Dị Giới Thương Nhân

Chương 97: Dưỡng thương luyện kiếm




Chương 97: Dưỡng thương luyện kiếm
“Khốn kh·iếp!”
Lý An cúi đầu khẽ sờ lên v·ết t·hương ở ngực phải, một cảm giác đau thấu trời xanh làm hắn không nhịn được mà chửi thề một tiếng, thân hình loạng choạng ngồi dựa vào gốc cây thở dốc như cá mắc cạn.
Thương thế trên người hắn nhiều lắm, nhẹ nhất chỉ là v·ết t·hương do cành cây va quẹt trong lúc chạy trốn, nặng nhất thì chính là v·ết t·hương do Chương Ảnh Minh phóng kiếm đâm b·ị t·hương.
Những v·ết t·hương khác cũng đã đủ làm một người bình thường c·hết không toàn mạng rồi, càng không cần nói tới một kiếm đâm xuyên phổi kia. Lý An có thể sống qua một kiếp thực sự hắn cũng ngạc nhiên nữa là.
Từ khi có được Ngân Lân Giáp, Lý An đã ăn không biết bao nhiêu đao kiếm tên bắn, tấm giáp mỏng manh như tờ giấy vẫn điềm nhiên như không, một vết xước cũng không có. Ấy vậy mà lần này lại bị thanh Bách Luyện Kiếm đâm xuyên từ trước ra sau, cũng không biết thanh kiếm này là thần binh bảo khí xuất xứ từ nơi nào.
“Ngân Lân Giáp b·ị đ·âm thủng một lỗ nhưng vẫn dùng được, ngược lại còn đoạt được thanh Bách Luyện Kiếm chém sắt như chém bùn này, cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi.” Lý An khẽ sờ vào tấm Ngân Lân Giáp đặt gọn gàng trong hốc cây, cũng chỉ có thể tự mình an ủi mình như vậy.
Bên trên Ngân Lân Giáp đặt một thanh kiếm toàn thân trắng buốt như tuyết, dài khoảng 1m7, lưỡi kiếm hẹp dài sắc cả hai lưỡi, hàn quang lấp lánh kinh người. Chuôi kiếm không trang trí, đơn giản mà cổ phác.
Bạch Hầu nhảy tưng tưng tại chỗ không ngừng, cuối cùng vẫn là không chịu được khẽ vươn tay chạm vào lưỡi Bách Luyện Kiếm. Kết quả chính là vừa khẽ chạm một cái, lưỡi kiếm liền cắt phá lớp da tay của con khỉ làm nó kêu oai oái, máu tươi tuôn ra như suối.
“Tự làm tự chịu! Lại đây.” Lý An lắc đầu cười khổ, vẫy tay gọi Bạch Hầu lại.
Bạch Hầu thông linh giống như hiểu được tiếng người, nó một bên kêu la thảm thiết một bên chạy tới bên chân Lý An.
Lý An thuần thục xé một tấm vải trên áo ra buộc lại vết cắt ở tay của Bạch Hầu. Máu tươi thấm đỏ một mảnh vải rồi mới chịu dừng chảy, v·ết t·hương chỉ sợ sâu tới tận xương, có thể thấy được độ sắc bén của thanh bảo kiếm này.

