Đường Đến Vinh Quang

Chương 67: Chờ đợi, có tin tức




Chương 67: Chờ đợi, có tin tức
Ông thầy gia sư bí ẩn rời đi không bao lâu, chú thím ba cũng quay trở lại.
“Phong, con tạm thời đến nhà cũ của thím ở lại, chú thím phải ở lại đây lo công việc. Khi nào chú thím xong việc sẽ đến đón con.” Thím ba nói với Phong.
“Dạ thím, nếu như không tiện thì thím để con về Boulogne trước cũng được ạ.”
“Không cần, chú thím sẽ đưa con trở về ngay sau khi xong việc.” Thím ba lắc đầu, sau đó quay sang nói với một người mặc đồ vest đi theo sau:
“Raymond, phiền anh đưa cháu đến bên kia giúp tôi.” Thím ba nhìn người kia, nói.
Phong nhìn người này, phát hiện đây chính là người lúc trước đến nhà mình ở Boulogne để tìm gặp thím ba nhưng không được vào nhà đây mà.
“Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.” Raymond cung kính gật đầu.
Phong biết chú thím đang có nhiều chuyện phải xử lý, cho nên cũng không muốn gây thêm phiền nhiễu cho hai người, liền cầm lấy quyển sách đi ra ngoài.
“Khoan đã, sao con có quyển sách này?” Thím ba nhìn thấy Phong cầm quyển sách, đột nhiên nhíu mày hỏi.
Phong thấy vẻ mặt thím ba không đúng lắm, vội vàng kể lại câu chuyện vừa rồi, đồng thời cũng miêu tả ngoại hình ‘ông thầy gia sư’ cho thím ba nghe.
Thím ba nghe xong, trong lòng vừa có chút buồn cười vừa có chút khổ sở, nói:
“Đó là cha của thím.”
Phong nghe vậy thì ánh mắt hơi run rẩy. Thím ba có thân phận bí ẩn như vậy, cha của thím chẳng phải càng đáng sợ hay sao?
Nghĩ vậy, cậu có ý muốn đem quyển sách đặt lại chỗ cũ, nhưng bị thím ba ngăn cản.
“Nếu ông ấy đã cho thì con cầm đi đi.” Thím ba bổ sung, sau đó gật đầu với Phong.
Phong thở phào nhẹ nhõm, cùng với Raymond đi ra xe.
Lúc này khác với lúc Phong đi vào, bên ngoài đã có nhiều người hơn.

Những người này đều ăn mặc trang trọng quý phái, nơi này nếu ăn mặc tùy ý nhất chỉ có một mình Phong.
Đặc biệt, vài người trong đó khi thấy Phong từ trong thư phòng bước ra, trên tay lại cầm theo một quyển sách thì ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bên cạnh Phong còn có Raymond đi cùng, hiển nhiên khả năng ‘đánh cắp sách’ của cậu nhóc này là hoàn toàn không thể.
Nếu vậy cũng chỉ có thể là cậu nhóc này được tặng.
Mà có thể được chủ nhân của thư phòng kia tặng sách, trong gia tộc này chỉ có hai người.
Một người đang nằm ở trên lầu kia, còn một người khác, chính là người cầm quyền đương nhiệm của gia tộc.
Không suy nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới, đám người liền quăng tới ánh mắt hiếu kỳ nhìn Phong.
Cũng không biết thằng nhóc này là ai, làm sao được coi trọng như vậy?
Raymond sắc mặt như thường, dẫn Phong ra sân.
Ở nơi đó đã có chiếc xe lúc trước đón Phong ở nhà ga chờ sẵn, tài xế vẫn là người thanh niên lúc trước.
“Anh Ray, có chuyện gì?” Anh ta bước tới trước mặt Phong, nhìn Raymond hỏi.
“Đến biệt thự Madeleine.” Raymond trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn khác so với vẻ cung kính đối với thím ba vừa nãy.
“Tốt. Mời cậu lên xe.” Tài xế bước đến, mở sẵn cửa sau cho Phong.
Chờ Phong bước lên, Raymond cũng ngồi lên xe.
Chiếc xe chậm rãi quay đầu rời khỏi nơi này, mang theo ba người dần dần hướng về phía ngoại ô chạy đi.
Chừng hai mươi phút sau, xe mới dừng lại tại một khuôn viên rộng rãi thoáng mát, nằm cách đó không xa, ở bên trong cánh cổng cao là một tòa biệt thự với lối kiến trúc châu âu cổ điển.
Mặc dù không to lớn tráng lệ bằng tòa biệt thự lúc nãy, nhưng lại có nét thanh lịch và hiện đại hơn hẳn.

