Dư Ôn - Kim Vụ

Chương 17: Máy trợ thính




Mùa đông trời tối rất sớm, mới hơn năm giờ, sắc trời đã xám xịt.


Phó Dã mặc áo lông vũ màu đen, có lẽ vì tâm trạng yên ổn hơn, khí chất cả người cũng dịu lại nhiều. Hai tay cậu đút túi, cao hơn cô một cái đầu, mí mắt hơi rủ xuống, trông như người vừa mới tỉnh ngủ, mang theo vẻ lười biếng.


Tưởng Sương cũng không biết nên nói gì, chỉ đơn thuần là nhìn thấy cậu, rất muốn gặp mặt một chút, cho dù chỉ là vài phút. Dù sự thật là cô không thể nói chuyện lâu với cậu, giờ học buổi tối sắp bắt đầu, Tô Nhuế vẫn còn đang đợi cô.


Phó Dã nói được nghỉ, về thăm bà nội.


Tưởng Sương gật gật đầu, lại nghiêng đầu chỉ về phía không xa có Tô Nhuế, nói bạn học mình đang đợi, phải đi trước.


Cô chỉ muốn nhìn cậu một chút, thấy cậu sống tốt là đủ rồi.


Phó Dã hiểu ý, khẽ gật đầu.


“Tạm biệt.” Tưởng Sương vẫy tay một cái.


“Sau Tết gặp lại.”


Phó Dã hơi cong môi, như có ý cười.


Tưởng Sương mím môi cười nhẹ, đằng xa Tô Nhuế đang gọi cô, cô quay người chạy về phía Tô Nhuế. Khi đến gần Tô Nhuế huých nhẹ vào vai cô, nói lúc nãy trông cô y như đi gặp bạn trai vậy.


“Đừng nói bừa.”


Tô Nhuế nhìn qua vai cô, hất cằm lên, nói: “Ơ kìa, người ta vẫn đang nhìn cậu đấy.”


Tưởng Sương theo phản xạ quay đầu lại nhìn.


Trong bóng tối đang dần buông xuống, bóng lưng Phó Dã thẳng tắp, bước đi dài rộng.


Tô Nhuế ôm bụng cười lớn, tinh nghịch nhăn mũi: “Sương Sương, sao cậu dễ bị lừa thế!”


Tưởng Sương chẳng còn lời nào để phản bác, đành ôm lấy tay cô ấy, cùng đi về phía trường.


Tô Nhuế vẫn chưa ngừng nói: “Trong lớp có mấy nam sinh thích cậu đấy. Có người còn hỏi thăm thông tin qua tớ nữa, vậy mà cậu chẳng để tâm gì, sao lại quan t@m đến cậu ta vậy chứ, đừng nói là cậu thích cậu ta nha?”


“Không có, tớ không có hứng thú yêu đương.” Tưởng Sương đáp lại một cách già dặn, nói giờ phải tập trung học hành, học xong rồi vào xã hội kiếm nhiều tiền, đợi khi nào rảnh rỗi thì mới tính chuyện khác.


Tô Nhuế vỗ tay một cái đầy khoa trương: “Cậu còn cổ hủ hơn cả ba tớ, ít ra ba tớ còn cho phép lên đại học mới được yêu.”


Tưởng Sương cũng không nói gì thêm, chỉ giục cô ấy nhanh lên.

Kỳ nghỉ đông đến đúng như dự kiến, mấy ngày sau khi về nhà thì có kết quả thi cuối kỳ. Tưởng Sương quay lại vị trí thứ nhất, thành tích top mười toàn khối, Trần Dương cũng tiến bộ không ít, cầm bảng điểm khoe suốt.


Trong kỳ nghỉ, Tưởng Sương tự giác kèm học cho Trần Dương. Tưởng Dương xếp cuối về môn tiếng Anh, ngữ pháp phải dạy lại từ đầu. Kỳ nghỉ chỉ có hơn mười ngày, dậy sớm thức khuya chẳng thoải mái hơn ở trường là bao. Mợ nhìn thấy hết, trời lạnh mợ liền nhóm sẵn một chậu than đặt dưới bàn rồi phủ lên tấm khăn dày để giữ ấm.


Ăn cơm xong Tưởng Sương vẫn muốn ra trông tiệm tạp hóa.


Mợ lau sạch tay, nói: “Chẳng có mấy người đâu, chỗ nhỏ xíu đó cũng không chứa nổi hai người, con lo mà học đi.”


Dần dần, một số việc Tưởng Sương cũng không được phép đụng tay vào nữa.


Hai ngày trước Tết cậu nhận được tiền công trình, mặt mày hớn hở về nhà, móc từ trong túi ra hai xấp tiền đỏ, đẩy hết đến trước mặt mợ. Mợ nhìn, khóe mắt toàn nếp nhăn, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cậu, bật cười khẽ: “Ra vẻ quá đi.”


