở thành một vị nhất châu cảnh luyện khí sĩ, thuận thức bản mệnh của hắn giống như năng lực đặc thù của Bạch Miêu lúc còn sống đó chính là thôn phệ vật thể.
“Bạch Miêu còn có thể cắn nuốt sinh vật sống!” Lý An nhớ tới tràng cảnh ngày đó Bạch Miêu nuốt mất mấy trăm người, hắn liền dùng ánh mắt không hề có chút hảo ý nào nhìn sang Bạch Hầu đang ngây thơ đứng bên cạnh hiếu kỳ nhìn. Chỉ là vẫn thôi đi, lỡ như làm biến mất rồi không làm xuất hiện lại được thì khổ, lương tâm của Lý An mãnh liệt cảnh cáo hắn như vậy.
Chỉ là cái bàn đi chỗ nào rồi? Lý An đứng như trời trồng nhìn vào mặt sàn nơi vốn lẽ đặt một cái bàn đường kính mấy mét, nghi hoặc tự hỏi. Hắn hít sâu một hơi, tập trung cảm nhận đan điền của bản thân, quả nhiên trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một khung cảnh xa lạ.
Đó là một vùng không gian hình cầu đường kính khoảng 10m, bên ngoài không gian tối đen một mảnh, tuyệt nhiên không thể thấy bất cứ thứ gì. Bên trong phạm vi 10m, trong không khí lại lơ lửng một loại hào quang màu trắng ngà làm cho nơi này không tới nỗi tối tăm, bên trong lơ lửng rất nhiều vật phẩm.
Lý An liếc mắt một cái liền nhìn thấy toàn bộ đồ vật bên trong tuy vậy hắn vẫn không dám liều lĩnh hành động, điều khiển linh lực bao quanh chiếc bàn vừa bị mình thu vào nơi này, hào quang màu trắng ngà lập tức phủ kín chiếc bàn sau đó vật này liền không một tiếng động biến mất không để lại chút nào dấu vết.
Hiển nhiên nơi này chính là không gian thần bí nằm bên trong đan điền của Lý An.
Bên ngoài hiện thực, chiếc bàn một lần nữa đột ngột xuất hiện, vừa vặn nằm lại vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh!” Lý An hít sâu một hơi rồi mới chầm chậm tổng kết lại quan sát của mình: “Vật chất nhìn như đột ngột biến mất nhưng thực ra là bị thu vào trong không gian hình cầu nằm ngay trong đan điền mình. Miễn là còn đủ linh lực để bọc lấy vật phẩm cần di chuyển thì mình có thể tuỳ ý thu vật chất vào không gian hoặc là lấy vật chất từ không gian ra ngoài, điều kiện chính là phải chạm vào vật thể cần di chuyển bởi vì linh lực không thể di chuyển qua không gian được, ít nhất là hiện tại mình không thể làm như vậy. Số lượng linh lực tiêu hao tỷ lệ thuận với kích thước của vật cần di chuyển.”
Lý An mỉm cười, năng lực này nếu như có thể hoàn mỹ lợi dụng thì có thể phát huy ra hiệu quả nằm ngoài sức tưởng tượng. Vấn đề bí ẩn bây giờ chỉ còn là hắn có thể di chuyển vật thể sống ra vào không gian hay không mà thôi? Dù bên cạnh có một con khỉ rất đáng c·hết nhưng cuối cùng hắn vẫn là xuống nhà bếp của quán trọ một chuyến, sau đó dùng 10 đồng tiền mua một con gà trống béo đem lên phòng.
Ở trong phòng, Lý An nắm lấy cổ con gà trống, linh lực vô hình chạy dọc theo cánh tay nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân con gà trống.
“Quác.. quác.. quang quác…..”
Con gà thản nhiên nhìn Lý An, một chút biểu hiện nào cũng không có.
Sau khi giữ nguyên tình trạng này khoảng 3 phút, linh lực trong đan điền cũng đã chạm đáy Lý An mới bất đắc dĩ buông con gà trống ra, một cảm giác vô thực trống rỗng xuất hiện làm hắn có chút hoa mắt chóng mặt. Loại cảm giác này không hề giống lúc kiệt sức bình thường chút nào, đây chính là dấu hiệu của việc tiêu hao hết linh lực gây nên.
Vậy là hắn không thể nào thu sinh vật sống vào không gian của mình được. Chuyện này có chút nằm ngoài ý muốn của Lý An, dù sao ngày đó hung thú Bạch Miêu nuốt người rất dễ dàng. Chỉ là nghĩ lại thì viên nội đan này cơ bản không phải của hắn, năng lực cắn nuốt chẳng qua là hắn ă·n t·rộm của Bạch Miêu mà thôi, không thể kế thừa được nguyên vẹn mới là chuyện hiển nhiên.
Con gà trống được tự do liều mạng vỗ cánh bay khắp căn phòng bé tý làm đồ đạc rơi vãi khắp nơi, lúc Lý An định đứng dậy bắt lấy con gà không ngờ đột nhiên Bạch Hầu tung người nhảy phốc lên, cơ thể vốn cao chưa tới 50cm đột ngột biến lớn thành gấp 5 lần có thừa, cái miệng rộng hoác mở miệng táp một cái, con gà trống trực tiếp bị nuốt sống.