“Hô hố... hô...” Bạch Hầu thấy máu ngừng chảy thì khua tay múa chân vui mừng kêu liên tục, nhanh chóng chạy ra khỏi hang động đi kiếm thức ăn.
Cơ thể Lý An còn rất yếu, ngay cả đi lại cũng vô cùng khó khăn, cho nên chỉ có thể ở trong hốc đá nằm xuống. Đã ngủ mấy ngày, hắn lúc này không buồn ngủ chút nào, từ trong chiếc túi buộc sát người lấy ra viên nội đan hung thú Bạch Miêu.
Bên trong hốc cây tối tăm, viên nội đan sáng lấp lánh như mặt trăng treo trên cao, khí tức thần thánh làm hắn không thể nào dời mắt nổi.
Mất đi toàn bộ xương cốt hung thú Bạch Miêu, Lý An có đau lòng không? Từ hôm đó tới giờ, không có hôm nào trước khi đi ngủ hắn không cảm thấy tiếc tới lòng nhỏ máu. Mấy khúc xương kia mù cũng biết là vô cùng bất phàm, chỉ sợ là bình thường có ngàn vàng cũng không gặp được. Ấy vậy mà lại bị hắn ném cho chó ăn rồi! Đúng theo nghĩa đen!
Đặc biệt là chiếc xương có đường vân màu tím đậm sáng lấp lánh kia, rõ ràng không phải là phàm vật mà phàm phu tục tử trong giang hồ có thể có được.
Chỉ là viên nội đan này còn quý giá hơn toàn bộ số xương cốt kia, ít nhất đối với Lý An là như vậy. Trong số 4 cuốn bí tịch lấy được trong Tàng Kinh Các, có một cuốn nói về phương thức tu hành của luyện khí sĩ, chính là Hỗn Nguyên Chân Giả. Cộng thêm viên nội đan Bạch Miêu này, hắn đã đủ ngoại vật để có thể trở thành luyện khí sĩ.
Tuy nhiên, vấn đề chính là hắn cơ bản không cảm nhận được chút linh lực nào bên trong nội đan, càng không cần nói tới giống như trong sách viết: "Muốn luyện được công pháp, trước tiên cần hấp thụ linh lực từ nội đan yêu thú, dẫn qua kinh mạch đến đan điền, khai mở tiểu thiên địa, câu thông trong ngoài, thức tỉnh bản mệnh thuật thức."
Lý An nắm chặt nội đan trong tay, nín thở ngưng thần, cố gắng hết sức cảm nhận cái thứ mà Hỗn Nguyên Chân Giả gọi là “linh lực” ẩn chứa bên trong nội đan.
Cuối cùng, tới khi thực sự không còn nín thở nổi nữa, hắn mới bất lực thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu lên trời than thở: “Chẳng nhẽ thực sự ta không có tư chất trở thành Luyện Khí Sĩ hay sao?”
Nghĩ thế nào trong lòng cũng cảm thấy không cam tâm, hắn lại loay hoay mày mò viên nội đan cả một ngày trời nhưng từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ thu hoạch nào.
Tới tận khi bên ngoài trời đã tối đen, Bạch Hầu cầm theo mấy quả dại hình dạng trông như quả dứa trở về hốc cây, hắn mới tạm thời từ bỏ, cất kỹ nội đan.

Hắn một bên dùng Bách Luyện Kiếm cắt vỏ quả dứa, một bên than thở với Bạch Hầu: “Ngươi nói xem ta thực sự là củi mục không thể đục đẽo hay sao? Ngươi nói đám Luyện Khí Sĩ kia uy phong biết bao nhiêu, động một tý là hô mưa gọi gió, sống mấy trăm năm...”
Bạch Hầu hiển nhiên là không hiểu được phiền lòng của con người này. Nó liên tục nhét quả dại vào miệng, hai má đã phồng tới sắp rách tới nơi nhưng khuôn mặt đầy là vui vẻ.
Thời gian tiếp theo, Lý An cứ như vậy thành thực ở lại hốc cây trong hạp cốc, cùng với Bạch Hầu nương tựa vào nhau mà sống. Đàn khỉ giống như đối với gốc cây trụi lủi này đã quên đi, bình thường không lại gần trong bán kính 10m xung quanh.
Thực ra, loài Khỉ Mông Đỏ này tính lãnh thổ rất cao, bình thường bọn chúng làm sao có thể để cho một sinh vật lạ mặt ở ngay trong hang ổ của mình được. Lý do bọn chúng lại “mến khách” như vậy chính là vào đêm đầu tiên tới đây, Lý An đã dùng Bách Luyện Kiếm một nhát chém đứt mười mấy khúc gỗ lớn trong tay bầy khỉ.
Đám khỉ đủ thông minh để biết Lý An lợi hại, cũng đủ thông minh để biết hắn không có ác ý cho nên mới để mặc kệ hắn ở nơi này ăn nhờ ở đậu.
Một tuần sau, Lý An đã có thể cùng Bạch Hầu ra ngoài tìm thức ăn. Giác quan vượt trội làm hắn kiếm quả dại cùng với động vật nhỏ còn lợi hại hơn cả Bạch Hầu, từ nhỏ tới lớn đều ở trong rừng lăn lộn nữa.
Một tháng sau, toàn bộ v·ết t·hương trên người Lý An cơ bản đã lành lại, duy chỉ vết đâm nơi ngực vẫn còn rất nặng. Chỉ cần hoạt động mạnh một chút liền rỉ máu tươi, thấm đẫm cả vạt áo. Dù vậy, hắn cũng đã có thể đặt bẫy săn các loại động vật lớn hơn như hươu, nai, thỏ,...
Đàn Khỉ Mông Đỏ bên trong hạp cốc thường xuyên có thể nhìn thấy sinh vật lạ mặt cùng đồng loại lông trắng ngồi dưới gốc cây đào, nướng thịt ăn. Mùi thơm nức mũi làm bọn chúng thèm thuồng nhỏ dãi. Bạch Hầu thông minh vô cùng, nhanh trí cầm thịt nướng ra chia cho bầy khỉ, làm thái độ của bầy khỉ đối với nó tốt hơn trước rất nhiều.
Nơi rừng thiêng nước độc, thời gian trôi qua giống như cũng trở nên không giống bình thường. Hạp cốc mới đó còn một màu xám sịt, nay đã bị băng tuyết phủ kín. Nhìn khắp trời đất cũng chỉ thấy một màu trắng xóa lóa cả mắt.
Trên mặt đất, tuyết rơi thành lớp thật dày, từng bông tuyết nghiêng rơi như mưa. Trời đất mù sương khói. Đàn Khỉ Mông Đỏ đã chuyển vào sâu trong hang động ở lại, thỉnh thoảng mấy ngày mới lũ lượt kéo ra đi tìm thức ăn.
Càng quái lạ chính là giữa đông, trời rét buốt căm căm, nước đông thành băng, tuyết đọng thành đá, ấy vậy mà đám khỉ này vẫn không biết từ đâu kiếm được lá cây còn xanh tươi cùng với một loài thực vật giống như rêu. Mỗi lần ra ngoài, chúng đều đem về một lượng thức ăn đủ để ăn trong khoảng mấy ngày.

