Dị Giới Thương Nhân

Chương 134: Bị tập kích




Chương 134: Bị tập kích
Ầm! Ầm!
Lý An bị tiếng động lớn đánh động, quay sang phía bên kia nhìn không ngờ lại thấy một toà lầu cực kỳ cao ầm ầm đổ xuống. Từng chuỗi t·iếng n·ổ dồn dập không ngừng, bụi mù cuộn lên giữa trời đêm như sương mù.
Tên hộ vệ trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu không thể tin nổi: “Đấy… đấy… đấy hình như là phòng thí nghiệm chữ Nhân, sao mà lại sập mất rồi!”
Tử Lao cũng đã tìm qua, trong số bốn phòng thí nghiệm Thiên Địa Huyền Nhân cũng chỉ còn chữ Huyền với chữ Nhân là chưa tìm qua. Bây giờ chữ Nhân đã sập mất rồi, toàn bộ hy vọng còn lại cũng chỉ có thể đặt vào phòng thí nghiệm chữ Huyền trước mắt.
Không biết một toà lầu cao lớn như ngọn núi như vậy rốt cuộc là ai, dùng thủ đoạn kinh thiên động địa cỡ nào mới có thể đánh sập được nó.
“Xem ra cao thủ Đường Môn đang giao thủ với Lâm Tịch Nguyệt đám người rồi, nơi này càng ngày càng nguy hiểm, phải tìm thấy tỷ tỷ rồi rời đi càng sớm càng tốt!” Lý An trong lòng trầm xuống, tung chân đá tung cửa lớn phòng thí nghiệm chữ Huyền rồi xông thẳng vào.
Bên trong nơi này được phân thành rất nhiều căn phòng lớn nhỏ khác nhau, bên trong mỗi căn phòng cũng rất khác. Có căn phòng toàn dùng để chứa đồ, có nơi dùng chứa sách, có nơi chứa rất nhiều chậu cây kỳ quái đủ loại, tất nhiên cũng không thiếu được nhân loại, sống thì ít mà c·hết thì nhiều, tử trạng của ai cũng cực kỳ thê thảm.
Càng đi về phía trong, những căn phòng càng ngày càng lớn, người còn sống cũng càng ngày càng ít, chút hy vọng ít ỏi trong lòng Lý An cũng càng ngày càng mong manh.

Sau khi liên tục đi qua 5 căn phòng chỉ toàn xác người bị cắt xẻ thê thảm, Lý An trong lòng không còn mang theo hy vọng đẩy căn phòng tiếp theo. Chỉ là ngoài ý muốn của hắn chính là cánh cửa này lại bị khoá từ bên trong.
Lý An nghiêng tai lắng nghe thì phát hiện trong phòng có tiếng tim đập cực kỳ yếu ớt, ngoài ra không có động tĩnh gì khác. Đoán chừng bên trong có vật thí nghiệm của Đường Môn vẫn còn sống.
“Nơi đây là đâu?” Lý An hất đầu hỏi tên hộ vệ.
Người sau run giọng đáp: “Tiểu nhân chỉ là một cái hộ vệ cấp thấp, bình thường không được phép vào 4 phòng thí nghiệm. Tiểu nhân thực sự chưa từng hại người, đại nhân minh giám, minh giám!”
Lý An cũng lười nói chuyện với những kẻ Tuyệt Sinh Đường này, đi qua Tử Lao cùng với 3 phòng thí nghiệm, trong mắt hắn những kẻ bên trong Tuyệt Sinh Đường này đã không còn là con người nữa rồi mà là từng đầu từng đầu ác quỷ hút máu ăn thịt người mà sống.
Xoẹt một tiếng, Bách Luyện Kiếm một chém liền dễ dàng cắt phăng đi khoá cửa. Lý An không do dự đạp tung cửa lớn đi vào bên trong.
Quả nhiên bên trong phòng có 3 người bị nhốt trong lồng sắt, xung quanh có rất nhiều giá sách cùng với dụng cụ kỳ lạ. Trong đó thậm chí có những bình nhiều hình dạng cùng với ống dẫn được làm từ chất liệu trong suốt như thuỷ tinh, trông vô cùng giống dụng cụ thí nghiệm hiện đại.
Căn phòng này không bình thường! Lý An vừa trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này không ngờ cửa lớn đột ngột đóng chặt lại, ở bốn góc phòng không biết từ đâu phun ra khói đen nồng nặc.

