Tưởng Sương tựa vào cửa, lau khô nước trên mặt, mỉm cười cay đắng, cũng tốt thôi, cô vẫn có thể đùa, cuộc sống vẫn chưa quá tệ.
Sau khi phát ti3t một trận, cảm xúc tự oán tự trách đã phai nhạt, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tốt nhất trong nhiều ngày qua. Cô đi vào bếp nấu đồ ăn, hôm nay không còn nấu mì nữa, mà xào hai món.
Dù thế nào, cũng phải ăn no.
Đêm, cô lại đến ban công bỏ hoang, giống như đêm đó, bước lên thùng rác, đứng trên bờ tường, thân hình lảo đảo di chuyển từng bước. Gió thổi, mái tóc cô rối tung che khuất khuôn mặt, cô không buồn gạt đi, k1ch thích đến mức đầu óc cô choáng váng. Cuối cùng cô nhảy một cái, rơi xuống mặt ban công.
Tay xách vài lon nước ngọt, không còn là cất giấu như lần trước, mà là Tưởng Sương dùng tiền mình kiếm được mấy ngày này mua. Khoảnh khắc trả tiền, cô có cảm giác hào phóng khi tiêu tiền, dù chỉ là hơn chục đồng.
Sau một năm, cô lại đến đây, vẫn uống một ngụm nước ngọt lạnh đến tận dạ dày, sảng khoái đến mức làm người ta phải cảm thán.
Tưởng Sương cũng học theo Phó Dã ngồi lên đó, hai chân cô lơ lửng. Con đường dưới chân cũng không có người qua lại, cỏ dại mọc cao đến nửa người chặn lối đi. Ở góc tối tăm này, chúng mọc hoang dại, ánh trăng không chiếu vào được, không gian đen kịt, trống rỗng u ám, như thể có thể hút người vào.
Không đủ cao, nhảy xuống cũng không chết được, có thể sẽ gãy vài cái xương, có lẽ chỉ bị đau, nhăn mặt, đứng dậy, phủi bụi bẩn rồi đi ra.
Đêm nay, hai người không nói gì cả, chỉ có tiếng uống nước, tiếng nước lạnh chảy vào cổ họng, mang lại cảm giác sảng khoái không thể diễn tả.
Ánh mắt Tưởng Sương long lanh, phía trước lại trở nên rộng mở.
Phó Dã nhìn thẳng, đường nét gương mặt nghiêng thanh thoát, cậu uống hết một lon, theo thói quen bóp bẹp, ngón tay cậu thon dài sạch sẽ. Bây giờ, cậu giống như nam sinh ở tuổi này, khí phách thiếu niên, thanh xuân rực rỡ không thể che giấu, không ai nghĩ đến khuyết tật của cậu, nghĩ đến đằng sau cậu đã chịu bao nhiêu lời chế giễu, bao nhiêu nắm đấm.
Lúc ăn cơm, Tưởng Sương hỏi cậu tại sao không nói chuyện.
Hỏi ra rồi lại hơi hối hận, cô đáng lẽ phải biết, khi đó Phó Dã cũng chỉ mười tuổi, đối mặt với ác ý mà cô không thể tưởng tượng được, mở miệng là bị cười nhạo, im lặng cũng vậy. Cậu đã quen cô độc, nói hay không nói, nói rồi ai nghe, đều không còn quan trọng nữa.
Quen với việc im lặng, thời gian dài đến mức Phó Dã đã quên mất, hóa ra cậu vẫn còn chức năng này.
Hạnh phúc là do so sánh mà có, may mắn cũng vậy.
Tưởng Sương đột nhiên cảm thấy mình có phần làm màu, rõ ràng cô là người có thân thể lành lặn, có cậu mợ, có Trần Dương, từ nhà bác về, cô cũng không phải chịu khổ nhiều.
Về thôi.
Đồ uống đã hết, Phó Dã gọi cô đi, cậu xoay người nhảy xuống, Tưởng Sương cẩn thận xoay người, trước mặt, cậu đưa tay ra, cô ngập ngừng một lúc, nắm lấy bàn tay đó.
