Đường Đến Vinh Quang

Chương 69: Cái chân ngứa hết chịu nổi rồi




Chương 69: Cái chân ngứa hết chịu nổi rồi
“Em đang chơi bóng ở đâu? Vị trí nào?” Okocha hỏi.
“Em đang đá tiền vệ cho U17 Boulogne.” Phong đáp.
Okocha nghe xong, gật nhẹ đầu, dù cái tên U17 Boulogne này hơi xa lạ đối với anh. Tuy nhiên anh tránh dây dưa vấn đề này quá nhiều, mà là hỏi Phong:
“Em nghĩ một tiền vệ cần những yếu tố nào để chơi tốt?”
“Thể lực, tốc độ, sức mạnh, khả năng dứt điểm và khả năng phòng ngự từ xa…” Phong mở miệng, nói một loạt những thứ mà cậu luôn đặt trong tâm trí.
“Ha ha, nhiều thứ quá nhỉ. Nhưng sao trông em vẫn có vẻ chưa tự tin lắm?” Okocha cười cười.
“Em cảm thấy mình quá yếu khi đối đầu với những cầu thủ cao lớn hơn. Họ cứ dễ dàng đẩy em ra khỏi bóng. Em sợ rằng nếu không đủ thể hình, em sẽ không thể trở thành một tiền vệ giỏi." Phong hơi có chút tự ti, nói ra.
Đây chính là vấn đề mà Phong luôn ám ảnh. Và nói nó ra trước mặt một cầu thủ có đẳng cấp hàng đầu, càng làm Phong cảm thấy xấu hổ hơn.
Với một cậu bé xuất thân từ làng quê nghèo Việt Nam, sang trời âu luyện tập thi đấu với những cầu thủ cùng lứa tuổi nhưng cao to mạnh mẽ hơn, dường như vấn đề thể chất đã trở thành nỗi ám ảnh che mờ hết tâm trí Phong.
"Em có biết anh cao bao nhiêu không?" Okocha hỏi.
Phong ngẩng lên, lắc đầu.
"1m73. Theo em thì chiều cao này không phải là chiều cao lý tưởng cho một tiền vệ, đúng không?"
Phong gật đầu.
Okocha nhìn cậu, ánh mắt sáng lên, dường như thấy hình ảnh của mình khi mới đặt chân vào bóng đá, lầm lũi và mất phương hướng:
“Nhưng bóng đá không chỉ là vấn đề về thể hình. Sân cỏ không phải sân đấu vật, nếu em có kỹ thuật tốt, đôi chân khéo léo và tư duy nhanh nhạy, em có thể đánh bại bất kỳ ai trên sân. Em có biết lý do là tại sao không?"
"Vì... kỹ thuật cá nhân có thể giúp em giữ bóng tốt hơn?" Phong có chút không quá chắc chắn. Dù sao bấy lâu nay mục tiêu lớn nhất của cậu chính là cải thiện thể hình thể chất mà đem kỹ thuật cá nhân xem nhẹ.
"Và nếu em đủ nhanh, em có thể tránh v·a c·hạm thay vì đối đầu trực tiếp?" Nhìn thấy Okocha vẫn còn nhìn mình, Phong lại nói tiếp suy nghĩ của mình.

