Chương 64: Rời đi
Ngũ Nương tay xách theo con gà mái béo mập đã làm bạn cùng mình mấy năm đi ra sân, đang định dùng dao cắt tiết con gà tội nghiệp thì lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai cùng con gái đang ngồi trong nhà nói chuyện, vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm trọng.
Khoảng cách rất xa, bà không thể nghe được các con nói gì nhưng không khí trầm trọng trong cuộc đối thoại giữa hai đứa nó bà cảm nhận được rất rõ ràng.
“ Ông nó à, ông đi trước không kịp hưởng phúc của các con, tôi ở lại một mình lại cảm thấy mình chỉ liên luỵ chúng nó. Ông nói xem, đời này tôi chẳng cho hai đứa nó được cái gì, cũng chẳng dạy được chúng nó cái gì, vậy mà bây giờ mặt dày ăn của chúng nó, mặc của chúng nó.” Ngũ Nương cầm con dao lên, cánh tay không nhịn được mà run rẩy nhè nhẹ.
Con gà mái cũng giống biết đại hoạ sắp lâm đầu, ra sức kêu inh tai.
“ Đệ sao vậy?” Lý Tiểu Hoa thấy đệ đệ mình thất thần, không nhịn được hỏi.
“ Không có gì!” Lý An khẽ lắc đầu rồi sau đó từ trong ngực lấy ra một con dao găm dài khoảng 30cm, một túi bạc cùng với một tấm da thú đặt lên bàn.
Lý Tiểu Hoa không cầm túi bạc lên xem xét mà cầm tấm da thú lên mở ra xem, thấy bên trên vẽ bản đồ của U Châu, vùng xung quanh An Nhạc Huyện được vẽ đặc biệt chi tiết.
“ Đệ đã thăm dò rồi, tiếp giáp phía tây An Nhạc Huyện là Châu Linh Huyện, nơi này khí hậu ôn hoà, quan phụ mẫu yêu dân như con, là một nơi tốt để đặt chân, hơn nữa đường đi cũng không quá xa, trên đường đều là đại lộ do Ngũ Linh Quốc mở, rất an toàn.” Lý An nhìn tấm bản đồ nói.
Lý Tiểu Hoa gật đầu rồi cầm con dao lên xem xét thì bị đệ đệ giành lấy, tốc độ của đệ đệ rất nhanh, nàng gần như vừa chớp mắt một cái thì con dao vốn nằm trong tay đã b·ị c·ướp mất rồi.
Lý An khẽ kéo con dao ra khỏi vỏ độ nửa tấc, lưỡi dao phát ra màu sắc xanh lục kỳ lạ: “ Con dao này rất sắc bén, chỉ cần chạm vào da thì chắc chắn sẽ đổ máu. Bên trên lưỡi đao bôi một loại c·hất đ·ộc đặc chế của Ngũ Linh Môn, được xưng là thấy máu tất tử. Tỷ hãy dùng con dao này cho thật cẩn thận, kẻo lại tự mình hại mình.”
Lý Tiểu Hoa hơi há miệng vì bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng đón lấy con dao từ tay Lý An sau đó rút dao ra, ở trên không khẽ múa may mấy cái rồi cho vào vỏ.
“ Để chỉ ta cách dùng dao đi, ta trước giờ chỉ dùng dao để thái rau, chưa từng dùng để đâm người!” Lý Tiểu Hoa nói đùa tuy nhiên giọng nói lại khô không khốc.
Sau đó hai người đi ra sau nhà, Lý An dùng con dao thái rau trong nhà dạy tỷ tỷ mình cách dùng dao cơ bản.
Khoảng 1 canh giờ sau Ngũ Nương đã chuẩn bị xong bữa trưa, ba người một nhà đã rất lâu rồi mới lại có cơ hội ngồi xuống ăn chung một bữa.
Lý An không biết có phải vì đêm qua không ăn gì hay không mà cảm thấy bữa ăn này đặc biệt ngon miệng, tới nỗi ăn 5 bát cơm rồi mà vẫn muốn ăn tiếp, chỉ tiếc đồ ăn trên bàn đã bị hắn ăn sạch rồi.
Sau bữa ăn, Lý Tiểu Hoa dùng Lý An lựa lời nói với mẫu thân chuyện chuyển tới Châu Linh Huyện, lý do bọn hắn đã sớm thống nhất đó chính là Lý Tiểu Hoa muốn tới một thư viện lớn ở Châu Linh Huyện cầu học, Lý An lại quá bận bịu nên Lý Tiểu Hoa muốn đón mẫu thân đi cùng.
Người già thường có tình cảm rất sâu đối với nơi mình sinh ra và lớn lên, bình thường sẽ không muốn rời đi nửa bước, huống chi phần mộ của phụ thân Lý An hai người còn cần có người chăm sóc. Vốn tưởng phải một phen khuyên nhủ nhưng không ngờ Ngũ Nương nghe xong chuyện này lập tức gật đầu đồng ý, biểu cảm còn rất vui mừng, nói là đời này ước mơ lớn nhất của bà chính là con mình có thể đọc sách làm quan, bây giờ Lý Tiểu Hoa muốn đi cầu học bà vui còn không kịp sao có thể phản đối chứ.
Lý An mỉm cười nhìn khuôn mặt mẫu thân, lần đầu tiên trong lòng muốn cùng với người nhà rời khỏi cái nơi hỗn loạn vô cùng này.
