Dị Giới Thương Nhân

Chương 98: Khỉ trắng tặng bảo




Chương 98: Khỉ trắng tặng bảo
Lý An lắc đầu, bất đắc dĩ mắng: “Được rồi! Được rồi! Tới lượt ngươi luyện kiếm rồi! Cũng không biết một con khỉ như ngươi vì sao lại suốt ngày chỉ thích múa kiếm. Quái lạ, đúng là quái lạ!”
Nói xong hắn cũng không thèm nhìn, tùy ý ném Bách Luyện Kiếm lên không trung, thanh kiếm sắc bén v·út lên không xoay nhanh thành một vòng tròn mờ nhạt giữa nền tuyết trắng xóa, nhìn thôi cũng đủ dọa người, chỉ sợ có người nếu không cẩn thận bị vòng tròn này chém trúng thì sẽ đứt đôi người mất.
Ấy vậy mà Bạch Hầu kêu lên một tiếng, nhanh nhẹn nhảy phắt lên trên không, cánh tay khỉ đầy lông chuẩn xác duỗi ra nắm lấy chuôi kiếm. Thanh Bách Luyện Kiếm lập tức bị nó nắm chặt lấy múa may không ngừng, động tác không có chiêu thức gì nhưng di chuyển có trật tự, đại khai đại hợp, chém tới bông tuyết xung quanh. Con khỉ nhỏ làm bông tuyết đua nhau đứt đoạn, mặt tuyết b·ị c·hém ra từng vết cắt dài mấy mét.
Bạch Hầu hình thể chỉ cao khoảng 50 cm mà thôi, so với cơ thể nhỏ bé của nó thì Bách Luyện Kiếm chẳng khác nào một thanh trường thương. Ấy vậy mà Bạch Hầu lại có thể điều khiển thanh trường kiếm giống như chân tay, lưu loát liền mạch hoàn toàn không có chút nào trở ngại.
Dù đã nhìn thấy cảnh khỉ trắng múa kiếm này không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần Lý An đều phải trầm trồ khen ngợi, con khỉ bạch tạng này không ngờ còn có thiên phú kiếm đạo hơn cả hắn. Mới đầu hắn phát hiện mỗi khi mình luyện tập Thiên Huyền Kiếm Kinh thì Bạch Hầu sẽ đứng một bên cầm một cành cây múa may theo. Mới đầu hắn cũng không để ý cho đến một ngày Bạch Hầu cầm Bách Luyện Kiếm múa tới màn mưa không lọt một giọt, trực tiếp khiến hắn tại chỗ há hốc miệng. Từ đó trở đi, Lý An mỗi ngày sau khi luyện kiếm mệt liền sẽ cho Bạch Hầu mượn Bách Luyện Kiếm một phen, kiếm thuật của con khỉ tiến bộ đúng là ngày đi ngàn dặm, làm hắn hổ thẹn không bằng.
“ Nếu chỉ dùng kiếm thuật để so đấu thì ta còn không bằng con khỉ nhỏ này! Hzz... đúng là làm người ta tức c·hết.” Lý An lắc đầu không thôi, mặc kệ con khỉ ở trên mặt băng hăng say múa may không biết mệt, hắn đi tới trên một tảng đá lớn nằm bên bờ hồ khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó hắn từ trong ngực lấy ra nội đan Bạch Miêu, nắm chặt trong tay rồi nhắm mắt tập trung toàn bộ tâm thần vào nó, cố gắng từ bên trong viên châu bé nhỏ n·hạy c·ảm nhận được cái gì.

Mấy tháng nay ở nơi này dưỡng thương, Lý An ngoại trừ luyện kiếm ra thời gian còn lại đều dùng để cố gắng cảm nhận linh lực bên trong nội đan Bạch Miêu. Dù là mưa to hay bão tuyết cũng chưa từng nghỉ lấy một ngày. Chỉ là từ đầu tới cuối một chút kết quả cũng không có, giống như lấy giỏ múc nước biển đông, dù cho có là một người kiên nhẫn như hắn cũng cảm thấy không thể nào chịu đựng được nữa rồi.
Có lẽ hắn thực sự là một kẻ không có tư chất trở thành luyện khí sĩ, chuyện này cũng chẳng có gì thần kỳ. Dù sao phần lớn nhân tộc trong thiên hạ đều là như vậy. Không thể trở thành luyện khí sĩ thì vẫn có thể trở thành một tên luyện thể sĩ, luyện tới Lục Huyết Cảnh không phải cũng có thể sống tới 300 năm hay sao!
Lý An thở ra một hơi khói trắng thật dài, mở mắt ra, bên trong tràn ngập bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Nhìn viên châu phát ra tử quang một lát, hắn cũng chỉ có thể thở dài thêm một cái rồi cất vào.
“Dù v·ết t·hương nơi ngực vẫn chưa bình phục hoàn toàn nhưng thực lực cũng đã hồi phục 7, 8 phần, cũng tới lúc rời khỏi nơi này rồi. Nếu như kéo dài thời gian quá lâu chỉ sợ mẫu thân đám người sẽ gặp bất trắc.” Tạm thời gác viên nội đan sang một bên, Lý An tự nhủ. Hắn bây giờ là trọng phạm của triều đình, lại ở Thanh Phong Thành gây nên náo động không nhỏ, thực lực còn chưa hồi phục chút ít hắn thực sự không dám ló mặt ra bên ngoài. Nếu như nóng vội bất cẩn không chỉ hại mình mà còn hại cả người khác nữa.
Chỉ là cũng không thể cứ ở mãi trong sơn cốc đợi tới khi v·ết t·hương lành hẳn, luyện thành kiếm pháp tuyệt thế mới rời cốc được, hắn còn cần phải tìm người nhà.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Ngũ Nương cùng với Lý Tiểu Hoa không bị quan phủ truy nã sẽ có thể an ổn tới được thành trấn tiếp theo. Còn như Liễu Thanh Nhi, quan phủ chắc đã truy nã cô tội g·iết người bỏ trốn rồi. Nếu không cẩn thận thì không chỉ mình nàng b·ị b·ắt mà còn sẽ gây liên lụy cho Ngũ Nương hai người.
Lý Tiểu Hoa cũng không còn là tiểu cô nương đen nhẻm suốt ngày chỉ biết lên núi chặt củi ngày nào nữa, Lý An tin tưởng tỷ tỷ mình sẽ lo liệu được cho người hai đi cùng.

