Chương 132: Địa ngục trần gian
Hoàn tất việc rải mìn xong, Lý An cùng Tạ Chứ Linh chia ra làm hai ngả, mỗi người một khẩu súng bắt đầu bắn vào các hộp sắt. Không thể không nói khả năng bắn súng của bọn hắn thực sự cao siêu, những viên đạn chuẩn xác bắn trúng vỏ hộp sắt làm bắn ra đóa đoá tia lửa thắp cháy dây cháy chậm từ đó kích nổ quả mìn.
Những t·iếng n·ổ ầm ầm kinh khủng trời đất lại xuất hiện, mỗi lần một đóa cầu lửa nổ tung liền có gần chục tên giáp sĩ nằm xuống, hiệu quả kinh người.
Uy lực khủng kh·iếp cùng với hỏa lực mạnh mẽ của Ẩn Long Vệ làm cho đám giáp sĩ tạm thời không dám tiến lên, chỉ có thể tập trung cách bìa rừng khoảng 100 bước, những tấm khiên lớn kín kẽ ghép lại với nhau thành một bức tường sắt gió thổi không lọt.
Lý An hướng Tạ Chứ Linh nói: “Ngươi phụ trách ở chỗ này, chỉ cần thu hút sự chú ý càng nhiều càng tốt là được, không cần cứng rắn đối đầu. Ta đi giúp Thống Lĩnh đám người.”
“Sư phụ cứ yên tâm!” Tạ Chứ Linh vừa nạp đạn vào nòng vừa mỉm cười đáp. Không thể không nói nữ tử này bề ngoài chân chất hiền lành nhưng trong chiến đấu g·iết người không thua bất kỳ người nào.
Lý An gật đầu, lùi lại phía sau rồi vòng tới một đoạn tường nằm cách cửa chính hơn 500m. Hắn nhìn thấy lính canh bên trong chòi canh trên bức tường đều đ·ã c·hết thảm, xung quanh cũng không có dấu hiệu của lính gác, đoán chừng đều đã bị đám Lâm Tịch Nguyệt thu hút sự chú ý rồi.
“Tỷ tỷ nhất định phải còn sống!” Lý An hít sâu một hơi, nhún người nhảy một cái liền dễ dàng bay lên bức tường đá cao hơn 2m.
Hắn chưa bao giờ quên mục đích của bản thân khi tới nơi này, hắn không muốn diệt trừ Táng Sinh Đường làm việc tàn tận lương tâm, cũng không tìm thuốc giải của Hắc Tâm Tán gì đó, mục đích của hắn là cứu Lý Tiểu Hoa. Tất nhiên dưới điều kiện nàng còn sống!
Đứng trên bức tường cao, cuối cùng Lý An cũng nhìn thấy Tuyệt Sinh Đường trong truyền thuyết. Nơi này giống như là một ngôi làng nhỏ nhưng kiến trúc cao lớn tinh xảo hơn nhiều, lúc này rất nhiều nơi trong đó đang c·háy l·ớn, tiếng đao gươm v·a c·hạm cùng tiếng hò hét truyền tới từ khắp nơi.
Lý An sớm đã có kế hoạch cho riêng mình, hắn không chạy tới những nơi có giao tranh mà men theo bóng tối đi tới trung tâm Tuyệt Sinh Đường. Lấy giác quan siêu phàm của hắn chẳng bao lâu đã phát hiện một tốp mười mấy thuộc hạ Đường Môn đang vội vàng chạy về một hướng. Ngoài ra xung quanh không có người nào khác.
Lý An từ trên mái nhà nhảy thẳng vào trung tâm đám người làm bọn hắn một hồi hỗn loạn, không đợi đám thuộc hạ Đường Môn kịp rút ra v·ũ k·hí hắn đã rút ra Bách Luyện Kiếm quét ngang, một hồi tả xung hữu đột đã g·iết cho tốp người không còn mảnh giáp.
Cuối cùng chỉ còn một tên thiếu niên mặc đồng phục Đường Môn, người này vốn tưởng mình cũng sẽ nối gót đồng bọn làm ma dưới lưỡi kiếm của cao thủ không biết từ đầu xuất hiện này không ngờ lại thấy đối phương đã thu kiếm vào vỏ. Trông biểu hiện hình như không định g·iết hắn.
Đúng lúc này một con khỉ trắng từ mái nhà gần đó nhảy phốc xuống đứng trên vai Lý An, khuôn mặt đỏ au dọa tên hộ vệ s·ợ c·hết kh·iếp.
“Ta tới để tìm một người bị Vương Tiêu Dạ bắt vào đây! Cho ngươi nửa canh giờ thời gian, giúp ta tìm được người đó. Nếu thành công thì ta sẽ tha mạng cho người, không được thì ta sẽ chém đầu ngươi rồi tìm một người dẫn đường khác. Hiểu hay không hiểu?” Lý An bước tới trước mặt tên hộ vệ, trầm giọng nói từng chữ.
Tên hộ vệ bởi vì quá sợ hãi mà không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu như gà mổ thóc.
Cứ như vậy Lý An được tên hộ vệ trẻ tuổi dẫn đường men theo khe hở giữa những ngôi nhà chậm rãi đi về phía trung tâm Tuyệt Sinh Đường. Phía cổng chính tiếng súng nổ đã thưa thớt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng lại có tiếng mìn nổ đinh tai nhức óc, Lý An dựa vào giác quan hơn người của mình từ xa tránh đi những nơi có giao tranh.
Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Lý An đoán chừng hai bên giao thủ thực lực cơ bản ngang ngửa, bên Ẩn Long Vệ chiếm thiên thời, Đường Môn chiếm lấy địa lợi nhân hòa, khó mà đoán được rốt cuộc bên nào sẽ giành chiến thắng.