“Một năm mới có một lần, chẳng lẽ không cho tôi ra vẻ chút à?” Cậu cười toe toét, ngồi ngả người ra sau, khoan khoái dựa vào ghế, “Lát nữa mình lên phố mua ít đồ ngon, năm nay mình cũng phải ăn Tết cho ra trò.”


“Còn chưa đủ trả nợ nữa là.” Mợ miệng thì nói vậy, nhưng nét mặt lại thật dịu dàng.


“Nợ từ từ trả, tiền rồi từ từ kiếm, sống thì phải sống cho đàng hoàng.” Cậu chậm rãi nói.


Trần Dương vỗ tay phụ họa: “Ba, ba nói nghe có lý lắm đó!”


Cậu nhướng mày đầy tự tin: “Thế chứ, ba mà tiếp tục đi học, chưa biết chừng giờ thành triết gia rồi ấy chứ.”


“Nổ vừa thôi, hồi đó học hành được bao nhiêu điểm anh quên rồi hả?” Mợ không chút khách sáo lật bài.


“Cũng đúng, mà nếu tôi tiếp tục đi học thì đâu có bà nữa đâu.”


Mợ vừa mắng vừa cười, suýt thì động tay, vừa thu tiền vừa bị trêu là bà chủ thu tiền nhà. Trần Dương và Tưởng Sương cười không dứt, ngay hôm đó hai người cùng nhau lên huyện mua đồ Tết.


Ngoài câu đối còn mang về cả đèn lồ ng đỏ, Trần Dương và Tưởng Sương cùng nghiên cứu, treo lên trước cửa, rồi lùi ra xa ngắm, đỏ rực một mảng, không khí Tết tràn ngập.


Bữa cơm tất niên năm nay phong phú hơn hẳn mọi năm.


Cậu rất hào hứng, lần này cho phép cả Trần Dương và Tưởng Sương uống một chút, chỉ là bia thôi, không được đụng vào rượu trắng.


Trần Dương vốn là kiểu thanh niên tò mò, đã từng lén uống rượu. Cậu mắng một câu “thằng ranh”, rồi quay sang bảo Tưởng Sương thử một ngụm, không thích thì thôi.

 

Tưởng Sương cầm ly lên, uống nửa ly mà cứ như uống nước lọc, ba cặp mắt đều đổ dồn về phía cô, cô mím môi lại.


“Chị, chị biết uống rượu từ khi nào vậy?” Trần Dương nắm tay cô, ngạc nhiên không tin nổi.


Tưởng Sương chớp chớp mắt, hàng loạt câu trả lời vụt qua trong đầu, cuối cùng điềm nhiên nói: “Có lẽ là di truyền từ cậu, thiên phú dị bẩm.”


Cậu cười sảng khoái: “Người ta vẫn bảo cháu giống cậu, đầu óc cũng giống luôn.”


Trần Dương bĩu môi: “Sao ba không nói con giống ba?”


“Cụng ly nào!”


“Nào nào nào!”


“Nói vài câu may mắn đi!”


Trần Dương nhìn về phía Tưởng Sương, nhướng cằm ra hiệu.


Tưởng Sương suy nghĩ một chút: “Vậy thì chúc chúng ta mỗi năm đều bình an, năm nào cũng dư dả!”


“Tốt!”


“Mỗi năm đều bình an, năm nào cũng dư dả!”


Ăn xong bữa cơm tất niên còn có lì xì nhận. Mỗi người năm mươi tệ, họ hàng khác cũng sẽ lì xì, nhưng kiểu này thường là phụ huynh trao đổi qua lại, cuối cùng vẫn là cậu mợ bỏ tiền. Tưởng Sương thường mang lên giao lại, vì cô không kiếm được tiền, chỉ biết cố gắng tiết kiệm. Lần này, cậu lại bảo cô giữ lấy.


“Con là con gái lớn rồi, cũng phải giữ ít tiền riêng, mua thứ mình muốn.”


Cậu nhất quyết, Tưởng Sương đành cất kỹ số tiền.


Cô chẳng có gì muốn mua cả.


Theo lệ mỗi năm, Tưởng Sương lại chủ động trông quầy tạp hóa.


Có mấy đứa nhỏ cầm theo tiền lì xì chạy đến mua pháo, tiêu rất thoáng, vừa mua là mấy hộp một lúc. Trong thôn đa phần đều quen biết nhau, tụi nhỏ phải gọi Tưởng Sương là chị, rất ngoan ngoãn. Tưởng Sương để tụi nhỏ tự tính tiền thối lại. Mấy bé cau mày, đếm trên đầu ngón tay, tính sai bét bị cô gõ trán một cái, nói là toán không đạt yêu cầu. Tức thì có đứa tranh nói mình mới được ba mươi điểm môn Toán.


