Đường Đến Vinh Quang

Chương 66: Ông thầy gia sư bí ẩn




Chương 66: Ông thầy gia sư bí ẩn
Nhìn thấy quyển sách này nằm riêng biệt trong góc, Phong liền cẩn thận đưa tay vuốt ve quyển sách này, rồi cẩn thận cầm lên.
Trên bìa sách có mấy chữ lớn nằm ở phía trên: 【 Le Comte de Monte-Cristo 】
Phía dưới là một cái tên: Alexandre Dumas.
Ở giữa bìa sách bằng da này có in chìm hình một phù hiệu, giống với phù hiệu được điêu khắc ở trước cổng chính ban nãy.
“Bá Tước Monte-Cristo?” Phong lẩm bẩm.
Đây là một trong số ít quyển sách mà Phong xem là sách ‘gối đầu giường’ của mình.
Ở nhà cậu cũng có một quyển, nhưng là bìa giấy cứng. Còn phiên bản in bằng da sờ vào có cảm giác mát lạnh này chính là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.
Nội dung quyển sách này chính là câu chuyện về sự kiên trì, trí tuệ và công lý của Edmond Dantès, chính câu chuyện hàng thủy thủ trẻ bị phản bội, bị giam cầm, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng này đã tiếp thêm cho Phong rất nhiều động lực và sức mạnh vươn lên trong cuộc sống.
Phong cầm lấy quyển sách, đi đến bên salông ngồi xuống, theo thói quen mở sách ra đọc.
Đọc qua một vài trang, Phong liền phát hiện nội dung bên trong cũng không khác biệt với phiên bản in sách giấy mà cậu đọc ở nhà mình.
Cái khác biệt chính là chất liệu của quyển sách này càng thêm cao cấp, tuổi đời cũng có vẻ cũ kỹ hơn so với sách của cậu mua bên ngoài rất nhiều.
Theo thói quen, Phong lật tìm một trong những trang sách mà cậu yêu thích nhất ở quyển sách này.
“Đây rồi!” ánh mắt Phong sáng lên, đưa tay sờ lấy dòng chữ được in ngay ngắn rõ ràng bên trên trang sách:
‘La patience et le temps font plus que la force ou la rage.’ - Kiên nhẫn và thời gian làm được nhiều hơn sức mạnh hay cơn thịnh nộ.
Lẩm bẩm câu nói này, Phong không khỏi nghĩ đến chính mình—một chàng trai từ Việt Nam, không có xuất phát điểm đặc biệt, không có mối quan hệ quyền lực, càng không có tài năng thiên bẩm thiên tài, nhưng cậu có trí tuệ, ý chí kiên trì và bóng đá.
Nếu Dantès có thể thoát khỏi địa ngục của mình bằng trí tuệ, thì cậu cũng có thể tìm được con đường cho riêng mình bằng ý chí và kiên trì.
Cậu theo bản năng làm dấu trang này, cũng như cách mà cậu đọc sách ở nhà mỗi khi lật đến trang yêu thích.

Nhưng sau khi vuốt một góc giấy, Phong mới giật mình, đây đâu phải sách mình, đây là hành động không nên, là xúc phạm đến tài sản cá nhân của người khác.
Nghĩ vậy, cậu định mở ra nếp gấp, muốn cố gắng vuốt tờ giấy thẳng lại để không ai phát hiện thì đã thấy cánh cửa phòng mở ra.
Từ bên ngoài, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, rắn rỏi bước vào.
Sau khi nhìn thấy Phong đang cầm quyển sách trên tay, ánh mắt của ông hơi nhíu lại, bình thản hỏi:
“Cháu đọc quyển này à?”
Phong giật mình, vội vàng đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy bối rối cúi chào người đàn ông này:
“Vâng, đây là sách yêu thích của cháu.”
Trả lời xong, cậu mới có thời gian lén lút nhìn người đến là ai.
Người đàn ông này ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc muối tiêu chải gọn gàng bóng loáng để lộ cái trán hói sáng như gương, gương mặt góc cạnh với sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm của ông mang theo vẻ sắc bén nhìn về phía Phong.
Phong chỉ cảm thấy đôi mắt này có thể đem mọi bí mật trên người cậu nhìn thấu, khiến cho Phong thầm đổ mồ hôi hột.
Tùy tiện lấy sách của người khác khi chưa được phép, đây là hành động bất lịch sự.
‘Hôm nay mày làm sao vậy Phong?!?’ Phong thầm tự trách.
Ông ta không nói lời nào, bước đến bên ghế salông ngồi xuống ở ghế giữa, tiện tay cầm lấy quyển sách mà Phong vừa đặt xuống.
Ánh mắt ông thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó hiếu kỳ lật ra xem thoáng qua.
Bàn tay đã có dấu vết thời gian của ông ta lướt nhẹ qua các trang giấy nhanh chóng, nhưng đột ngột dừng lại ở một trang.
Ánh mắt Phong vẫn trước sau nhìn theo động tác của ông, khi nhìn thấy cảnh này, trái tim Phong như thắt lại.
Trang giấy mà người đàn ông này vừa dừng lại rõ ràng là trang mà Phong xếp lại đánh dấu theo thói quen lúc nãy.
Chỉ thấy ông ấy nhếch nhẹ khóe miệng, nói:

“Cháu có biết tại sao Dantès trở thành một Bá tước thực thụ không?”
Phong giật mình.
‘Sao ông ta hỏi câu này, định xử lý mình sao?’ Phong thầm nghĩ.
Mặc kệ, dù sao đây cũng là nhà thím ba, chắc chắn cũng sẽ không đến nỗi nào. Cùng lắm mình nhận lỗi là được.
Nghĩ vậy, Phong mới lấy bình tĩnh suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi, sau đó nhẹ nhàng đáp:
“Vì Dantès không chỉ dựa vào cảm xúc hay sức mạnh của mình, mà ông ấy còn biết chờ đợi thời điểm thích hợp để sử dụng nó.”
Một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi người đàn ông.
“Chờ đợi thời điểm thích hợp?” Ông lật nhẹ trang sách, như thể thử thách cách Phong hiểu vấn đề. “Cháu nghĩ chỉ cần kiên nhẫn là đủ sao?”
Phong ngạc nhiên.
Đây là tình huống gì đây, giọng điệu của ông ấy chẳng khác nào ông thầy giáo dạy văn ở trường của Phong mỗi khi đến kỳ kiểm tra, luôn cố phản bác và đặt vấn đề hóc búa để thử thách cậu.
Chẳng lẽ ông ấy là thầy gia sư phụ trách dạy học ở nhà thím ba?
Có thể lắm.
Nghĩ vậy, tâm lý của Phong cũng phần nào lấy lại bình tĩnh thong dong.
Sợ cái gì chứ kiểm tra kiến thức gì cậu không sợ.
Đừng nhìn cậu mê đá bóng mà lầm, mấy năm trời ăn ngủ ở thư viện với đủ thể loại sách cũng không phải là đùa giỡn.
“Không ạ.” Phong đáp dứt khoát. “Kiên nhẫn chỉ là một phần. Nếu Dantès chỉ biết chờ đợi bị động mà không chủ động chuẩn bị, thì khi cơ hội đến, ông ấy cũng chẳng làm được gì. Ông ấy không chỉ chờ đợi, mà còn học hỏi, rèn luyện và thay đổi bản thân trong suốt thời gian bị giam cầm.”

Đôi mắt người đàn ông ánh lên một tia hứng thú.
“Học hỏi? Thay đổi bản thân?” Ông lặp lại lời Phong vừa nói, giọng mang theo một chút giễu cợt. “Cháu có vẻ rất tâm đắc với điều này, đáng tiếc lý thuyết vẫn chỉ là lý thuyết.”
Phong lắc nhẹ đầu, có chút không đồng tình với sự giễu cợt của ông thầy gia sư khó chịu này.
“Cháu nghĩ trên thế giới này ai cũng có giai đoạn phải chịu thiệt thòi. Nhưng nếu chỉ biết tức giận, oán trách hoặc lao vào tìm cách trả đũa, thì cuối cùng cũng chẳng khác gì kẻ đã hại mình. Cháu thích cách Dantès biến sự bất công thành động lực để vươn lên, thay vì để nó nhấn chìm mình.”
Dựa lưng vào ghế, tay gõ nhẹ lên sách, ánh mắt ông ‘thầy gia sư’ nhìn Phong sâu hơn như muốn đánh giá lại cậu nhóc này.
“Cháu không nghĩ Dantès quá tàn nhẫn sao? Một người sẵn sàng đợi suốt mười bốn năm, rồi lại giăng bẫy từng kẻ thù đã phản bội mình?”
Phong hơi nhíu mày, chậm rãi trả lời:
“Đúng là ông ấy đã rất tàn nhẫn. Nhưng nếu không có sự nhẫn tâm đó, liệu ông ấy có thể sống sót? Đối với đại đa số người trên thế giới này, công lý không phải tự trên trời rơi xuống, họ phải tự tạo ra công lý cho riêng mình.”
Lần này, ông gia sư không đáp ngay. Ông im lặng trong vài giây, ánh mắt như cân nhắc điều gì đó.
Cuối cùng, ông nhếch môi cười nhẹ.
“Cháu có vẻ hiểu khá rõ về những chuyện này.”
Phong nhìn thẳng vào ông, ngữ khí kiên định:
“Cháu chỉ là… đang cố hiểu về cách thế giới vận hành.” Phong cân nhắc từ ngữ, cuối cùng nói ra một câu mà ngay cả cậu cũng không hiểu tại sao nó lại bật thốt qua khỏi miệng của mình.
Câu nói này khiến cho ông thầy gia sư thoáng qua vẻ giật mình. Một cậu nhóc chừng mười lăm tuổi, vắt mũi chưa biết sạch chưa lại có thể nói mấy từ này quả là hiếm thấy. Ngay cả mấy thằng cháu mà mấy lão già tinh ranh bên ngoài kia suốt ngày khoe khoang trước mặt ông, cũng chưa chắc có thể nói ra mấy từ này.
Ông gia sư lần nữa nhìn xuống trang sách, nơi có câu trích dẫn yêu thích của ông:
“La patience et le temps font plus que la force ou la rage.”
Ông đặt quyển sách xuống bàn, khoanh tay, rồi gật đầu hít thở nhẹ nhàng:
“Tốt.” Giọng ông trầm ấm. “Cháu không chỉ đọc sách. Cháu còn biết suy nghĩ.”
“Quyển sách này ta tặng cháu.” Ông nói tiếp, sau đó đưa quyển sách cho Phong, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
“Cảm…cảm ơn ông.” Phong ngạc nhiên, ông ấy không phải là thầy giáo gia sư của nhà này sao, sao có thể tặng sách cho mình? Thật có thể cầm đi sao?
Nhưng bản năng khiến Phong không mất đi lễ nghĩa, kịp nói tiếng cảm ơn, trước khi bóng dáng người đàn ông bí ẩn này khuất sau cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.