Lý Tiểu Hoa vốn muốn lập tức rời đi nhưng Lý An không đồng ý, đợi tới khi trời nhá nhem tối hắn mới bí mật đi mua một chiếc xe lừa, chiếc xe cũ nát xập xệ này bình thường được người trong thôn dùng để chở hàng lên huyện bán, rất bình thường.
Sau đó hắn đợi tới trời tối mịt mới để Lý Tiểu Hoa cùng với Ngũ Nương cưỡi xe lừa rời khỏi thôn, còn bản thân hắn thì cưỡi ngựa đi theo phía sau một đoạn dài. Lấy ngũ giác siêu việt của hắn, trong hoàn cảnh trời tối tăm như mực, bốn phía rộng rãi trống trải như thế này, không có ai có thể thể theo dõi bọn hắn mà không bị Lý An phát hiện cả.
Lúc sắp rời khỏi con đường đất dẫn ra đường lớn do Ngũ Linh Quốc mở, không quản là Ngũ Nương vẫn là Lý Tiểu Hoa đều quay về phía sau nhìn lại, đáng tiếc ánh vào tầm mắt chỉ là một mảnh tối đen như mực.
“ Mẫu thân đừng sợ! Có con đây rồi.” Lý Tiểu Hoa nắm chặt tay mẫu thân, rõ ràng cảm nhận được bàn tay kia đang run rẩy nhè nhẹ.
Lý An không quay lại nhìn Thạch Thôn mà mải mê nhìn ngắm dãy núi hũng vĩ phía xa, nhìn từ xa dãy núi giống như một bức tường thành khổng lồ ngăn cách mảnh thiên địa này của hắn với một mảnh thiên địa khác vậy, không biết phía sau bức tường kia là thứ gì?
Sau khi hộ tống tỷ tỷ và mẫu thân đi tới thị trấn nhỏ cách Thạch Thôn khoảng 20 dặm đường, Lý An mới quay ngựa rời đi. Trước khi rời đi hắn đã sắp xếp cho người nhà một căn nhà trọ rồi, cũng đã dặn dò Lý Tiểu Hoa ngày mai hãy đi mua một chiếc xe ngựa.
Trên đường trở về, trong lòng nặng nề hắn cũng không có tâm trạng ngắm nhìn non nước mà cắm đầu thúc ngựa, đợi tới khi trời chưa sáng đã một lần nữa trở về tới An Nhạc Thành.
Từ Thạch Thôn mộc mạc tới toà thành hơn vạn người sinh sống, chỉ nửa ngày đường thôi mà cảm tưởng giống như cách mấy mảnh trời đất.
Sau khi vào thành, Lý An không trở về Vương Phủ hay phân đà mà lại trực tiếp phóng ngựa tới tổng bộ. Hắn phải tới Kim Đao Bang một chuyến đã, ít nhất cũng phải để cho bọn hắn biết h·ung t·hủ g·iết c·hết Vương Tài đang ẩn náu trong Ngũ Lang Minh.
Ở cửa tổng bộ, hắn đối với người canh cổng nói rõ mục đích tới đây, yêu cầu được gặp người chịu trách nhiệm cao nhất nơi này, thái độ vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì hắn là đệ tử của Trương Cáp nên tên thuộc hạ mặt mày bặm trợn trước mắt không giám chậm trễ mà lập tức đi thông báo. Khoảng 30 phút sau Lý An được dẫn tới trước mặt một người phụ nữ tuổi tác đã khá lớn, dù vậy trông vẫn rất xuân sắc, nếu không phải thấy rõ nếp nhăn rất nhỏ hai bên mắt của cô ta thì Lý An còn tưởng đối phương chỉ mới 30.
“ Bái kiến tứ trưởng lão!” Lý An không giám vô lễ, vừa bước vào đã vội vàng hành lễ chào.
Cao tầng của Kim Đao Bang là một nhóm người gọi là Trưởng Lão Hội, Trưởng Lão Hội bao gồm 6 kim huyết luyện thể sĩ, Trương Cáp cũng là một trong số đó. Người trước mắt tên là Tô Nguyên Anh, bình thường mọi người đều gọi là tứ trưởng lão, tuổi thật của nàng ta là một trong những bí ẩn lớn nhất Kim Đao Bang.
Tô Nguyên Anh khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ mặt nghiêm nghị của người bề trên, ngược lại giống như đại tỷ đang nói chuyện với đệ đệ: “ Ngươi là tên đệ tử kia mà Trương trưởng lão mới nhận, nhìn qua không tệ a! Tới đây có chuyện gì?”
“ Không giám! Không giám! Vãn bối tới là có chuyện muốn bẩm báo….” Lý An trong lòng hơi thả lỏng, ít nhất đối phương coi như dễ nói chuyện, hắn nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện. Nào là Vương Phủ bị t·ấn c·ông như thế nào, 4 tháng trước hắn trong quán trà gặp phải thích khách ra sao rồi đêm qua g·iết c·hết 3 người Vân Hải Hội thế nào.
Tô Nguyên Anh thu lại vẻ mỉm cười trên mặt, thẳng lưng ngồi trên ghế, sau khi người trước mắt dừng nói thì nàng không vội trả lời mà rơi vào trầm tư, khó mà đoán được phía sau khuôn mặt xinh đẹp kia đang tính toán điều gì.
Lý An tự nhiên là không nóng vội, cúi đầu im lặng.