Chiếc hồ lớn nằm dưới chân vách đá, cách hốc cây không xa, hiển nhiên sớm đã đóng thành băng. Mặt hồ rộng lớn mênh mông bóng loáng như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu rõ nét bầu trời xám xịt bên trên.
Nhất thời đứng ở nơi đây không còn phân biệt được đâu là trời đâu là đất, đâu là mây đâu là tuyết nữa.
Bên trên mặt băng, Lý An sừng sững mà đứng như đại thụ bám rễ sâu vào đất. Bách Luyện Kiếm trong tay lấp lánh hàn mang, từng bông tuyết lặng yên không tiếng động rơi lên lưỡi kiếm rồi cũng lặng yên không một tiếng động mà b·ị c·hém làm hai nửa.
Đột nhiên, hắn quát lớn một tiếng, miệng phun khói trắng như rồng thả mây. Trường kiếm từ chỗ cực tĩnh chuyển thành cực động, nhanh như chớp di động trong màn tuyết trắng xóa.
Thiên Huyền Kiếm Kinh là một môn kiếm pháp cao thâm xuất xứ từ Kiếm Vân Sơn Trang, một trong thập đại môn phái của Ngũ Linh Đế Quốc.
Môn kiếm pháp này huyền diệu đều tập trung ở một chữ nhanh. Không động thì thôi, động thì nhất định phải như lôi đình xé dọc trời đất, không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào để chống trả.
Kiếm kinh bao gồm 6 chiêu, tất cả đều là chiêu thức t·ấn c·ông. Tôn chỉ của nó chính là lấy công làm thủ, lấy nhanh làm mạnh, lấy xuất kỳ bất ý để giành lấy thắng lợi.
Nói là như vậy, nhưng muốn làm được như vậy không chỉ cần thành thục chiêu thức mà còn đòi hỏi người luyện vận dụng từng tấc da thịt, từng đoạn xương cốt, từng sợi gân mạch một trong cơ thể.
Lý An đã luyện Thiên Huyền Kiếm Kinh được gần 2 tháng nhưng cũng chỉ mới dừng lại ở mức độ bắt chước chiêu thức mà thôi. Muốn chân chính nắm được tinh túy của một chữ “nhanh” còn xa lắm.
Lý An một kiếm nhanh như chớp đâm thẳng về phía trước, rồi đột nhiên hai chân bắt chéo vào nhau, eo lưng xoắn lại, cánh tay vận hết sức lực quét ngang trường kiếm một vòng.
Lưỡi kiếm di chuyển quá nhanh trong màn tuyết dày khiến cho mắt thường không thể nhìn thấy được, chuẩn xác chém đứt đôi ám khí từ sau lưng bay tới.
“Hố... hố!”
Bạch Hầu tức giận kêu lớn, một hơi ném ra ba quả cầu tuyết hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm.
Lý An không chút nao núng, lưỡi kiếm chếch ngược lên trời, một chiêu Thiên Kích Vô Ảnh bổ ngược xuống liền đánh tan ba quả cầu tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.