—
Sau năm ngày, Tưởng Sương trở lại trường.
Trước tiên, cô đi gặp giáo viên chủ nhiệm, thầy hỏi tình hình gia đình cô thế nào, cô nói người bệnh đã hồi phục gần xong, thầy vỗ vỗ cánh tay cô, an ủi: “Vậy bây giờ hãy tập trung vào học tập, em phải dành thời gian bổ sung những bài học đã bỏ lỡ mấy ngày này, những gì không rõ nhớ đi hỏi các giáo viên bộ môn, bây giờ là thời gian nước rút cuối cùng rồi, không thể rớt lại lúc này được.”
“Vâng, được ạ.” Cô gật đầu.
Tưởng Sương rời văn phòng, trở lại lớp, cô chào hỏi vài người bạn rồi về chỗ ngồi. Trên bàn, giấy thi và tài liệu ôn tập trong năm ngày này chất thành đống, nhìn lại có cảm giác xa xôi như cách biệt một thế giới. Trên ghế cũng không trống, chất đầy bộ sách giáo trình tự nguyện đặt mua lần trước, không cần nghĩ cũng biết là của Tô Nhuế.
Tô Nhuế thấy cô trở lại rất vui mừng, dang hai tay ra đón: “Sương Sương, cuối cùng cậu cũng về rồi, không có cậu, tớ không chịu nổi dù chỉ một ngày.”
“Phóng đại.” Tưởng Sương mỉm cười nhạt, gật đầu: “Thu dọn đồ đi.”
“Cái này à, cái này là của cậu.” Tô Nhuế giải thích: “Bố tớ thật sự rất quá đáng, ông ấy không biết tớ đã mua một bộ, tự không biết từ đâu mua cho tớ một bộ mới, nên tớ có hai bộ, một bộ tớ còn làm không hết, đừng nói hai bộ, nên Sương Sương, phiền cậu cực nhọc một chút, giúp tớ làm hết nó.”
Nói xong, chắp hai tay lại, cúi mình, tỏ vẻ cầu xin.
Tưởng Sương cảm thấy nghẹn một chút, lý do vụng về như vậy làm sao cô không nghe ra. Cả bộ sách khá nặng, cô bê từ ghế lên bàn học, tự mình ngồi xuống. Tô Nhuế vẫn đang nói bên trong có đề quá khó, vừa hay sau này có thể hỏi Tưởng Sương, cô ấy vốn là người nói nhiều, sợ bị từ chối, lời nói càng dày đặc.
“Cảm ơn.”
Tưởng Sương ôm chặt cô ấy, ôm rất chặt.
Tô Nhuế lúng túng, thường chỉ có cô ấy chủ động, Tưởng Sương là người bị động chấp nhận. Bây giờ hai người đảo ngược, cô ấy vẫn chưa quen, nhất là khi các bạn cùng lớp đều nhìn qua đây. Cô ấy phồng má, vỗ vỗ vai Tưởng Sương: “Làm gì vậy, rất buồn cười đó, người khác lại tưởng chúng ta yêu nhau.”
Tưởng Sương chôn mặt vào vai Tô Nhuế, trong hơi thở là mùi thơm tươi mát của thiếu nữ, cô hít sâu, cố ghi nhớ mãi mãi.
Tô Nhuế mím môi, miệng không theo lòng ôm lấy eo cô, vỗ vỗ an ủi.
Trở lại trường được hai ngày, đến thứ Sáu nghỉ kỳ nghỉ tháng.
Hiếm khi Trần Dương đi tìm Tưởng Sương để cùng về, trên đường đến bến xe, cậu dường như vô tình mở lời: “Chị ơi, em đã đến lớp của chị tìm chị, các bạn cùng lớp bảo chị nghỉ học, đã vài ngày không đến lớp.”
Tưởng Sương nhìn cậu.
Trần Dương híp mắt lại, hỏi: “Mấy hôm nay chị đi đâu?”