Chẳng bao lâu Lý An đã theo chân tên hộ vệ trẻ tuổi đi tới trước một tòa nhà một tầng cực kỳ lớn, vị trí cách tường bao khoảng 300m. Nơi này vẫn chưa bị hỏa chiến lan tới nhưng binh lính hộ vệ đều đã bị thu hút rời đi.
Tên hộ vệ trẻ tuổi cuối cùng cũng nặn ra được một chút can đảm, run rẩy nói: “Bẩm đại nhân! Nơi này gọi là Tử Lao. Bình thường Chuột Nhắt sau khi làm thí nghiệm xong nếu còn sống sẽ bị giam ở trong này!”
“Chuột Nhắt!” Lý An cao giọng hỏi lại, trong mắt lập lòe sát khí sâm sâm.
“Bẩm… bẩm… đại nhân! Chuột Nhắt là cách người ở nơi này gọi những người b·ị b·ắt tới đây làm vật thí nghiệm” Tên hộ vệ run giọng nói. Một khi b·ị b·ắt vào nơi này, con người sẽ không được đối xử như con người nữa, cái gì tên tuổi gốc gác đều không còn quan trọng, đám người Đường Môn đều gọi bọn hắn là Chuột Nhắt.
Bây giờ không phải là lúc để ý chút chuyện này, Tử Lao này quả là nơi mà Lý An muốn tới, nếu như Lý Tiểu Hoa còn sống thì nhiều khả năng sẽ ở nơi này. Hắn gấp gáp đá phăng cửa lớn, bên trong lập tức xông ra mấy tên hộ vệ của Đường Môn.
Không cần Lý An ra tay, Bạch Hầu trên vai hắn tâm ý tương thông thân hình loé lên một cái, 4 tên hộ vệ lập tức đầu rời khỏi cổ.
Cạch cạch mấy tiếng, lúc những cái đầu rơi xuống đất thì Bạch Hầu cũng đã yên vị trở về ngồi trên vai Lý An, Bách Luyện Kiếm cầm ở nơi tay không dính lấy một giọt máu.
Tên hộ vệ trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này thì thiếu chút nữa trực tiếp bị ngất, may mắn cuối cùng vẫn là nhịn được.
Lý An nhanh chóng bước qua t·hi t·hể đám lính canh chạy vào bên trong. Bên trong tòa nhà vô cùng lớn này không ngờ không hề được phân thành những phòng khác nhau mà tạo thành một căn phòng duy nhất lớn kinh người. Hai bên căn phòng đặt vô số lồng giam bằng sắt, ở giữa chừa lại một lối đi rộng cỡ 2m.
Hai bên bức tường le lói mấy ngọn đuốc nhỏ, ánh sáng chập chờn làm cho những bóng đen bên trong những lồng giam lúc ẩn lúc hiện.
Lý An nhìn lướt qua một cái, nơi này giam giữ chỉ sợ hơn cả ngàn người. Thủ đoạn tàn bạo của Đường Môn quả thật là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
“Lý Tiểu Hoa! Tỷ tỷ ở đâu!” Lý An hướng bốn phía hét lớn, vội vã đi tới từng lồng tìm kiếm.
Tiếng gọi của hắn lớn là như vậy nhưng ngoại trừ lẻ tẻ mấy người phản ứng ra thì đa phần Chuột Nhắt ở nơi này hoàn toàn không hề động đậy.
Lý An lướt qua từng chiếc lồng, từ bên trong tỏa ra mùi phân, mùi nước tiểu, mùi xác c·hết thối rữa tỏa ra làm hắn không nhịn được phải đưa tay bịt mũi. Bên trong mỗi chiếc lồng hình vuông dài khoảng 3m trung bình giam giữ hơn 10 người, những người trong đó đa phần không mặc y phục, đầu tóc rũ rượi, trên người nếu không phải v·ết t·hương chằng chịt lộ cả xương trắng thì cũng thối rữa, nổi mụn đỏ, l·ở l·oét,… Khó mà nói được trong số những chiếc lồng này có mấy phần người còn sống, có mấy phần là t·hi t·hể.
Những chiếc lồng trông giống như đựng một đống bầy nhầy máu thịt h·ôi t·hối kinh khủng, cảnh tượng so với tu la địa ngục còn muốn kinh khủng, còn muốn bồn nôn.
Lúc đi tới một chiếc lồng nằm ở khoảng giữa phòng, Lý An nhìn thấy một bộ xương bọc da đang vô lực ngồi bên trong góc chiếc lồng. Khi hắn lắc mạnh chiếc lồng, bộ xương kia không ngờ chầm chậm ngửa lên để lộ một khuôn mặt máu thịt be bét, hai con mắt lồi lên như sắp rơi ra ngoài, tuy nhiên vẫn có thể lờ mờ nhận ra là một người phụ nữ.
Hắn nhìn vào trong vòng tay của người phụ nữ, thấy ở đó một một khối thịt thối rữa nhỏ bé như trẻ sơ sinh, thịt thối rữa lúc nhúc rời bọ, mấy giọt dịch màu đen từ khối thịt chầm chậm rơi xuống mặt đất.
Oẹ!
Tên hộ vệ trẻ tuổi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cúi người n·ôn m·ửa không ngừng, khuôn mặt trắng bệch. Nơi này là do con người tạo ra hay sao?
Lý An trong lòng lạnh toát, tỷ tỷ của hắn đang ở nơi này?
“Tuyệt Thế Đường Môn! Lý An này không g·iết sạch các ngươi thì sẽ không mang họ Lý!”
Bên trong bóng đêm, ánh mắt Lý An âm u hàn quang, sát khí như hóa thành thực chất.