Dị Giới Thương Nhân

Chương 135: Sinh Tử Luân




Chương 135: Sinh Tử Luân
“Ây da! Đại nhân làm nô gia sợ quá đó nha! Có gì đặt kiếm xuống rồi hãy nói!” Nữ tử nhìn thấy lưỡi kiếm kề cổ, đầu tiên sắc mặt hơi đổi rồi rất nhanh trở lại như bình thường. Giọng nói kiều mị hút hồn, nàng vừa nói vừa lấy ngón tay đẩy lưỡi kiếm ra ngoài.
Không ngờ cổ tay Lý An hơi dùng sức một cái, Bách Luyện Kiếm sắc bén không gì sánh được liền cắt trúng vào ngón trỏ của nữ nhân kia. Nếu không phải người sau phản ứng nhanh thì đoán chừng ngón tay đã bị trực tiếp cắt đứt, nhưng dù vậy vẫn bị lưỡi kiếm xước ra một đường sâu tận xương, máu tươi nóng hổi tuôn xối xả.
Nữ nhân lạ mặt đau đớn hét lên, vội vàng từ trong ngực lấy ra một bình thuốc rắc lên miệng v·ết t·hương. Cũng không biết bên trong bình là thứ thuốc gì mà máu tươi lập tức ngừng chảy, nàng lại nhanh chóng xé một miếng vải trên y phục buộc chặt miệng v·ết t·hương lại, động tác vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi.
Lý An không có biểu cảm gì nhìn đối phương băng bó xong v·ết t·hương, giọng nói không rõ là tức giận hay nóng vội, nhanh chóng nói: “Ta không quan tâm ngươi tên gì hay thân phận của ngươi như thế nào! Ta tới đây tìm một thiếu nữ 19 tuổi bị Vương Tiêu Dạ bắt vào đây. Nếu như ngươi giúp ta tìm được người, ta hứa sẽ thả ngươi đi. Nếu không thì đống máu thịt bầy nhầy kia chính là ngươi!”
Vừa nói hắn vừa chỉ t·hi t·hể của tên hộ vệ xấu số bị trúng độc c·hết. Mới qua một chút thời gian mà máu thịt trên t·hi t·hể đã nhão ra như bùn, máu tươi nhầy nhụa đen kịt lại như nhựa cây.
Nữ nhân nọ nuốt một ngụm nước bọt, mắt đẹp hết liếc nhìn Bách Luyện Kiếm lại nhìn t·hi t·hể kinh khủng kia. Sau một lúc chần chờ, nàng nói: “Đúng là Vương thiếu gia có đem tới đây một người như vậy! Hắn còn bảo là không được g·iết, phải từ từ h·ành h·ạ cho người đó sống không bằng c·hết.”
“Người bây giờ ở đâu!” Lý An trong lòng trầm xuống, gấp gáp truy hỏi. Thấy nữ nhân liếc nhìn lưỡi kiếm không nói, hắn hiểu ý thu lại Bách Luyện Kiếm, nữ nhân liền ung dung đi tới bên trong góc phòng.
“Tiểu nữ tên là Mộc Huyền Linh!” Nữ nhân nọ mỉm cười nói, bàn tay không b·ị t·hương hướng chiếc bình hoa trên giá sách ở góc phòng xoay 3 vòng.
Cách một tiếng động, cả cái giá sách cao lớn vậy mà đột ngột dịch chuyển sang một bên, để lộ phía sau một cánh cửa lớn. Cánh cửa giống như được đúc thành từ bạc, bề mặt lấp lánh bằng phẳng như một tấm gương, bên trên điêu khắc hoạ tiết giống như gió lốc.