Cậu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, thực sự rất không ổn. Tưởng Sương chưa từng như vậy bao giờ, cô là người dù sốt cao đến mấy vẫn không thể ngăn cản được việc đến trường, vậy mà giờ lại nghỉ học liên tiếp mấy ngày. Từ khi chuyện mai mối xảy ra, nhiều thứ đã thay đổi.
“Đã không sao cả rồi.” Tưởng Sương nói.
“Tại sao lại không nói với em? Chị đâu có lớn hơn em bao nhiêu.” Trần Dương chắn trước mặt cô, cậu cao hơn cô một cái đầu, muốn nói chuyện với cậu cô phải ngẩng đầu lên.
Tưởng Sương cười nhẹ: “Thực sự không sao rồi.”
“Là chuyện học đại học phải không? Chị đừng lo, em sẽ không để chị lấy chồng như vậy đâu, em thực sự không muốn học, cũng không muốn thi đại học nữa, hôm nay về em sẽ nói với mẹ, vài ngày tới em sẽ đi làm thêm để kiếm học phí cho chih.” Trần Dương nói chắc nịch, quyết tâm giúp cô thực hiện ước mơ.
Cậu nói: “Chị sinh ra là để đi học, chị ạ. Chị có chí khí, khi ra trường chị sẽ đi làm ở tòa soạn BBC, làm việc trong các doanh nghiệp lớn, rực rỡ vang danh. Lúc đó, em còn phải nhờ vả chị nữa.”
Tưởng Sương nhớ lại đêm ở nhà cậu, Trần Dương lẻn đến bên giường cô, lau nước mắt cho cô, bảo đừng sợ, về sau có cậu. Anh đã nói như vậy và cũng đã làm như vậy.
Vừa dứt lời, Trần Dương đã nhận một cái vỗ vai, Tưởng Sương nói: “Không cần em đi làm thêm, em phải học thật tốt đi.”
“Vậy chị thì sao?”
“Có phải em đang lấy việc chị không đi học ra làm lý do không? Thực ra em sợ thi không đậu nên đã nghĩ đến đường lui, sợ sau này mất mặt?”
“Cái gì chứ, điểm của em đâu có tệ, nếu em nghiêm túc thì chưa chắc chị đã hơn được em.”
“Thật hay giả vậy, em thì chỉ nói miệng được thôi.” Tưởng Sương bước về phía trước.
Trần Dương đi theo sau, muốn chứng minh: “Các thầy cô trong lớp đều nói em thông minh, chỉ là không chịu học đúng hướng.”
“Những lời an ủi mà em cũng tin à?”
“Sự thật mà, tại sao không tin?”
Tưởng Sương dừng bước, ngước nhìn cậu: “Vậy thì hãy chứng minh cho chị xem đi, Trần Dương. Chị không cần em vì chị mà bỏ học đi làm thêm, chị thà không đi học. Chúng ta đều phải học thật tốt, đợi khi thi xong, sẽ có cách giải quyết, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Trần Dương ngạc nhiên: “Vậy chị vẫn lấy chồng à?”
“Không lấy. Chúng ta sinh ra ở đây, con đường để đi vốn đã ít ỏi, nếu không thử thì làm sao biết được nó không thông?”
Sau khi cha mẹ mất, Tưởng Sương chưa từng chủ động xin bất cứ thứ gì, cô ngoan ngoãn, biết mình là gánh nặng nên cố gắng tránh gây phiền phức.
Giờ đây, cô thực sự muốn bước ra ngoài.
Cô cũng muốn được dũng cảm một lần.
Chỉ một lần thôi.
Trần Dương im lặng một lúc, như hiểu ra được phần nào, cậu nhấc cằm: “Vậy chị phải chuẩn bị bị em vượt mặt đấy.”
“Đã chuẩn bị từ mười mấy năm nay rồi!”
Tưởng Sương vỗ vai cậu, rồi bị Trần Dương ôm lấy vai, cậu muốn ôm chặt lấy cô, cô không chống nổi, bị đẩy về phía bến xe.
