Chương 116: Thần Hỏa Kiếm
Bịch một tiếng, Bạch Hầu ầm ầm rơi xuống sàn gỗ, lúc chạm tới sàn thì cơ thể của nó đã thu nhỏ về kích cỡ bình thường, chỉ là con gà trống tội nghiệp đã không còn thấy bóng dáng, chỉ có mấy giọt máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Bạch Hầu chứng minh cho nó từng tồn tại.
“!!!...”
Lý An há hốc miệng, khó khăn lắm mới nói chuyện lại bình thường được: “Hầu ca, hầu ca, bình tĩnh nói! Lát đệ đi mua thêm gà về cho huynh thịt.”
Bạch Hầu nghiêng đầu nhìn Lý An một chút sau đó bỏ sang chơi đùa với Bách Luyện Kiếm, nó bây giờ dù đã là một con hung thú hàng thật giá thật nhưng vẫn còn lâu mới có thể nghe hiểu được tiếng người.
“Bạch Hầu chơi đá xong đã trở th·ành h·ung thú rồi, nhìn còn rất lợi hại!” Lý An lẩm bẩm, khuôn mặt cười tới như hoa nở mùa xuân. Không ngờ vốn tưởng chỉ là mấy viên đá phát sáng tự nhiên lại có thể giúp Bạch Hầu lột xác, theo như hắn biết thì chuyện dã thú lột xác th·ành h·ung thú không phải là không có nhưng xác suất rất thấp, yêu cầu trong đó có 2 loại:
Thứ nhất là bản thân dã thú phải có đủ tố chất cái đã, thứ hai chính là phải có tác động từ bên ngoài, còn như cụ thể thế nào thì Lý An không thể nào rõ ràng được. Thực sự những thứ hắn biết về thế giới này vẫn còn quá mức ít ỏi.
Tạm thời mặc kệ vì sao Bạch Hầu lột xác th·ành h·ung thú, đối với Lý An không thể nghi ngờ đây là chuyện tốt, thiên đại hảo sự a.
“Tặng ngươi Bách Luyện Kiếm đấy, coi như quà mừng ngươi lột xác th·ành h·ung thú!” Lý An gõ gõ vào mặt bàn, mỉm cười hướng Bạch Hầu nói.
Bạch Hầu quay sang nhìn Lý An rồi lại quay xuống nhìn Bách Luyện Kiếm, nhất thời không hiểu đối phương muốn nói cái gì.
Lý An chỉ vào Bách Luyện Kiếm sau đó lại chỉ vào Bạch Hầu một lúc rồi đẩy hai tay về phía trước giống như đang tặng đồ.
Hô hố…!!
Quả nhiên Bạch Hầu hiểu ý của hắn, cầm thanh Bách Luyện Kiếm liền múa may trước mặt Lý An giống như thật sự đang muốn hỏi: “Ngươi thực sự cho ta sao? Tên nhỏ mọn nhà ngươi?”
“Là thật! Là thật! Cầm đi kẻo ta đổi ý bây giờ.” Lý An làm bộ muốn vươn tay đoạt lại bảo kiếm làm Bạch Hầu vội vàng chạy ra góc phòng, mở miệng kêu la kháng nghị không ngừng.
Lý An còn lười ngồi đây dây dưa với con khỉ ranh ma này, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác không để ý tới nó nữa. Phía sau lưng hắn lập tức vang lên tiếng kêu vô cùng mừng rỡ, âm điệu còn giống như đang hát nữa, vô cùng quái dị.
Mặc kệ đối phương làm trò điên khùng cái gì phía sau, Lý An xòe bàn tay ra, ý niệm trong lòng vừa động trên tay liền đột ngột xuất hiện một thanh bảo kiếm.
Thanh Bảo Kiếm dài 1m8, lưỡi kiếm dài mảnh như lá liễu, chuôi kiếm có hình dáng như một ngọn nửa đang b·ốc c·háy, màu sắc đỏ đậm như lửa, vỏ kiếm khắc họa những đường vân tạo thành tiêu ký hình ngọn lửa, hào quang chảy dọc bên trong, nhìn qua giống như thực sự có một đốm hỏa diễm đang hừng hực đốt cháy thanh kiếm này.
Lý An cầm thanh kiếm trong tay lại chỉ cảm thấy mát lạnh, xoạt một tiếng, hắn thuần thục rút lưỡi kiếm ra xoay một vòng trên không trung, một vòng tròn lửa xuất hiện trong căn phòng như mặt trời ban trưa, nhiệt độ lập tức tăng cao mấy phần.
Bên kia, Bạch Hầu dù đang hí hửng lau chùi thanh Bách Luyện Kiếm mới có được cũng bị giật mình không nhẹ, nó cầm theo thanh Bách Luyện Kiếm phẩy phới lên bàn, dáo dác nhìn chòng chọc thanh kiếm trong tay Lý An.
