Dị Giới Thương Nhân

Chương 63: Trò chuyện




Chương 63: Trò chuyện
Lý An cưỡi ngựa như bay, chẳng bao lâu đã tới trước căn nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Bấm đốt tay nhẩm tính, hắn rời nhà cũng đã hơn 6 năm, từ một đứa trẻ ốm yếu gầy trơ xương bây giờ cũng đã trở thành một thiếu niên lực lưỡng cơ bắp rồi. Ngôi nhà tranh rách nát mỗi lần trời mưa lớn đều bị thổi tới xiên xiên vẹo vẹo kia nay cũng đã được thay bằng một ngôi nhà xây bằng gạch hẳn hỏi, mái nhà tranh không che nổi sương mai cũng đã được lớp ngói, trong Thạch Thôn này ngôi nhà trước mắt đã được tính là rất khang trang rồi.
Lý An khẽ lắc đầu, xuống ngựa đi tới gõ cửa.
Ngũ Nương lúc đó đang cho lợn ăn, nghe thấy tiếng gõ cửa tưởng là Lý Tiểu Hoa đi học về, nhanh chóng chạy tới mở cửa. Khi thấy người đứng trước mặt không phải con gái mình mà là đứa con trai ít khi được gặp mặt, bà đầu tiên là hơi ngây người sau đó mới vội vàng kéo Lý An vào nhà.
“ Đứa con bất hiếu này, lớn như vậy rồi cho nên không cần mẫu thân nữa đúng không! Lần trước khó khăn lắm mới về thăm nhà mà 3 ngày đã đi, ta tới may cho ngươi một bộ áo ấm cũng không kịp.” Ngũ Nương quay lưng đi, giọng nói như thường, chỉ là Lý An biết bà đang lén lau nước mắt.
“ Là lỗi của con, đợi khi nào cuộc sống ổn định rồi con sẽ đón mẫu thân cùng tỷ tỷ tới ở cùng.” Lý An nhìn bóng lưng đã hơi hơi cong xuống kia, nhỏ giọng trả lời.
Hắn đang đứng ở giữa sân, bên phải hắn trước kia phải có một gốc cây Du cực kỳ lớn mới phải, bây giờ đã được thay thế bằng một cái chuồng lợn khá lớn, bên trong có con lợn mẹ vừa hạ sinh bầy con, tiếng eng éc đinh tai nhức óc.
Bên tay trái hắn trước kia hẳn là một cái chuồng gà nhỏ do phụ thân hắn tự làm, bên trong vốn có một con gà mái nhưng đã bị làm thịt để bồi bổ cho hắn rồi, bây giờ chỗ kia đã không còn bóng dáng của chuồng gà mà thay thế bằng một chiếc giếng nước, bên cạnh giếng nước còn đặt một chậu đồ bẩn chưa giặt.
Hiện tại Lý Tiểu Hoa thường ngày đều đi học, Ngũ Nương chỉ ở nhà may vá thêu thùa thuê cho người ta, cuộc sống trôi qua so với dĩ vãng thì sung sướng hơn nhiều.
Đang khi mẹ con hai người định đi vào nhà thì cửa lớn bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc bộ váy màu đỏ nhạt xuất hiện trong tầm mắt.