Cánh cửa không khoá, Mộc Huyền Linh nhẹ nhàng đẩy một cái, nó liền dễ dàng được mở ra.
Một mùi hương bạc hà lập tức bay ra bên ngoài.
Lý An sợ có độc, vội vàng phong bế hơi thở, khuôn mặt đầy vẻ phòng bị. Mộc Huyền Linh thấy cảnh này, duyên dáng mỉm cười, giọng nói như chuông lảnh lót: “Đường đường là bậc nam tử hán, sao lại sợ bóng sợ gió quá vậy! Ngài yên tâm, không có độc đâu, chỉ là hương nước hoa ta chế tạo mà thôi. Ngài nhìn kia, có phải là người ngài muốn tìm!”
Lý An vẫn phong bế hơi thở đi qua cánh cửa, bên kia là một căn phòng khác nhỏ hơn nhưng có rất ít đồ dùng, chỉ có một chiếc bàn lớn cùng với đủ loại dụng cụ thí nghiệm, trong đó không thiếu những thứ được chế tạo bằng thuỷ tinh, vàng, bạc,… Ở trong góc có một chiếc giường trải ga trắng, bên trên nằm một người không mặc y phục.
Khuôn mặt người này dù ửng đỏ bất thường, da dẻ toàn thân tím ngắt như n·gười c·hết nhưng không thể sai được, chính là Lý Tiểu Hoa.
“Tỷ tỷ!”
Trong lòng vẫn không rõ là vui mừng hay đau lòng, Lý An vội vàng đi tới bên cạnh chiếc giường. Hắn lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh phủ lên cơ thể Lý Tiểu Hoa rồi đặt tay lên cổ tay nàng, quả nhiên vẫn còn sống, điều này làm hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn học tập Vạn Y Thần Sách đã lâu, đối với y thuật tuy không tinh nhưng cũng biết chút ít. Tuy nhiên, mạch tượng của Lý Tiểu Hoa lại làm hắn không tài nào hiểu được, lúc có lúc không, lúc nhanh lúc chậm, lúc phù phiếm lúc ngang ngược, đây hoàn toàn không phải là mạch tượng của một người bình thường nên có.

Tình trạng của Lý Tiểu Hoa lúc này cũng vô cùng kỳ quái, phần cổ trở nên đỏ bừng như hòn than đỏ lửa, phần cổ trở xuống lại tím tái như xác c·hết, tuy vẫn còn sống nhưng đã hôn mê b·ất t·ỉnh.
Lý An nhìn sang nữ nhân tự xưng Mộc Huyền Linh, đáy mắt loé lên vẻ âm hàn. Hắn không phải người hiếu sát nhưng càng không phải là kẻ hiền lành, nữ nhân này nếu đã dám làm tỷ tỷ của hắn trở nên sống dở c·hết dở thế này thì cũng phải chịu trừng phạt gấp bội.
Dù đối phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn mình một cái, nhưng Mộc Huyền Linh vẫn vô thức lùi về sau một bước, trái tim giống như bị người nào bóp mạnh một cái không thở nổi. Nàng đã không còn vẻ ung dung ban nãy, run giọng nói lớn: “Đừng g·iết ta! Nếu như ngươi g·iết ta thì tỷ tỷ của ngươi cũng chỉ có một con đường c·hết!”
Lý An từ chối cho ý kiến, khuôn mặt vẫn như bình thường nhưng bàn tay đã nắm vào chuôi Bách Luyện Kiếm. Không g·iết cũng được nhưng trước cũng phải cắt mũi xẻo tai rồi rút gân chân của kẻ này cái đã, dù thế nào đi nữa thì sau tất cả cũng không thể để cô ta nhởn nhơ như vậy được.
“Cắt tay cắt chân hay chọc mù mắt cũng không được! Tỷ tỷ của ngươi đã bị tiêm vào độc của Vạn Niên Viêm Xà, hơn nữa còn là nguyên chất. Ngươi hẳn cũng biết độc Vạn Niên Viêm Xà không thể giải được, nếu như không có ta giúp duy trì sự sống thì nữ nhân này không đến 1 canh giờ sẽ c·hết chắc. Hơn nữa, trên đời này cũng chỉ có một mình ta có khả năng nghiên cứu ra thuốc giải.”
“Như vậy à!” Lý An từ từ đứng dậy, bàn tay vẫn chống lên chuôi Bách Luyện Kiếm, từ từ đi tới bên cạnh Mộc Huyền Linh. Trên vai hắn, Bạch Hầu gầm gừ không ngừng, hoàn toàn không có chút hiền lành nào như thường ngày mà vô cùng hung ác.
“Nói như vậy là ta g·iết ngươi không được, đánh ngươi cũng không được. Ngược lại phải cung phụng ngươi như tổ tông, cầu ngươi nghiên cứu ra thuốc giải cứu tỷ tỷ của ta?” Lý An nhỏ giọng nói, bên trong không nghe ra xúc cảm nào.
Mộc Huyền Linh gian nan gật đầu một cái.
“Được thôi! Chuyện đã tới nước này rồi cũng chẳng còn cách nào khác!” Lý An gật đầu một cái, đoạn hắn xoè bàn tay ra, bên trên đột ngột xuất hiện hai chiếc vòng, một lớn một nhỏ.
Chiếc vòng lớn màu lam lục bích giống như được đúc nên từ một khối ngọc, chiếc vòng nhỏ hơn thì màu trắng ngà giống như sừng của một loài hung thú nào đó.