Tài xế sau khi đưa Phong và Raymond đến nơi này liền đậu xe bên ngoài chờ đợi, còn Raymond thì dắt Phong đi vào bên trong.
Trên đường đi, hai người cũng không trò chuyện bất cứ câu nào.
Phong mang theo ba lô, chậm rãi quan sát khuôn viên nơi này.
Sự rộng rãi sang trọng của nó có chút làm Phong bị choáng ngợp.
Không bao lâu, hai người liền đi đến trước cửa biệt thự, bên trong có một người đàn ông chạy ra.
“Quản gia Edward, đây là cậu Phong, cháu của tiểu thư Madeleine. Cậu Phong tạm thời sẽ ở đây vài ngày, chờ tiểu thư xong việc bên kia sẽ đến đây đón cậu. Ông sắp xếp cho cậu nhé.” Raymond chậm rãi nói.
Ông Edward nghe đến cái tên Madeleine, cái lưng rõ ràng khom thấp xuống một chút, gật đầu:
“Tốt, tôi đã biết, cậu cứ yên tâm.”
“Tôi đi đây.” Raymond gật đầu, xoay người đi ra ngoài, sau đó lên xe rời khỏi nơi này.
Quản gia Edward là một người có vóc dáng cục mịch, gương mặt hiền hòa, chất phác.
Nhìn người đàn ông này, Phong thấy ông ấy càng giống một người nông dân hơn là một vị quản gia của một nơi rộng lớn như thế này.
“Mời cậu theo tôi.” Ông Edward đưa tay làm ra dấu mời, cười nói với Phong.
“Dạ, ông cứ gọi cháu là Phong ạ.” Nhìn thấy một người lớn tuổi đối với mình lộ ra vẻ cung kính như vậy, Phong hoàn toàn cảm thấy không quen, vội vàng nói.
Hai người một trước một sau, đi vào bên trong căn biệt thự.

Ba ngày sau, buổi chiều tối.
Phong bước ra từ phòng tắm, cầm khăn lau mái tóc vẫn còn ướt sũng.

Mặc quần cụt ở trần bước ra ban công, Phong cảm nhận luồng gió mát lạnh của mùa đông lướt qua người, mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ khu vườn hoa bên dưới.
Ban công được thiết kế theo phong cách cổ điển Pháp, với lan can sắt rèn đen tuyền, điểm xuyết những hoa văn tinh xảo. Mặt sàn lát đá cẩm thạch trắng, phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn trang trí bên trên.
Từ vị trí này, Phong có thể thấy một khung cảnh tuyệt đẹp trải dài trước mắt.
Xa xa, một quần thể kiến trúc nguy nga hiện ra dưới ánh hoàng hôn, những mái vòm lấp lánh ánh vàng, những khu vườn rộng lớn được cắt tỉa gọn gàng, những con đường dài thẳng tắp dẫn đến một tòa cung điện đồ sộ.
Phải đến hôm qua, thông qua miệng của ông Edward, Phong mới biết đó chính là cung điện Versaill·es, biểu tượng của quyền lực và sự xa hoa của nước Pháp.
Đối với cậu, đó chỉ là một công trình cổ kính và hùng vĩ, một nơi mang vẻ đẹp bí ẩn và trang nghiêm. Ánh đèn vàng hắt xuống, phản chiếu trên mặt hồ phía xa, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng nhưng đầy ma mị cuốn hút vào ban đêm.
Tiếng chim không rõ tên thỉnh thoảng vang lên giữa không gian yên bình, xen lẫn với tiếng lá xào xạc từ những rặng cây cao bên dưới khi bị gió thổi tạt qua. Chẳng khác nào có một bàn tay vô hình đang vuốt ve mái tóc do các cành lá sum suê tạo thành.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng từ cung điện vẫn lung linh, khiến Phong có cảm giác như đang đứng trước một khung cảnh bước ra từ lịch sử. Nhưng lúc này, Phong không có quá nhiều tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này, điều duy nhất cậu băn khoăn là tại sao đã mấy ngày rồi, chú thím và Anna vẫn chưa quay lại…
Phải chăng đã phát sinh chuyện gì?
Nhất là mấy ngày này, nét mặt của ông Edward dù bình tĩnh nhưng vẫn toát ra vẻ gì đó u buồn khó che giấu.
Cũng may, đến ngày thứ tư, rốt cuộc cũng có tin tức.
“Phong, tiểu thư điện thoại tìm cháu.” Ông Edward gọi Phong.
Phong nghe tiếng gọi của ông Edward, nhanh chóng đi xuống lầu tiếp điện thoại.
“Alô, con Phong nghe ạ.” Phong cầm lấy điện thoại bàn, nói.
“Phong hả con, ngày mai sẽ có người đón con đi tham quan một nơi có lẽ con sẽ thích. Con cố chịu thêm ngày nữa, ngày mốt chú thím sẽ cùng con trở về Boulogne nhé.” Từ đầu dây bên kia, vang lên âm thanh của thím ba.
“Đi đâu vậy thím?” Phong tò mò.
“Một câu lạc bộ bóng đá… cụ thể như thế nào ngày mai con sẽ biết.” Thím ba nói.
“Dạ thím, thím giữ gìn sức khỏe nhe thím.” Phong nghe giọng nói của thím ba có vẻ không khỏe, vội vàng dặn dò.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng trong chốc lát, cuối cùng thím ba mới nói mấy tiếng ‘Thím biết rồi, cảm ơn con.’ Rồi cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.