Khói đen cuồn cuộn, chớp mắt đã lấp kín căn phòng rộng hơn mười mét.
Ngay giây phút khói đen xuất hiện Lý An đã ngửi thấy mùi thối vô cùng kinh khủng, hiển nhiên bên trong khói đen có độc. Lần trước trong con hẻm nhỏ trúng khói độc của Đường Môn, bài học này hắn vẫn còn nhớ rõ cho nên tuyệt nhiên không dám để khói đen lại gần người.
Hắn thôi động linh lực bao phủ toàn thân, trên người lập tức nhiều thêm một lớp giáp hào quang màu trắng ngà. Khói đen chạm tới hào quang giống như va phải tường đất, mảy may không thể tiến bước.
Bạch Hầu lúc này đã là hung thú hàng thật giá thật, nó đứng ở trên lưng Lý An kêu to một tiếng, trên thân cũng xuất hiện một lớp hào quang màu xanh nhạt ngăn chặn khói độc tiếp xúc.
Trong những người ở đây duy chỉ có tên hộ vệ trẻ tuổi là không kịp phản ứng cái gì, hắn chỉ kịp à một tiếng rồi bị khói đen nuốt chửng. Chính mắt Lý An nhìn thấy, tên hộ vệ ở bên trong khói đen đầu tiên là kêu la một hồi sau đó điên cuồng xé da thịt của mình, máu tươi chảy ra lại đen kịt như mực tàu.
Sau khoảng 10 giây la hét hắn phịch một cái ngã xuống đất, đ·ã c·hết tới không thể c·hết lại, tiếng hét thảm thê tâm liệt phế đột ngột im bặt để lại trên đất một đống thịt bầy nhầy máu thịt.
Cảnh tượng thực sự vô cùng kinh khủng!
Lý An dù tự nhân đã đi không ít nơi nhìn thấy không ít thảm trạng khủng kh·iếp nhưng nhìn thấy một màn này cũng không khỏi nhíu chặt mày. Khói đen này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với loại bom khói người Đường Môn dùng trong hẻm nhỏ, rốt cuộc là kịch độc tới mức độ nào mới có thể khiến một n·gười c·hết trong đau đớn như vậy chứ?

Hắn vội vàng nhìn quanh, xung quanh hắn lúc này ngoại trừ khói đen mù mịt cũng chỉ có khói đen mịt mù, bốn phương tám hướng một màu đen kịt. Dù lấy thị giác của Lý An cũng hoàn toàn không nhìn rõ phương hướng, bên tai chỉ có tiếng khói bay xào xạc như mèo cào vào vải làm hắn không nhịn được mà nổi da gà.
Đúng lúc này bên cạnh Lý An phát ra từng trận xì xào âm thanh, hắn kinh ngạc phát hiện khói đen đang ăn mòn linh lực của hắn.
“Độc có thể ăn mòn cả linh lực, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!” Lý An hít sâu một hơi, hướng hư không phía trước hét lớn: “Yêu ma nơi nào giả thần giả quỷ!”
Lời nói vừa ra ngay cả khói đen xung quanh cũng nhộn nhạo đôi phần, Lý An áp hai bàn tay vào nhau rồi chầm chậm tách hai lòng bàn tay ra. Ở giữa lòng bàn tay hắn xuất hiện một lốc xoáy ánh sáng màu trắng ngà nhỏ xíu trông như một dấu chấm trong không gian.
“Đi!” Lý An thầm hét một tiếng, hai tay đẩy vòng xoáy ánh sáng về phía trước.
Vòng xoáy ánh sáng rời xa Lý An thì cấp tốc biến lớn, chớp mắt đã hoá thành lớn như cái miệng giếng, bên trong hào quang màu trắng nồng đậm như thực chất không ngừng cuộn trào xoắn lại với nhau.
Khói đen ở xung quanh giống như chịu một lực hút vô hình nhanh chóng bị hút vào trung tâm của vòng xoáy. Vòng xoáy giống như cá voi hút nước, bụng rộng không đáy, không ngừng thôn phệ lấy khói đen ở trong phòng.
Theo thời gian trôi đi khói đen càng ngày càng mỏng manh, khoảng 1 phút sau làn khói vốn dày đặc như nước đã trở nên mỏng manh hơn nhiều, cảnh tượng bên trong phòng có thể nhìn thấy lờ mờ.
Một bóng người đang rón rén đi ra cửa đột nhiên dừng phắt lại, trên cổ gác một lưỡi kiếm sáng choang làm cho bóng người không mảy may dám nhúc nhích.
“Buông tay ra khỏi thắt lưng!” Lý An lạnh giọng nói, phía bên kia vòng xoáy ánh sáng vẫn đang không ngừng nuốt lấy khói đen, mật độ khói độc mỏng manh như thế này đã không còn đủ phá vỡ hào quang do linh lực của hắn tạo nên.
Theo khói đen bị hút sạch để lộ bên kia lưỡi kiếm là một nữ tử tuổi chỉ vừa đôi mươi, dáng người cao gầy, trên thân mặc một bộ váy dài màu xanh lục, phần vai trễ xuống sâu hai bên lộ ra một phần bộ ngực, hai bên xương quai xanh tinh xảo như ngọc, làn da trắng loá mắt tương phản hoàn toàn với khói độc xung quanh. Khuôn mặt nàng kiều mỵ hút hồn, làn môi đỏ tươi, gò má ửng đỏ, mắt phượng mày ngài, mi tâm đính một viên ngọc lục bảo giá trị liên thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.