"Chuẩn cơm mẹ nấu! Một tiền vệ thông minh không nhất thiết lúc nào cũng phải dùng sức để chiến thắng. Anh từng đối đầu với những cầu thủ mạnh mẽ hơn anh rất nhiều, nhưng họ không thể lấy bóng từ anh, vì anh đã kiểm soát nó trước khi họ kịp chạm vào."
"Em không cần phải trở thành người mạnh nhất, chỉ cần trở thành người khó bị ngăn cản nhất. Nếu em kiểm soát bóng tốt và di chuyển thông minh, không ai có thể lấy bóng từ em cả. Hãy tin vào bản thân và rèn luyện chăm chỉ! Rồi em sẽ tìm thấy niềm vui khi chơi bóng một cách khác biệt." Okocha cười nói.
Phong nghe xong lời của Okocha nói, đầu óc có chút không theo kịp, theo bản năng hỏi:
“Ý anh là sao ạ?”
Okocha vắt cái khăn lên lưng ghế, sau đó kéo Phong đi xuống sân.
Không bao lâu, Okocha từ một góc sân gần đó lấy ra một quả bóng ném đến trước mặt Phong.
“Em biết không, anh đã từng gặp rất nhiều cầu thủ trẻ tài năng, có những người rất nhanh, có những người có kỹ thuật thượng thừa. Thậm chí có người khi nhìn kỹ thuật của họ, anh thậm chí còn không có can đảm rê bóng. Nhưng rồi, chỉ số ít trong họ thực sự trở thành một cầu thủ ngôi sao. Em biết vì sao không? Vì họ thiếu hai điều: tự tin và sáng tạo. Nếu em không dám chơi bóng theo cách của riêng mình, em sẽ chẳng bao giờ khác biệt, chẳng bao giờ vượt trội.”
“Mà không khác biệt, không vượt trội thì em sẽ chẳng là ai trong thế giới bóng đá khắc nghiệt này cả, mỗi ngày có hàng tá người khác tốt hơn, sẵn sàng thay thế vị trí của em.”
Okocha dùng chân tâng quả bóng lên một cách điệu nghệ, nói tiếp:
“Tự tin thôi chưa đủ. Em cần phải biết rèn luyện cách đọc trận đấu, phải hiểu khi nào cần rê bóng, khi nào cần chuyền, khi nào thì cần đi chậm lại và khi nào thì cần quyết đoán dứt điểm. Bóng đá không phải là một công thức cố định, chỉ có em mới biết mình cần làm gì trên sân.”
“Mu bàn chân, lòng bàn chân, má trong, má ngoài, đầu, ngực, đùi, gối…tất cả đều có thể sử dụng để khống chế bóng. Nếu em muốn tiến xa, điều đầu tiên em cần làm là kiểm soát bóng như thể nó là một phần cơ thể mình. Mỗi lần chạm bóng, hãy chắc chắn rằng nó mang một mục đích. Kiểm soát, rê bóng, giữ bóng, đổi hướng, chuyền bóng, sút bóng—mọi thứ phải được xử lý gọn gàng và có chủ đích.”
“Khi em nhận bóng, đừng chỉ chạy theo phản xạ bản năng. Hãy nhìn đối thủ, đọc tình huống, suy nghĩ trước đối thủ. Đôi khi, chỉ cần một pha xử lý rê bóng đơn giản cũng đủ để khiến hậu vệ mất thăng bằng, thậm chí thay đổi cả trận đấu chứ không cần phải quá phức tạp đến mức tuyệt vọng. Nhưng nếu như em cứ cắm đầu mà chạy thì đó mới là tuyệt vọng thực sự.”
“Mỗi khi nhận bóng, em cần biết trước ít nhất vài phương án chuyền bóng trong đầu. Không có chuyện nhận bóng rồi mới suy nghĩ, việc này sẽ làm tốn thời gian của em và của cả đồng đội dành cho pha bóng đó."
Okocha tâng quả bóng chuyền qua cho Phong. Phong đưa ngực hứng quả bóng, sau đó ôm quả bóng vào lòng.
Trước mặt Okocha, ngay cả dũng khí tâng bóng Phong cũng không có.
"Ngay cả dũng khí chơi bóng trước mặt anh, em cũng không có. Đây chính là sự khác biệt. Nếu em không tự tin, em đã thua ngay từ khi bước vào sân rồi. Khi em ra sân, dù đối thủ là ai, em cũng phải tin rằng mình có thể đánh bại họ. Nếu em không tin mình có thể chiến thắng, thì còn ai sẽ tin em, em còn có thể chiến thắng sao?"
“Vinh quang chỉ dành cho người đủ can đảm giành lấy nó.” Okocha nói xong, xoay người rời đi, để lại Phong trên sân một mình, lẩm bẩm khắc ghi lại những gì anh vừa nói.