Lý Tiểu Hoa thấy trong nhà có người thì hơi ngạc nhiên, mất một lúc mới lên tiếng: “ Tiểu Ngưu ngươi trở về rồi! Sao mới không gặp mấy tháng mà ngươi lại cao hơn nhiều như vậy rồi, đã cao hơn ta nửa cái đầu rồi.”
Lý An nhìn tiểu cô nương nhón nhón chân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng mỉm cười. Bởi vì dùng Hoàng Kim Dịch nguyên nhân cho nên chiều cao của hắn đúng là phát triển hơn trước khá nhiều, bây giờ đứng bên nhau so sánh mới phát hiện Lý Tiểu Hoa chỉ còn đứng tới tai hắn.
Còn nhớ trước kia hắn đứng còn không tới ngực vị tỷ tỷ này.
“ Có phải ngươi ở trong huyện thành ăn ngon uống ngon cho nên mới cao nhanh như vậy hay không? Vậy mà không đem đồ ăn về cho ta, đúng là không giảng nghĩa khí gì hết…..” Lý Tiểu Hoa nhìn một lần hai tay trống không của đệ đệ, dậm chân tại chỗ nói ríu rít không ngừng. Bạn bè đều biết cô gái này bình thường rất ít nói chuyện, hành động dịu dàng nhã nhặn, tới mức còn từng được phu tử tặng cho bốn chữ ‘ôn nhu hiền thục’ có lẽ cũng chỉ ở trước mặt vị đệ đệ nhiều năm không gặp này nàng mới lại mang dáng vẻ như đứa trẻ 11 tuổi nghèo khó năm đó.
Ngũ Nương mỉm cười thật tươi, vết chân chim hai bên mắt hằn xuống thật sâu như vỏ cây, nàng cao giọng nói: “ Thôi đừng trách đệ đệ của con nữa, để ta đi làm thịt con gà mái làm bữa trưa, các con vào trong nhà nghỉ ngơi đi.”
Lý Tiểu Hoa phồng má nói: “ Bất công, thật là bất công. Hôm trước con nài nỷ mãi mà mẫu thân không chịu làm thịt con gà mái kia, nói cái gì mà bạn già không nỡ g·iết. Bây giờ đệ đệ vừa bước chân vào cổng liền xách đao ra chuồng gà rồi.”
“ Con bé này thật là!” Ngũ Nương lắc đầu, nhanh chóng đi ra chuồng gà phía sau nhà, nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối đều không hề thuyên giảm chút nào.
Lý An suy nghĩ một chút rồi cũng không ngăn cản mẫu thân, chỉ cùng với tỷ tỷ vào trong nhà.
Lý Tiểu Hoa đầu tiên là rót cho mình cùng đệ đệ một ly trà nguội, hỏi: “ Bây giờ cũng chỉ có ta cùng đệ, có chuyện gì hãy nói ra đi!”
“ Sao tỷ biết ta có chuyện muốn nói?” Lý An hơi ngạc nhiên hỏi.

“ Tiểu tử nhà ngươi tình người bạc bẽo, mấy năm qua về thăm nhà được mấy lần chứ. Hôm nay chẳng nhẽ lại là đột nhiên nhớ mẫu thân cùng với ta cho nên cưỡi ngựa mấy chục dặm về thăm nhà?!!!” Lý Tiểu Hoa cười nhẹ nói, đã có mấy phần phong thái người đọc sách giống như vị Lưu tiên sinh dạy học. Đây mới là hình tượng Lý Tiểu Hoa bình thường mà bạn học vẫn thấy.
Lý An không phủ định, sau khi thầm sắp xếp những suy nghĩ trong lòng rồi mới chầm chậm lên tiếng: “ Tỷ tỷ cùng với mẫu thân cần phải rời khỏi Thạch Thôn ngay, không, rời khỏi cả An Nhạc Huyện nữa.”
Dẫu biết đệ đệ có điều muốn nói nhưng không ngờ lại đột ngột bảo nàng chuyển nhà như vậy, Lý Tiểu Hoa hơi nhíu mày: “ Tại sao?”
“ Không phải bình thường ta bảo đang làm học đồ ở cửa hàng y phục tỷ không tin hay sao, hôm nay ta sẽ nói thật. Thực ra ta đang làm một đầu mục trong Kim Đao Bang, tỷ biết Kim Đao Bang đi?” Lý An uống một ngụm trà, chầm chậm nói.
Lý Tiểu Hoa khẽ gật đầu, thực ra lấy tài trí của nàng từ lâu đã biết đệ đệ đang làm chuyện nguy hiểm rồi, nếu không từ đâu rơi xuống nhiều bạc trắng như vậy chứ!
“ Mọi chuyện rất phức tạp nói ra cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tỷ chỉ cần biết đệ đang bị những người rất lợi hại nhắm vào, đang rơi vào tình huống nguy hiểm tới tính mạng, tỷ cùng với mẫu thân cũng có thể sẽ bị đệ liên luỵ. Cho nên hai người phải chuyển tới nơi khác ngay lập tức.” Lý An châm chước câu từ một chút rồi nói.
“ Không thể báo quan hay sao?”
Lý An chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói.
Trong phòng lập tức trở nên trầm mặc, khoảng 2 phút sau, cuối cùng Lý Tiểu Hoa cũng mở miệng đánh tan sự im lặng nặng nề này: “ Được rồi! Đợi ăn xong bữa cơm đoàn viên tỷ sẽ dẫn mẫu thân rời khỏi An Nhạc Huyện.”
“ Tỷ không hỏi thêm gì sao?” Lý An ngạc nhiên hỏi, dù sao cũng là phải rời bỏ quê hương bôn ba nơi đất khách quê người, một đứa trẻ vùng quê bình thường tuyệt nhiên sẽ không giám tuỳ tiện đồng ý như vậy.

