Chương 122: Gặp lại
Vị cô nương này quả thực là một thiện xạ, khoảng cách giữa hai bên có hơn 100m, ở giữa có vô số dây leo cùng với vật cản, hoàn cảnh xung quanh lại gần như tối đen như mực, ấy vậy mà người này có thể bắn phát nào trúng phát đấy như vậy.
Ngay khoảng khắc Lý An vì viên đạn mà phân tâm, tên Kim Huyết Cảnh lập tức hai chân phát lực dẫm ra một hố lớn trên mặt đất, thân hình nhanh như tia chớp phóng thẳng tới. Y ở trên không xoay một cái, hai tay chống xuống đất, một cước quét ngang đá vào cổ Lý An.
Tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, Lý An muốn tránh cũng là lực bất tòng tâm, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đưa tay đón lấy một cước như trời giáng này.
Bịch một tiếng, thân thể hắn như quả bóng trực tiếp b·ị đ·ánh bay, ở trên không đụng gãy vô số cổ thụ, trực tiếp ở trong rừng sâu vạch ra một đường thẳng tắp, khói bụi mịt mù, t·iếng n·ổ vang như sấm.
“Khụ! Khụ!... Vẫn chưa thể cứng đối cứng với Kim Huyết Cảnh được!” Lý An dựa vào tảng đá lớn khó khăn đứng dậy, cổ họng ngòn ngọt máu tươi. Dù cho có linh lực tạm thời cường hoá thân thể thì hắn vẫn chưa có thể so được với một tên Kim Huyết Kỵ chân chính được.
Cùng lúc đó những tay súng khác cũng đã kịp thời đuổi tới, thuần thục bao vây bốn phương tám hướng xung quanh Lý An, những họng súng tối ngòm nhắm thẳng vào người hắn. Đoán chừng nếu bị mấy chục khẩu súng bắn trúng một lần thế này thì hắn sẽ thủng lỗ chỗ như chiếc giỏ tre mất.
“Là các ngươi ức h·iếp người quá đáng.” Lý An hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra sau lưng nắm lấy bọc vải đeo sau lưng.
Tên Kim Huyết Cảnh không để tâm lời nói của Lý An, chỉ cho là đối phương mạnh miệng muốn hù doạ người khác. Hắn cười to một tiếng như chuông reo, thân hình như quả đạn pháo ầm ầm lao tới.
Lý An kéo mạnh một cái, Thần Hoả Kiếm trực tiếp được rút khỏi vỏ, một làn sóng lửa mang theo sức nóng không tưởng lan tràn ra bốn phương tám hướng giống như gợn sóng lan truyền trên mặt nước.
Phừng! Phừng! Phừng!
Vô số cây cối, lá khô, dây leo bén lửa b·ốc c·háy dữ dội, hiện trường lập tức trở thành giống như tu la hoả ngục, khắp nơi đều là lửa với lửa.
Vị cô nương thấy cảnh này thì tròng mắt co lại, quả quyết hạ lệnh: “Bắn!”
Cùng lúc đó 30 tay súng sớm đã đặt ngón tay lên cò súng chờ lệnh lập tức nổ súng, nhiều tiếng súng như vậy vang lên một lúc thực chẳng khác gì sấm nổ ngay sát bên tai.
Đạn bay xuyên qua biển lửa tạo thành những lỗ thủng lớn bằng nắm đấm nhưng rất nhanh màn lửa liền hồi phục trở lại rồi bùng lên gấp gáp.
Tên Kim Huyết Cảnh họ Lôi coi biển lửa như không, thân hình dễ dàng vượt qua biển lửa có thể nung chảy sắt thép nhưng hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương ở đâu nữa.
“Là Thần Binh!” Kim Huyết Cảnh họ Lôi trầm giọng nói, nếu như đối phương có một thanh Thần Binh thì hoàn toàn có thể phá vỡ kim thân của hắn tương đối dễ dàng, muốn g·iết được kẻ lạ mặt xem ra khó hơn hắn tưởng tượng nhiều. Chỉ là cùng lúc với đó tham lam trong lòng hắn cũng bùng lên như ngọn lửa xung quanh, một thanh Thần Binh à, loại bảo vật này phải ở trong tay Kim Huyết Cảnh như hắn mới xứng chứ!
Đúng lúc này bên tai hắn nghe thấy hai tiếng Tách cực kỳ nhỏ liên tiếp vang lên, kế tiếp đó là hai mũi tên bay ra từ trong bóng tối bắn vào hai mắt của hắn.
Mọi chuyện diễn ra thực sự quá nhanh, tên Kim Huyết Cảnh họ Lôi vốn đang ở trạng thái Kim Thân không sợ đao kiếm cho nên có chút khinh thường. Hắn chỉ kịp nhắm tịt hai mắt lại rồi nghiêng đầu tránh né, may mắn vẫn kịp tránh thoát hai mũi tên, một mũi trong đó cơ hồ là sát đầu hắn mà bay qua, phần rìa của mũi tên v·a c·hạm với da đầu y làm bắn ra một chuỗi tia lửa.
Một chiếc mũi tên thông thường tất nhiên không thể nào phá được kim thân nhưng mắt là chỗ yếu hại nhất của con người, nếu để mũi tên bắn trúng hai mắt thì chỉ sợ không b·ị đ·âm xuyên cũng sẽ bị lực trùng kích đánh mù tạm thời.