Những lời nói của Okocha, tựa như từng nét chạm khắc, chậm rãi in hằn vào trong trí óc Phong.
“Bóng đá không phải là một công thức cố định…khống chế bóng… rê bóng…. chuyền bóng…tự tin…sáng tạo…” Phong lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt dần dần sáng lên.
Dường như một áng mây đen trong đầu đang bị một cơn gió mát lành thổi qua, để lộ phương hướng tươi sáng cho hướng đi của cậu phía trước.
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe, rời khỏi trung tâm huấn luyện của PSG, Phong vẫn suy ngẫm về những lời của Okocha, về những đường bóng và phong cách tập luyện tập trung của các cầu thủ ngôi sao ở câu lạc bộ này.
Bọn họ đều là những cầu thủ có phẩm chất và năng lực thượng thừa, nhưng vẫn cố gắng tập trung luyện tập mỗi ngày, không ngừng tăng lên.
Thế thì cậu, một cầu thủ trẻ ở câu lạc bộ mà khi nói tên ra người ta còn chẳng biết câu lạc bộ đấy là đâu, lại không có lý do gì để cho phép bản thân ngừng luyện tập.
Nghĩ đến mấy ngày nay theo chú thím ba đến Paris, suốt ngày quanh quẩn trong khuôn viên biệt thự xa hoa, nhưng lại xa rời quả bóng, đôi chân Phong liền cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu.
‘Sau này ra ngoài có nên mang theo một quả bóng không nhỉ…’ Phong thầm nghĩ.
Rất nhanh, lại thêm một ngày trôi qua nữa.
Trở về biệt thự, ngay chiều hôm đó, Phong liền đem đồ đạc của mình sắp xếp ngăn nắp.
Hành trang của cậu cũng không có gì nhiều, cho nên sau khi thu dọn xong liền không còn có việc gì làm, chỉ có thể đem sách ra đọc g·iết thời gian.
Biệt thự này nhìn nguy nga lộng lẫy, nhưng sống bên trong lại mang cho Phong cảm giác lạc lõng cô đơn. Loại cảm giác ăn không ngồi rồi này khiến cho cậu có cảm giác cực kỳ khó chịu.
7 giờ sáng ngày 16 tháng 10.
Như thường lệ, sau khi thức dậy làm vệ sinh cá nhân, Phong liền đi xuống phòng ăn để ăn sáng.
Thức ăn đã được người làm chuẩn bị sẵn, bữa sáng khá phong phú nhưng Phong không có tâm trạng ăn.
Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi cậu đến Paris.
Kỳ nghỉ bảy ngày của Phong thoáng cái đã mất sáu ngày, trôi qua một cách vô ích.

Mặc dù kỳ nghỉ này đúng chất nghỉ, với việc được ở lại một nơi xa hoa lộng lẫy, được phục vụ tận răng, chẳng khác nào một chuyến nghỉ dưỡng cao cấp. Nhưng với người có đam mê tập luyện, giành giật từng phút để rèn luyện thì chuyến nghỉ dưỡng này làm cho cậu không thích chút nào.
Mãi đến hơn 9h, một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái đến cổng chính biệt thự nơi Phong đang ở.
Chiếc xe này cũng không có dừng ở bên ngoài như lần trước đưa Phong đến đây, mà trực tiếp lái đi vào.
Cửa kính mở ra, chú thím ba đã ngồi sẵn trên xe, ngoắc tay gọi Phong lên.
Để Phong ngạc nhiên là mặc dù biệt thự này theo cậu được biết, chính là tài sản riêng của thím ba, thậm chí còn được đặt tên dựa theo tên của thím, nhưng thím ba hoàn toàn không thèm liếc nhìn nó chút nào, ngay cả xuống xe cũng không muốn.
Phong vẫn như cũ, ngồi vào ghế phụ.
Tài xế lần này không phải anh tài xế lúc trước, mà là Raymond tự mình lái xe đưa cả nhà rời đi.
“Tiểu thư, hay là để tôi lái xe đưa ngài trở về Boulogne?” Raymond đưa tay vòng qua vô lăng, miệng thử hỏi.
“Không cần, cậu đưa chúng tôi ra ga tàu là được. Câu hỏi này cậu đã hỏi lần thứ ba rồi, nếu như còn hỏi thêm lần nữa, chúng tôi sẽ tự bắt taxi đi.” Thím ba nhíu mày, không khách khí nói.
Giọng điệu này của thím ba khiến Phong nhớ lại vài lần chú ba nhậu say về giỡn nhây, bị thím ba răn đe, cũng là dùng giọng này.
Đây chính là dấu hiệu cho thấy hiện giờ tâm trạng thím ba không được tốt lắm.
Mà chú ba thì ôm lấy Anna đang ngủ say, cũng tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, tựa như đối với những lời của thím ba không hề nghe thấy.
Raymond sau câu nói của thím ba thì không nói thêm câu nào nữa, chậm rãi đưa mọi người ra ga tàu.

Nửa ngày sau, cả gia đình cũng đã đứng trước ngôi nhà quen thuộc ở Boulogne.
Phong hít sâu một hơi, biết rằng tâm trạng nặng nề của chú thím hẳn là do những chuyện ở nhà thím mà ra. Những chuyện này thuộc về chuyện của người lớn, cậu chưa đủ tuổi để quan tâm những chuyện này, liền đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho quá trình quay lại luyện tập.
Gần một tuần nghỉ ngơi, cộng thêm những cuộc gặp gỡ và mở rộng tầm mắt ở trung tâm tập luyện của PSG đã gợi mở cho Phong rất nhiều kiến thức mới.
Cậu đang háo hức muốn quay lại tập luyện ngay những gì mình học hỏi được.
Cái chân đã ngứa hết chịu nổi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.