“Nặng chết!” Cô phàn nàn.
“Nặng thì cũng chịu đi, chị là chị của em mà.”
—
Phó Dã đã gần như hồi phục. Minh Vĩ tổ chức một bữa tiệc tại phòng hát, những người hay đi chung đều đến, còn có một số học sinh đang học, lạ mặt nhưng rất thân thiện, chen lấn trước mặt cậu, kính cẩn gọi tên.
Bữa tiệc náo nhiệt kéo dài đến nửa đêm.
Phần lớn thời gian Phó Dã ngồi co ro trong ghế sofa, cậu quan sát những người khác vui chơi, cũng uống rượu nhưng không nhiều. Vết thương vẫn chưa lành hoàn toàn, những người khác cũng không ép. Những lúc còn lại thì cậu luôn im lặng, chỉ có đôi mắt đen láy trơ trọi quét qua từng gương mặt, nhìn kẻ quen người lạ trong làn khói mờ, những khuôn mặt như sắp nứt ra vì cười.
Rượu uống vào miệng chẳng có vị gì, nhạt như nước.
Cậu chợt thấy hơi chán.
Ban đầu, Phó Dã định ra ngoài hút thuốc, nhưng khi đến bên ngoài lại đổi ý, bắt taxi đi thẳng luôn về chỗ ở. Những nồi niêu xoong chảo Tưởng Sương mua vẫn còn trong bếp, cái chậu để ở cạnh tường phòng tắm. Cậu nhìn chằm chằm một lúc, đá nhẹ vào, dù chưa ở lâu nhưng khắp nơi trong phòng đều có dấu vết của cô.
Sau ngày hôm đó, Phó Dã có cố ý hay vô tình lui dần, những việc có thể từ chối đều từ chối. Minh Vĩ nghĩ cậu đã sợ hãi sau lần trước nên đã nói chuyện với cậu vài lần, nhưng cậu đáp lại rất lạnh nhạt, lâu dần Minh Vĩ cũng bỏ mặc.
Khi đi, Minh Vĩ bảo cậu suy nghĩ kỹ, bên ngoài không dễ sống đâu.
Phó Dã không do dự, ngay đêm hôm đó đã đi, trở về làng, chăm sóc đồng áng từ sáng sớm đến đêm khuya, cậu vất vả hơn cả những người già.
Cậu cứ ở lì trong làng, khiến mọi người tò mò. Trong những câu chuyện tán gẫu, người ta nói có lẽ cậu đã gây chuyện ở nơi khác nên chạy về núp, bằng không thì làm sao giải thích được việc cậu có thể chịu đựng được nơi này?
Có lẽ vào một ngày nào đó, xe cảnh sát sẽ chạy vào, hỏi về chỗ ở của Phó Dã.
Nhưng cảnh tượng tưởng tượng đó không xảy ra, Phó Dã vẫn ở lại làng cho đến mùa đông.
Khi mùa đông đến, nhiệt độ liên tục giảm xuống.
Sáng sớm ở vùng núi nhiều hơi nước sương mù dày đặc, như thể những đám mây nặng trĩu sắp rơi xuống.
Bên đường, một chiếc xe tải bị hỏng giữa chừng.
Tài xế xuống xe, đi ra phía sau để dựng biển cảnh báo, nghĩ có lẽ là cầu chì chính bị hỏng, ông đã kiểm tra khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra vấn đề gì. Gọi điện nhờ trợ giúp thì do còn quá sớm nên không ai nghe máy. Cuối cùng, ông co ro trong áo, ngồi bên đường hút thuốc để giết thời gian, chờ đến sáng hơn hoặc đợi xe khác qua nhờ giúp.
Đã có vài chiếc xe đi qua nhưng không ai giúp được gì.