Cậu nhóc đó đỏ bừng mặt, biện bạch rằng mình được điểm tuyệt đối môn Văn.


Tưởng Sương cười, đưa tiền lẻ cho cậu bé, véo má cậu bé một cái, nói rất giỏi, lần sau cố lên nữa nhé.


Cầm tiền rồi bọn nhỏ chạy vèo đi, trong yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng pháo và tiếng cười.


Đốt pháo xong, ăn xong bữa cơm giao thừa, mọi người quây quần chơi bài tán chuyện, đèn ở quầy tạp hóa vẫn sáng, ánh trăng trong vắt, chiếu lên lớp tuyết trắng xóa. Tưởng Sương chống cằm ngẩn người nhìn mặt đất lấp lánh như rải kim cương. Năm nay tuyết rơi dày hơn mọi năm, mềm như bông, cũng chẳng thấy lạnh. Cô nhìn thấy Phó Dã đang bước trên tuyết đi tới, dáng người phong trần như vài nét mực phác họa, áo khoác dày và quần dài đen, vai rộng thẳng, lộ ra chiếc cổ dài, vẫn gầy gò như xưa.


Cậu đến gần, mang theo cái lạnh của tuyết.


“Gặp lại sau Tết” như một ám hiệu ngầm hiểu, cô biết Phó Dã sẽ đến.


Năm ngoái cũng ở nơi này, hai người cùng nhau xem pháo hoa.


Tưởng Sương khoanh tay, làm bộ run lên, hỏi cậu có lạnh không?


“Không sao.” Phó Dã đáp.


Tưởng Sương hỏi cậu có muốn vào ngồi một lát không, tuy trong này khá chật, nhưng chen một chút thì vẫn đủ chỗ cho hai người. Bên dưới có than hồng, ấm hơn bên ngoài nhiều.


Phó Dã lắc đầu, nói không cần, cậu đứng bên ngoài cũng được.


Lẽ ra phải nói nhiều hơn mới đúng, như bạn bè bình thường chào hỏi nhau, nhưng ngôn ngữ ký hiệu không giống trò chuyện bằng lời, rất dễ loại bỏ những câu khách sáo như “dạo này thế nào”, “Tết năm nay có vui không”.


Cậu đứng sát cửa sổ, cô đưa mấy viên kẹo cho cậu, thân thuộc đến mức như thể ngày nào cũng gặp nhau.


Số kẹo đó là đồ Tết do cậu cô mua. Cô không ăn, mợ cô vẫn nhét cả vốc vào túi áo cô. Cô cầm lên nhìn rất lâu, nhưng vẫn nuốt không trôi. Ăn vào có thể là ngọt, nhưng cô không cảm thấy vậy.


Giờ thì cô đưa tất cả cho Phó Dã.


Phó Dã tiện tay bóc kẹo, bỏ vào miệng, trong không khí thoang thoảng mùi trái cây.


Mùi này… thật dễ chịu.


Tưởng Sương khép cuốn sách lại, đặt bên tay.


Ăn xong kẹo, Phó Dã khựng lại một chút, rồi lấy từ túi áo ra một món đồ, cầm giữa hai ngón tay, nhỏ xíu, trông như một chiếc tai nghe có hình dáng hơi kỳ lạ.


Là một chiếc máy trợ thính.


Nhìn rõ món đồ trong tay cậu, Tưởng Sương sững người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu.


Bóng đèn trong tiệm tạp hóa đã dùng từ lâu, bên trong phủ một lớp đen, ánh sáng toả ra đã mờ đục.


Phó Dã tựa lưng lười nhác bên cửa sổ, gương mặt góc cạnh của cậu bị kéo dài bởi bóng tối, hốc mắt càng sâu, xương lông mày cao, ánh mắt nhìn cô thẳng thắn.


Không gian yên tĩnh đến mức lạ lùng.


Cậu nghiêng đầu, lắp máy trợ thính lên tai. Động tác còn vụng về, nhưng cuối cùng cũng đeo được.


Phó Dã dùng tay làm ký hiệu: “Mới mua, chưa từng đeo.”


Đeo vào có thể nghe được, cũng có thể không.


Tưởng Sương trừng mắt không chớp, như đang tận mắt chứng kiến một điều kỳ diệu xảy ra.


Cô nín thở, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.


Cô từng hỏi vì sao cậu không đeo máy trợ thính, cậu tỏ vẻ không sao cả, khiến cô tưởng rằng cả đời này cậu sẽ sống như vậy – không nghe được gì, một thế giới không có âm thanh.


Nhưng bây giờ cậu lại đeo nó trước mặt cô.