“Thần Binh!” Lý An khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trầm trọng nhìn lưỡi kiếm b·ốc c·háy rừng rực trước mắt.
Lưỡi kiếm hẹp dài, mỏng tanh như cánh ve, hình dáng hơi cong về phía bên trái, bên trên lưỡi kiếm hào quang chảy xuôi như nước, lửa lớn b·ốc c·háy nghi ngút, lưỡi kiếm vừa rời khỏi vỏ sức nóng từ bên trên tỏa ra làm cho Lý An không nhịn được mà đổ mồ hôi hột.
Biểu hiện thần dị như thế này chỉ có thể là thần binh không thể sai được.
Như tất cả mọi người đều biết, Luyện Thể Sĩ dựa vào chủ yếu vẫn là một thân sức lực cùng với cơ thể kim cương bất hoại của mình, nhưng điều này không có nghĩa là bọn hắn không sử dụng v·ũ k·hí. Vũ khí của Luyện Thể Sĩ cơ bản chia làm hai loại, phàm binh cùng với Thần Binh.
Phàm binh chính là đao thương kiếm kích có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào, dù có lợi hại đi cách mấy cùng lắm cũng chỉ là vô cùng sắc bén cứng cỏi, chém sắt như chém bùn giống như Bách Luyện Kiếm mà thôi.
Một loại khác chính là thần binh, một chữ thần thôi cũng đủ để miêu tả chúng, thần binh chính là v·ũ k·hí của thần. Mỗi thanh thần binh đều có phương thức chế tạo riêng biệt, nguyên vật liệu cũng đều không phải là phàm vật, mỗi thanh thần binh đều sẽ có một năng lực đặc thù nào đó.
Không quá chút nào khi nói mỗi thanh thần binh đều là những vật thể độc nhất vô nhị, quý giá mười phần, bình thường đều là những đồ vật chỉ có trong truyền thuyết cùng sách vở.
Không ngờ bây giờ trên tay mình lại cầm một thanh Thần Binh làm Lý An cảm giác có chút không được chân thật.
Về xuất xứ thanh kiếm, tại sao nó lại nằm bên trong không gian đan điền của Lý An thì rất đơn giản, còn nhớ ngày đó ở tổng bộ Kim Đao Bang tại An Nhạc Thành, hung thú bạch miêu đã há miệng nuốt chửng lão già lọm khọm canh cửa bảo khố, một vị kim huyết cảnh luyện thể sĩ, lúc đó cùng với cơ thể của lão bị nuốt gọn còn có thanh kiếm lão nắm chặt trong tay, chính là thanh thần binh này.
Bây giờ thời gian trôi qua cơ thể của lão già lọm khọm kia không biết đã biến mất đi nơi nào không để lại một chút dấu vết, chỉ còn thanh thần binh lợi khí này vẫn nguyên vẹn nằm trong không gian chờ người tới nhỏ máu nhận chủ.
Đúng vậy, chính là nhỏ máu nhận chủ, đây là phương thức sử dụng thần binh phổ thông nhất. Thần binh không phải là phàm binh thông thường, nếu không phải chủ nhân của nó tùy tiện sử dụng thì không những không thể phát huy được sức mạnh mà còn sẽ tự mình làm hại mình mà thôi.
Lý An có chút không chờ đợi được nữa cảm giác, cắn rách ngón tay của mình sau đó vuốt nhẹ lưỡi kiếm một cái, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả lưỡi kiếm.
Cùng với lúc đó một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc cơ bản không có thật vang lên bên tai của hắn, một cảm giác thân thiết như thế tay chân đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn. Hắn đem thanh thần binh lên ngang tầm mắt, thấy sau ánh lửa nhảy nhót, phần lưỡi kiếm tiếp giáp với chuôi kiếm có khắc 2 chữ Thần Hỏa.
Lý An ngắm nhìn Thần Hỏa Kiếm gần trong gang tấc, các giác giống như đang nhìn một bộ phận cơ thể của chính mình, chỉ cần suy nghĩ liền có thể điều khiển nó giống như giơ tay nhấc chân mà thôi.
Một người chỉ có thể nhận chủ một thanh thần binh vô chủ, cũng có nghĩa là thanh thần binh kia vừa ra khỏi lò hoặc là chủ nhân cũ của nó đ·ã c·hết rồi. Trường hợp Thần Hỏa Kiếm tất nhiên là trường hợp phía sau.
“Không phải vạn nhất đắc dĩ tuyệt đối không thể để lộ thanh Thần Binh này ra ngoài nếu không kết cục của mình cũng sẽ chẳng khác gì những chủ nhân trước của nó.” Lý An trịnh trọng tự nhủ một câu, lắc tay tra Thần Hỏa Kiếm vào vỏ, nhiệt độ trong phòng lập tức thấp xuống mấy phần.
Mang ngọc có tội, quy tắc này dù là ở thế giới nào cũng sẽ không bao giờ thay đổi!