Sau khi hút hết vài điếu thuốc, khi đang hút đến điếu mới thì nhìn thấy một bóng người đi tới, gần đây có làng mạc nên việc có người đi qua cũng chẳng lạ. Ông nhìn thấy hình dáng cao gầy, xuyên qua làn sương mới nhận ra khuôn mặt lạnh lùng.
Chỉ là một đứa trẻ.
Tài xế cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Phó Dã đi ngang qua xe, dừng bước.
Tài xế thấy cậu dừng lại, từ từ đứng dậy, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ông chỉ vào xe, nói: “Xe hỏng rồi, bị trục trặc.”
Phó Dã làm một động tác bên tai, tài xế hiểu ra cậu bị điếc. Chưa kịp nảy sinh lòng thương hại, người đã đi đến đầu xe, thành thạo kiểm tra vấn đề của xe. Tài xế ngỡ ngàng, đi lại xem, thấy cậu cầm mỏ lết, dáng vẻ còn thuần thục hơn cả một tài xế lái xe nhiều năm, với sự hiểu biết sâu sắc về cấu tạo bên trong xe.
Trông như thể cậu đã từng học ở một cửa hàng sửa chữa xe hơi.
Sửa xe là một công việc đòi hỏi sức lực không hề nhỏ. Tài xế đứng cạnh và giúp đỡ Phó Dã, làm những việc như đưa chìa khóa mở bu lông, cứ như vậy cho đến khi trời sáng hẳn, mặt trời mọc, sương tan. Chiếc xe được sửa xong, tài xế thử nổ máy và đã có thể vào số được rồi.
Ông xuống xe rồi lại đưa điếu thuốc. Hai người dựa vào xe nghỉ ngơi. Tài xế lúng túng chỉ mình, rồi dùng ngón tay thấm dầu xe viết lên thân xe, để Phó Dã biết họ mình là Lý, và sau này có thể gọi ông là chú Lý.
Việc quen biết chú Lý là một sự ngẫu nhiên. Ông là tài xế xe tải ở thành phố, đến đây giao hàng. Hàng không nhiều, chỉ có một xe. Khi biết Phó Dã chưa có việc làm, ông hỏi có muốn theo ông về đội xe không. Đội xe cần một người sửa xe, tiền lương có thể không cao vì không quá thiếu người. Nhưng ông có mối quan hệ với ông chủ, nếu Phó Dã muốn, ông có thể nói với ông chủ.
Đi ra thành phố, cơ hội sẽ nhiều hơn ở huyện. Sức khỏe của bà nội đã hồi phục khá nhiều, nên cậu không do dự mà gật đầu.
Phó Dã quay về kể với bà nội. Tất nhiên bà nội đồng ý, bà vốn không muốn cậu lang thang, có một công việc ổn định là điều quan trọng nhất.
Trước khi đi, bà dặn dò lo lắng: Đến nơi mới, chưa quen biết gì nhiều, đừng nóng nảy.
“Con sẽ cẩn thận ạ.”
Ngày khởi hành, bà nội buồn bã tiễn cậu đến đầu làng. Suốt đời bà chưa từng rời khỏi thung lũng nhỏ này, không biết thế giới bên ngoài thế nào, bà thực sự lo cậu sẽ bị người ta ức hiếp.
Phó Dã vẫy tay bảo bà quay về.
Bà nội vẫn đứng đó, chờ cậu lên xe buýt.
Xe buýt nổ máy, bà vẫn còn đứng yên tại chỗ, thân hình gù lưng từ từ nhỏ lại thành một bóng đen nhỏ.
Cậu sẽ đón bà về một ngày nào đó.
Phó Dã đến thành phố, tìm đến địa chỉ chú Lý cho, được chú Lý dẫn đến gặp ông chủ. Ông chủ đồng ý rất nhanh chóng, mọi việc được quyết định.
Làm việc trong đội xe được vài tháng, cậu dần quen việc. Chú Lý coi cậu như con, thường xuyên chăm sóc. Khi rảnh, cậu theo chú Lý đi giao hàng, có thêm người đi sẽ an toàn hơn.