“ Phu tử từng nói một câu “ nam tôn nữ ti” ý chỉ nam nhi thì được coi trọng còn nữ nhi thì bị coi thường, ngươi thấy câu này thế nào?” Lý Tiểu Hoa đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“ Không đúng!” Lý An không nghĩ nhiều, thành thực trả lời.
“ Trước kia nhà chúng ta thế nào, bây giờ nhà chúng ta thế nào, mẫu thân trước kia phải thức dậy từ canh ba tới lò gạch làm việc, bây giờ có thể ở nhà nhàn nhã thêu thùa, là nhờ ai? Còn không phải là đệ hay sao? Dù ta hay mở miệng mắng đệ nhưng cũng biết đệ kiếm được bạc tuyệt nhiên không phải dễ dàng, khổ cực cùng với nguy hiểm trong đó không phải ta cùng mẫu thân có thể tưởng tượng được. Bây giờ đệ bảo chúng ta rời khỏi đây tự nhiên cũng là có nỗi khổ riêng, cũng là muốn tốt cho chúng ta mà thôi.”
Lý Tiểu Hoa đứng dậy khỏi ghế, nói tiếp: “ Nam tôn nữ ti cái chó má khốn kh·iếp, nam nhân làm được thì nữ nhân có gì mà không làm được chứ. Đệ cứ yên tâm lo chuyện của mình, không cần bận tâm tới ta cùng mẫu thân, chỉ cần ta còn sống thì sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân.”
“ Đa tạ tỷ đã thông cảm cho đệ!” Lý An mỉm cười, vốn một bụng lời giải thích đã nghĩ trên đường tới đây xem ra không cần phải dùng tới rồi. Chỉ là cũng vì vậy mà hắn nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cúi đầu uống trà.
“ Đệ không thể đi cùng chúng ta hay sao?” Cuối cùng Lý Tiểu Hoa vẫn không nhịn được mà mở lời hỏi.
Không phải đệ đệ đang nguy hiểm tới tính mạng hay sao, đã vậy thì dứt khoát cùng với nàng và mẫu tân tới nơi khác sống cuộc đời mới không phải tốt hơn.
“ Tạm thời không được! Đợi tới khi nào mọi chuyện xong suôi đệ sẽ chuyển tới ở cùng hai người.” Lý An quả quyết lắc đầu.
Thực ra cùng với Lý Tiểu Hoa và Ngũ nương tới nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió cũng là một cách, nhưng Lý An vẫn quyết định ở lại.
Thứ nhất, trốn một ngày hai ngày nhưng chẳng nhẽ có thể trốn cả đời, trừ khi hắn có thể trốn tới châu khác, thậm chí quốc gia khác nếu không có gì đảm bảo những kẻ vô cùng lợi hại ở sau màn không tìm ra được hắn. Tới lúc đó hắn thân cô thế cô, đừng nói là bảo vệ người nhà, tới bảo vệ mình cũng là hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Thứ hai, hắn không cam tâm. Không cam tâm từ bỏ một vị sư phụ kim huyết luyện thể sĩ, từ bỏ Kim Đao Bang, từ bỏ đệ nhất võ viện Ngũ Linh Quốc. Hơn ai hết hắn biết rõ tư chất luyện thể của mình tầm thường tới mức nào, nếu như không có những thứ kể trên thì hắn lấy đâu ra tư cách để tranh một cơ hội mong manh có thể đột phá Kim Huyết Kỳ chứ? Bây giờ tìm tới một nơi không quen biết ai, sống ngơ ngơ ngác ngác một đời? Vậy ông trời cho hắn sống lại thêm một kiếp không khỏi cũng quá lãng phí rồi!
Hắn đang đặt cược, đặt cược tính mạng mình để đổi lấy một cơ hội hư vô mờ mịt không biết có tồn tại hay không, có lẽ ngay ngày mai hắn sẽ bỏ mạng, thậm chí là ngày hôm nay nhưng hắn chắc chắn nếu mình lựa chọn cùng người nhà rời khỏi An Nhạc Huyện này thì hắn sẽ hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.