“Sinh Tử Luân! Làm sao ngươi lại có cái này?” Mộc Huyền Linh nhìn thấy đôi vòng này, khuôn mặt còn sợ hãi hơn cả lúc bị kiếm kề cổ, không thể tin được lẩm bẩm: “Sinh Tử Luân là pháp khí quý hiếm bậc nhất, có thể giúp luyện khí sĩ thu phục hung thú thậm chí Linh Thú làm vật cưỡi mà sai bảo. Nghe nói chỉ có Lung Linh Sơn ở Trung Châu mới có khả năng làm ra vật này!”
“Ngươi nói không sai!” Lý An gật đầu, lúc hắn luyện hoá được không gian bên trong nội đan Bạch Miêu, bên trong đó cũng không phải trống không mà có 2 món đồ vật, một cái là Thần Hoả Kiếm, một cái còn lại chính là cặp Sinh Tử Luân này. Chắc hắn một thanh thần khí cộng với một thanh pháp khí này là do Bạch Miêu lúc còn sống đã nuốt vào bụng, tất nhiên nó còn nuốt rất nhiều đồ vật, tuy nhiên tới cuối cùng chỉ còn 2 thứ có phẩm cấp cực kỳ cao này còn tồn tại.
Lung Linh Sơn ở Trung Châu chính là nhờ vào thứ pháp khí tà môn này mà trở thành đệ nhất môn phái của Ngũ Linh Đế Quốc, ngàn năm qua vị thế chưa từng bị lay chuyển. Cũng không biết Bạch Miêu ở nơi nào đã nuốt được món pháp khí này?
Lúc Bạch Hầu trở thành Hung Thú thì Lý An đã có suy nghĩ đeo Sinh Tử Luân cho nó. Dù sao hung thú trời sinh tính tình hung bạo, khát máu hiếu sát, nếu như không có biện pháp đặc thù thì làm sao có thể an tâm để nó ở bên cạnh. May mắn cuối cùng hắn vẫn không làm vậy, Sinh Tử Luân tới lúc này vừa hay có đất dụng võ.
“Đưa cổ đây!” Lý An hướng Mộc Huyền Linh tuỳ ý nói.
Mộc Huyền Linh cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ do dự, chỉ là khi bắt gặp ánh mắt muốn g·iết người của đối phương, nàng chỉ đành thở dài một cái. Nàng hơi cúi đầu về phía trước, một tay vén mái tóc đen ra phía sau để lộ cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, bả vai như ngọc, nhìn xuống một chút nữa càng là xuân quang mê muội chúng sinh.
Trong số 2 chiếc vòng, vòng lớn gọi là Tử Luân, vòng nhỏ gọi là Sinh Luân.
Lý An đeo Tử Luân vào cổ Mộc Huyền Linh, hai đầu chiếc vòng cách một tiếng đập vào nhau rồi hoà làm một khối, toàn bộ chiếc vòng gần như ôm sát cổ nàng ta, hắc quang âm u toả ra nhè nhẹ rồi tắt hẳn.
Tiếp đó, hắn lấy Sinh Luân đeo vào cổ tay trái của mình, chiếc vòng giống như một chiếc vòng tay bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện gì thần diệu.
Sinh Tử Luân có thể cách ngàn dặm khống chế sinh tử của người khác, từ giây phút này, mạng sống của Mộc Huyền Linh đã chỉ còn là một ý niệm của Lý An mà thôi. Trên đời này cũng chỉ duy nhất hắn có thể cởi bỏ chiếc vòng nho nhỏ kia khỏi cổ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.