Phó Dã rất gần gũi với xe, hầu như các vấn đề kỹ thuật đều được cậu giải quyết tạm ổn. Chú Lý thấy vậy, khuyên cậu đi thi bằng lái.
Chú Lý nói: “Tôi đã tìm hiểu về tình trạng của cậu, có nghĩ đến việc đeo máy trợ thính không? Đeo vào thì có thể nghe được, và sẽ thi bằng được.”
Phó Dã trả lời rất đơn giản: Không có tiền.
Cậu cũng chẳng quan tâm việc có nghe được hay không.
Những học sinh lớp 12 sắp bước vào kỳ nghỉ đông cuối cùng của đời trung học. So với lớp 10 và 11, kỳ nghỉ của họ muộn hơn và đi học sớm hơn. Tính ra cũng chỉ khoảng hai tuần, nhưng dù sao đó vẫn là khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa cuộc sống áp lực.
Một tuần trước khi nghỉ, buổi học nửa ngày cuối, Tưởng Sương bị Tô Nhuế kéo đi mua găng tay.
Đã vào giữa mùa đông, rất lạnh, ngay cả áo khoác dày cũng không chống nổi cái lạnh. Cả hai đều quấn khăn quàng cổ do mẹ Tô Nhuế đan, kiểu giống nhau nhưng màu khác – Tô Nhuế là màu hồng nhạt, Tưởng Sương là màu vàng nhạt. Khi trời quá lạnh, Tưởng Sương sẽ cúi đầu rúc phần lớn khuôn mặt vào khăn, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh.
Tô Nhuế thì hay điệu, không chịu quàng khăn cho đúng, thích khoe phần cổ thon dài, bảo như vậy sẽ làm mặt trông nhỏ hơn.
Sau khi dạo qua gần nửa diện tích của huyện mà vẫn chưa tìm được đôi găng tay ưng ý, trên đường trở về trường, Tưởng Sương bỗng nhìn thấy Phó Dã mà cô không gặp đã hơn một tháng. Cô biết cậu đã không còn chơi với Minh Vĩ nữa, mà đi làm trong một đội xe ở thành phố chuyên sửa xe.
“Tô Nhuế, tớ nhìn thấy Phó Dã rồi, để tớ đi chào cậu ấy.”
Tô Nhuế chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh đã biến mất.
Tưởng Sương chạy nhanh về phía cậu. Cô không chắc cậu có nhìn thấy mình hay không, cũng không biết cậu sắp đi đâu, chỉ muốn chào hỏi, sợ rằng cậu sẽ đi mất nếu không nhanh chân.
May thay, Phó Dã đã phát hiện ra cô, cậu đứng yên tại chỗ, với dáng vẻ hơi lười biếng. Đôi mắt sâu hoắm, ánh mắt đen thẫm, nhìn cô thở hổn hển, mặt ửng đỏ từ xa chạy tới. Cuối cùng cũng chạy tới trước mặt cậu, cô cúi đầu, thở sâu nhiều lần. Cậu chờ cô bình tĩnh lại, kiên nhẫn một cách khác thường. Khi đã hết thở d ốc, não Tưởng Sương trống rỗng, thậm chí quên mất cậu không nghe được, cô dùng ngón tay kéo khăn xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt, hỏi: “Cậu về rồi à?”
Nói xong, cô mới nhận ra và bật cười, lặp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Hơi thở ấm của cô hóa thành sương trắng, tóc bị gió thổi rối, từng sợi tóc đều tràn đầy sự sống. Khuôn mặt cô bé xíu, mắt chiếm gần nửa khuôn mặt. Phó Dã không hiểu nổi làm sao lại có người có đôi mắt sáng đến thế, như những viên bi thủy tinh hồi nhỏ cậu hay chơi, bên trong là một đốm đen trong suốt, vẫn còn nguyên vẹn sự hồn nhiên của trẻ con.
Cô nói trước, khuôn mặt đỏ ửng, tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, cậu ước mình có thể nghe được tiếng nói, ước mình có thể nghe được giọng của cô.