Chương 65: Thân thế của thím ba
Sau mười lăm phút êm ái lượn quanh những cung đường xa hoa cổ kính của Paris, chiếc xe dần dần được lái vào một khu vực biệt lập yên tĩnh.
Điều này làm cho Phong cảm thấy ngạc nhiên, giữa thủ đô Paris hoa lệ vẫn có những khu vực yên tĩnh như thế này sao?
Xe chậm rãi dừng lại, thông qua kính xe, Phong nhìn thấy một cánh cổng lớn với những hoa văn uốn nắn tinh xảo cùng với một chữ ‘M’ được khắc họa như một tấm khiên và một con rồng bao quanh, có vẻ cổ kính và thần bí.
Chiếc xe không dừng lại lâu, từ bên trong có hai người mặc vest đen bước ra, khi xác nhận chiếc xe xong, liền mở cổng, để cho xe chạy đi vào.
Hai bên là hai hàng cây cổ thụ xanh mướt, tỏa bóng mát che chở cho con đường chạy thẳng vào một tòa biệt thự sừng sững ở phía xa xa.
Chẳng mấy chốc, một đài phun nước có một bức tượng thiên thần dường như mỉm cười nhìn lấy mọi người hiện ra.
Chiếc xe đậu lại bên bậc thang cao v·út, dẫn lên cổng của tòa biệt thự lộng lẫy uy nghi, được tô điểm bằng những cây cột đá hoa cương chạm khắc hoa văn tinh xảo và những ổ cửa sổ bí ẩn dưới những mài vòm, khiến cho Phong hoàn toàn bị choáng ngợp.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với những thứ xa xỉ lộng lẫy và bề thế như thế này.
Ngay khi xe dừng lại, cửa xe được tự động mở ra.
Một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, nét mặt già nua nhưng hiền từ, ăn mặc như một vị quản gia bước đến đưa tay muốn đỡ thím ba bước xuống.
“Tiểu thư, phu nhân đang chờ cô ở bên trong.”
“Bà Marlen, làm sao bà lại tự mình ra đây.” Thím ba từ trên xe bước xuống, giọng nói lần đầu tiên tỏ ra có chút ấm áp.
“Nghe tiểu thư trở về nhà, tôi muốn tự mình ra đón.” Mà Marlen cười hiền hòa, đôi mắt đã nhiều nếp nhăn chăm chú nhìn thím ba như đón một người thân từ xa trở về.
Thím ba nghe vậy, cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt. Quản gia Marlen là người bế cô khi còn là một viên ngọc quý ở gia đình này, cho đến khi cô trưởng thành, rồi ngay cả khi cô bị trục xuất khỏi nơi này, tất cả đều đối với cô có ý xa lánh nhưng chỉ có quản gia Marlen là mãi như vậy, luôn luôn quan tâm yêu thương cô như con của mình.
“Con không còn là người trong gia tộc này. Xin bà cứ gọi con là Mai, đây là tên tiếng Việt của con.” Thím ba nắm lấy tay bà Marlen nói, sau đó chỉ tay về chú ba “Đây là chồng con, Nguyễn Trung Dũng. Đây là con gái của con, Nguyễn Thị Xuân An, bà gọi nó Anna là được.”
“Đây là cháu của con, Nguyễn Trung Phong.” Thím ba nhẹ nhàng nắm tay Phong giới thiệu với bà Marlen, xong quay qua nói với Anna: “Anna, mau thưa bà.”
“Cháu chào bà, cháu chúc bà sức khỏe bình an, sống lâu trăm tuổi.” Anna lễ phép khoanh tay, hai chân khép lại, cúi người chào.
Hết cách, mẹ nó từ nhỏ đã dùng ‘cây roi yêu thương’ nhiều lần dạy nó cách chào hỏi người lớn theo phong tục cổ truyền của quê hương Việt Nam.
Gặp người trẻ thì chúc vạn sự như ý, gặp người già thì chúc sống lâu trăm tuổi.
Mặc dù nó không biết những lời mẹ nói có ý nghĩa gì lắm, nhưng Anna cảm thấy những lời chào và động tác lễ phép này rất tốt. Mỗi lần nó làm xong, đều được khen ngợi, đôi lúc còn được cho kẹo ăn, đây là chuyện tốt.
Cho nên lúc này nó liền rất thuần thục cúi đầu chào bà Marlen.
Bà Marlen cũng chào đáp lại Anna, sau đó có chút áy náy nhìn lấy chú ba và Phong, đồng thời nói với thím ba:
“Phu nhân dặn chỉ một mình tiểu thư được vào, cho nên…”
“Cho bọn họ vào đi.” Đột nhiên có một âm thanh quyền uy nói.
Thím ba nghe giọng nói này, nhìn tới, liền thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc vest lịch lãm, tóc chải vuốt ngược ra sau, bộ dáng cao to oai vệ.
“Anh.” Thím ba mấp máy môi mấy lần, cuối cùng thốt ra.