Đồ đạc đều đã đem theo bên người, cũng không có gì cần phải thu xếp. Lý An nghĩ là làm, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi hạp cốc đã ở lại trong vòng 3 tháng này.
Lúc hắn đi tới bên cạnh Bạch Hầu muốn lấy lại Bách Luyện Kiếm, khỉ trắng giống như biết được ý định của hắn, đột nhiên bám lấy ống quần của hắn không chịu buông.
“Không cần sợ, ta sẽ dẫn ngươi cùng rời khỏi nơi này.” Lý An mỉm cười xoa đầu nó. Hắn rất thích con khỉ thông minh lạ thường này, từ sớm đã muốn dẫn nó cùng mình rời đi.
Chỉ là không ngờ Bạch Hầu lại cầm ống quần Lý An kéo mạnh về một phía, tay còn lại liên tục chỉ trỏ về phía trước.
“Ngươi muốn ta đi theo ngươi?” Lý An kinh nghi bất định hỏi thăm.
Quả nhiên Bạch Hầu kêu to hai tiếng sau đó buông ống quần Lý An ra, dùng cả hai chân hai tay chạy nhanh trên nền tuyết.
Lý An trong lòng không biết con khỉ nhỏ này muốn làm cái gì, chỉ có thể mang theo một bụng nghi hoặc đuổi theo sát nút.

Bạch Hầu dẫn Lý An một mực chạy về phía bắc khoảng 3 dặm, cuối cùng dẫn hắn vào một hang động nằm sâu trong vách núi.
Cửa hang lúc này đã bị tuyết rơi dày phủ kín, đoán chừng nếu không phải có Bạch Hầu bới ra lớp tuyết thì cho dù chỉ chỗ, Lý An cũng không thể nào tìm thấy được lối vào của hang động này.
Hang động rất sâu, càng vào bên trong thì không gian càng lớn. Chạy nhanh ròng rã khoảng 10 phút, một người một khỉ cuối cùng cũng tới được điểm kết thúc của hang động. Đây là một không gian hình vòm đường kính hơn 10 m, trên trần hang rủ xuống vô số cột thạch nhũ, giọt nước nhỏ tí tách tạo thành âm thanh vang vọng. Ở một vài nơi trong hang phát ra những đốm sáng lẻ loi nhiều màu sắc, khiến cho nơi này dù nằm sâu dưới lòng đất cũng không tới nỗi quá mức tối tăm.
Bạch Hầu kéo Lý An tới một đốm sáng màu đỏ nhạt, hai tay không ngừng múa may, ra hiệu cho Lý An chú ý.
Bên trong đốm sáng là một viên đá bán trong suốt, lớn khoảng chừng bằng một quân cờ vây, toàn thân màu đỏ đậm, hình dạng tương đối tròn trịa.
“Đây là thứ gì?” Lý An nghi hoặc dùng chuôi kiếm khẽ gảy viên đá. Thấy không có gì bất thường, hắn chầm chậm vươn tay chạm vào nó. Quả nhiên, ngoài cảm giác hơi nóng một chút thì không có gì khác lạ. Hắn liền trực tiếp cầm viên đá kỳ lạ lên.
Ức chừng một chút, khối lượng của viên đá kỳ lạ này cũng như đá bình thường mà thôi. Nắm trong tay cũng không phát hiện điều gì đặc biệt.
Bạch Hầu lại tiếp tục kéo Lý An tới những đốm sáng khác trong hang. Quả nhiên, trong mỗi đốm sáng đều là một viên đá nhỏ tương tự như viên đá màu đỏ, chỉ là màu sắc mỗi viên khác nhau. Có viên xanh lam như ngọc, có viên màu xanh lục ướt át, có viên đen nghịt như mực, có viên màu như nắm đất. Ngoài điều đó ra, chúng không có gì khác biệt nữa cả.
Sau khi lùng sục khắp hang động, Lý An tổng cộng thu được 9 viên đá nhỏ phát ra hào quang. Trong đó có 2 viên màu đỏ, 3 viên màu trắng, 1 viên màu đen, 1 viên màu vàng, 1 viên màu xanh lục cùng với 1 viên màu xanh lam.
Tạm thời không biết được số đá nhỏ này dùng để làm gì, nhưng vật có dị tượng ắt là bảo. Hắn trước tiên cất kỹ vào chiếc túi buộc sát người dùng để cất nội đan Bạch Miêu, kiểm tra lại một vòng nữa rồi mới rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.