Chỉ là khoảng khắc vị Kim Huyết Cảnh đã lâu không gặp phải đối thủ này thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng thì lại tách tách hai tiếng, lại có hai mũi tên bắn tới mắt của hắn.
Mũi tên thật sự rất hiểm độc, nhân thời cơ thân thể của hắn vừa mới dừng lại, lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, lại là lúc tâm thần hắn buông lỏng nhất vì vừa thoát được nguy hiểm.
Tên Kim Huyết Cảnh lần đầu tiên nảy sinh sợ hãi trong lòng, hai mắt dùng hết sức nhắm chặt lại, cánh tay trái cố gắng vươn ra che chắn trước mặt nhưng khó mà đoán chắc có kịp hay không kịp, dù sao mũi tên bay tới nhanh chẳng khác nào đạn bắn pháo rơi.
Đúng lúc này một bàn tay trắng nõn nhanh như chớp vươn ra bắt được chiếc mũi tên vốn dĩ sắp đâm vào mí mắt bên trái của tên Kim Huyết Cảnh, còn một mũi tên khác bắn vào lòng bàn tay của y chỉ có thể bắn lên một chút tia lửa rồi rơi xuống đất như lá rụng mùa thu.
Bàn tay đang nắm lấy mũi tên có chút gầy gò mảnh khảnh, da dẻ trắng nõn như đồ gốm sứ thượng hạng, nhìn lên phía trên có thể thấy được một ống tay áo trắng như tuyết rộng thùng thình, chủ nhân mặc nó là một thiếu nữ trẻ tuổi, khuôn mặt dùng khăn mỏng che đậy không thấy rõ dung mạo, mày mắt tăm tối hơn cả trời đêm, sau lưng một mái tóc dài đổ xuống như thác nước.
Bạch y nữ tử hướng một góc rừng sâu tăm tối êm giọng nói: “Xin thứ lỗi, Lôi đội trưởng cùng Tạ đội trưởng chưa từng gặp ngươi cho nên mới có hiểu lầm như vậy. Là lỗi của ta!”
Những người khác nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy từ trong bóng tối chầm chậm đi ra một thiếu niên trẻ tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt hình chữ điền toát lên vẻ chân chất thật thà giống như một thiếu niên nông thôn chưa trải sự đời, mái tóc cắt gọn được buộc lại sau lưng. Trên lưng của người thiếu niên ngồi một con khỉ nhỏ cao cỡ 50cm, toàn thân nó mọc lông trắng muốt, khuôn mặt lại đỏ hỏn, nó lúc này một tay cầm một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang doạ người, một tay bám vào cổ áo chủ nhân.
Tổ hợp này nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái không hợp lẽ thường!
Chỉ là ở đây không có ai dám khinh thường hắn cả, chính người này vừa mới đánh ngang tay với một vị Kim Huyết Cảnh, huống hồ trong tay còn đang cầm một thanh Thần Binh hừng hực lửa đỏ thế kia!
“Là lỗi của ta tới mà không báo trước, mọi người có phản ứng như vậy cũng là bình thường.” Lý An mỉm cười giảng hoà, chủ động tra Thần Hoả Kiếm vào vỏ, lửa đỏ trên lưỡi kiếm lập tức biến mất không để lại một dấu vết, không khí giương cung bạt kiếm tại hiện trường cũng dịu đi phần nào.
Bạch y thiếu nữ duyên dáng mỉm cười, chỉ tay vị Kim Huyết Cảnh giới thiệu: “Đây là Lôi Chấn Minh, bình thường mọi người vẫn gọi là Lôi đội trưởng!” Đoạn nàng nhỏ giọng hướng Lôi Chấn Minh: “Tiểu tử nhà ngươi còn không chịu giải trừ kim thân, muốn b·ị c·hém c·hết à!”
Người sau rất không phục nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không thể tiếp tục so tài được nữa, tiểu tử lạ mặt hình như là người quen của Thống Lĩnh, hắn không còn cách nào khác chỉ có thể giải trừ đi kim thân. Chớp mắt ở giữa hắn đã biến trở lại thành một người đàn ông lực lưỡng khoảng 30 tuổi, mái tóc cắt ngắn hết cỡ trông như vô số cây kim châm.
“Còn vị này là Tạ Chứ Linh, ngươi cứ gọi Tạ đội trưởng là được!” Bạch y nữ tử chỉ tiếp vào người bên cạnh đang nửa đứng nửa tựa vào súng hoả mai giới thiệu.
Tạ Chứ Linh mỉm cười gật đầu, dung mạo nàng tuy không thể nói là tuyệt diễm nhưng khi mỉm cười vô cùng linh động có sức sống, giống như một hoa đang mùa nở rộ nhất.
“Hân hạnh gặp mặt, tại hạ tên là Lý An!” Lý An mỉm cười, chắp tay hoàn lễ. Nhìn hắn hoàn toàn không giống một kẻ vừa cầm kiếm chém g·iết loạn xạ mà ngược lại giống như một tên thư sinh đọc sách nhiều hơn.
Lôi đội trưởng cũng được mà Tạ đội trưởng cũng được, một người kim thân bất hoại một người kỹ thuật bắn súng như thần. Nhưng bọn hắn rõ ràng đều là thuộc hạ của bạch y nữ tử, gọi nàng là Thống Lĩnh, điều Lý An tò mò nhất chính là cô nương ăn nói nhỏ nhẹ này rốt cuộc là ai?