Đây là người anh lớn của cô, Denis.
Phong từ đầu đến cuối đứng im phía sau, không nhúc nhích, tùy ý để thím ba lo liệu.
Tình huống hiện tại ở nơi này quá mức rắc rối, tạm thời Phong vẫn chưa hiểu hoàn toàn câu chuyện, nhưng cũng đoán được lờ mờ, rằng thím ba rất có thể từng là tiểu thư trong nhà, nhưng vì lý do nào đó mà bị trục xuất ra ngoài.
Phong lờ mờ đoán được, chú ba của cậu rất có thể là nguyên nhân khiến thím ba mất đi gia thế quyền lực của mình.
‘Không ngờ chú ba thường ngày nhìn hời hợt nhưng lại cao tay ấn đến thế, ác đạn thật sự.’ Phong thầm nghĩ trong khi đi theo đằng sau chú thím ba bước vào bên trong căn biệt thự khổng lồ này.
Vì không muốn bị chê cười, ánh mắt của Phong cố gắng giữ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, cũng không có nhìn ngó lung tung, sợ để lộ ra vẻ quê mùa của mình.
Nhớ đến trước kia, khi cậu cùng với Tiago đến cửa hàng Adidas, Phong còn từng thầm trêu ghẹo Tiago sao quá quê mùa. Hiện tại đến phiên cậu trải nghiệm cảm giác này.
Quả nhiên báo ứng đến rất nhanh.
Thông qua vài câu nói trò chuyện của mấy người, Phong dần dần biết được người đàn ông uy quyền khoảng bốn mươi tuổi trước mặt chính là người anh lớn nhất của thím ba, ngoài ra thím ba không còn anh chị em nào khác.
‘Chú ba ác chiến thật, nhà người ta chỉ có hai anh em, chú liền hốt em gái bỏ nhà ra đi, không bị gia đình người ta ghi hận mới lạ. Người ta không tìm người khử chú đã là may mắn.’ Phong nhìn dáng vẻ chú ba bình tĩnh đi phía trước, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với chú.
Phong cùng chú ba và Anna được dẫn đến một căn phòng riêng uống trà, ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn thím ba thì đi đâu không rõ.
Căn phòng này cực kỳ sang trọng, tất cả đồ vật, từ bộ salon bằng da cho đến các bức tranh treo tường, tủ sách, thậm chí là bộ ấm trà đều được dát vàng công phu tinh xảo.
Khiến cho Phong khát nước cũng không dám cầm uống.
Nhưng riêng chú ba thì lại hết sức tùy ý, không có lộ ra gò bó mà ngược lại có vẻ bất cần, ngồi dựa hẳn vào ghế salon chờ đợi.
Cũng may trong phòng chỉ có ba người, chú ba, Phong và Anna. Cho nên bầu không khí cũng không phải quá căng thẳng.
Nhưng chú ba lại lắc nhẹ đầu, ra hiệu cho Phong đừng nói chuyện, khi Phong muốn há miệng ra nói chuyện với chú.
Ước chừng nửa tiếng sau, thím ba mở cửa phòng đi vào, đôi mắt đỏ lên như vừa khóc xong.
“Anh, anh cùng em đi gặp ông.” Thím ba đưa tay ẵm lấy Anna, nhìn chú ba nói.
Nói xong, thím quay sang Phong, dặn dò:
“Phong, con ở đây chờ một lát nhé.”
“Dạ thím.” Phong gật đầu ngoan ngoãn.
Chú ba nhíu mày, có chút không tình nguyện đứng dậy, chỉnh lại trang phục trên người, sau đó cùng thím ba và Anna bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Phong.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút…
Gần nửa tiếng trôi qua, không có dấu hiệu gì chứng tỏ chú thím sẽ quay lại. Phong ngồi một chỗ trong thời gian lâu như vậy bỗng cảm thấy có chút không quen, liền đứng dậy, cẩn thận đi tới đi lui quan sát các đồ vật trong căn phòng.
Đối với các đồ vật mang tính nghệ thuật như tranh ảnh, Phong không có quá nhiều hứng thú.
Thứ làm cậu hứng thú chính là từng dãy sách được xếp đặt cẩn thận trên giá sách.
Phong đối với sách trước nay đều có một niềm đam mê lớn.
Cậu bước đến giá sách như một quán tính, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò lướt qua từng cái tên trên giá.
Đa phần những quyển sách trên giá này Phong đều chưa từng đọc qua, chỉ có một vài những quyển nổi tiếng mà Phong từng đọc.
Hầu hết đều chỉ là những quyển Phong từng nghe nhắc đến, hoặc là biết nhưng không còn xuất hiện trên thị trường, liệt vào dạng hiếm có khó tìm.
Vậy mà đều tập hợp lại một chỗ ở nơi này, khiến cho một người yêu sách như Phong không thể dời mắt.
Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại ở một quyển sách bìa da đã ngả màu loang lổ, nằm riêng biệt trong một góc nhỏ.