Cô không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng sống mũi lại chợt cay xè.


Phó Dã co mấy ngón tay thon dài, đầu ngón chạm vào bên tai, ra hiệu cô lại gần.


Tưởng Sương nghẹt thở.


Cô chống một tay, khó nhọc nghiêng người tới, từng chút một đến gần.


Đường viền cằm của thiếu niên sắc như dao, hàng mi dài rũ xuống.


Cô đè nén trái tim đang đập loạn, nghiêng người đến gần tai cậu, đầu mũi gần như chạm vào vành tai cậu, hơi thở nóng hổi phả ra, cổ họng khô khốc, cô phải điều chỉnh một lúc mới có thể thì thầm nói một câu.


Chỉ một câu.


Chứa đựng muôn vàn cảm xúc, như đã dốc hết tất cả sức lực của cô.


Tưởng Sương lui lại, thận trọng quan sát sắc mặt cậu.


Phó Dã khẽ mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ.


Cậu nghiêng đầu nhìn cô, môi cong lên, âm thầm nở một nụ cười.


Mười năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu nghe được âm thanh.


Là giọng của Tưởng Sương.


Cô gọi cậu: A Dã.


Phải diễn tả cảm giác đó thế nào đây?


Là buổi tối sau nhiều năm vẫn còn nhung nhớ, là một người đã quen sống trong bóng tối lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.


Là người đã sống trong im lặng quá lâu, cuối cùng lại nghe thấy âm thanh.


Ban đầu là dòng điện chạy qua, cảm quan cơ thể khuếch đại mọi rung động nhỏ bé nhất.


Một trải nghiệm chưa từng có.


Rõ ràng chỉ là cánh bướm khẽ vỗ, nhưng lại tạo nên cơn sóng dữ dội, nhấn chìm toàn bộ thế giới trong cậu.


Tưởng Sương đặt tay lên ngực, không hiểu vì sao mà khoé mắt lại ươn ướt.


Máy trợ thính không rẻ, gần như tốn hết toàn bộ số tiền Phó Dã có.


Cậu đi vào cửa hàng, chưa tới vài phút đã đi ra.


Chủ tiệm liên tục khuyên cậu nên kiểm tra thính lực rồi mới chọn loại phù hợp, vì nếu không đúng, có thể chẳng nghe được gì, thậm chí còn làm hỏng phần thính lực còn lại.


Cậu không đủ tiền, đành mua loại rẻ nhất, nhét vào túi áo, sải bước đi ra.


Cậu từng nghĩ đến việc dù có đeo vào cũng chưa chắc nghe được.


Đã điếc bao nhiêu năm rồi, có hiệu quả hay không thật khó nói.


Chuyện mua máy trợ thính, Phó Dã không nói với ai.


Đội xe nghỉ Tết, cậu mang về, đến tận bây giờ mới đeo.


Không có lý do gì khác cả — chỉ là nếu cậu có thể nghe được, âm thanh đầu tiên cậu muốn nghe chính là giọng của cô, và cô sẽ có mặt để chia sẻ khoảnh khắc ấy cùng cậu.


Nghe được rồi chứ?


Tưởng Sương vẫn dùng ký hiệu để hỏi, trong lòng đã có câu trả lời lờ mờ nhưng vẫn cố chấp muốn xác nhận một lần nữa mới yên tâm.


Trăng treo lơ lửng, lạnh lẽo, từng bông tuyết lặng lẽ rơi xuống.


Phó Dã gối đầu lên tay, khẽ nhắm mắt, cười mỉm, rất nhẹ, gật đầu rất khẽ.


Dù vẫn còn mơ hồ, cậu phải cố gắng lắm mới phân biệt được. Âm thanh nhẹ nhàng như tiếng suối trong trí nhớ, dư âm gợn sóng, từng vòng lan rộng.


Thì ra đó là giọng của Tưởng Sương.


Cậu đã nghe thấy rồi.


Tưởng Sương thở phào, vai khẽ rũ xuống.


Cô lại nghiêng người, nghiêng gần tai cậu có đeo máy trợ thính. Khoảng cách gần đến mức như thì thầm, hàng mi rũ xuống, hơi thở cô phả ra thành làn sương mỏng giữa không khí lạnh.


Tai Phó Dã đỏ bừng vì lạnh.


“Chúc mừng năm mới.” Tưởng Sương nói.


Câu nói cô đã muốn nói từ năm ngoái, đến bây giờ cuối cùng cũng có thể nói để cậu nghe thấy.


Nói ra rồi, trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.


Nhưng khi rút lui và bắt gặp ánh mắt rực sáng của Phó Dã, mọi cảm xúc đều tan thành nụ cười nơi khóe môi.


May mà…


Rốt cuộc thế giới này cũng không tàn nhẫn đến cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.