Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 51: Hợp quân.




Chương 51: Hợp quân.
Chứng kiến những trang sử đã bị lãng quên, Nguyễn An Bình cũng phải cảm thấy trầm mặc trước đống thông tin mà cậu thiếu niên vừa đọc được.
“Chậc, nơi đây suy cho cùng cũng chỉ là một cái thế giới giả lập mà thôi.
Nếu như cái Bia Đá Giác Tỉnh đó có khí linh, như vậy chắc hẳn nó phải rảnh rỗi lắm mới lập trình lịch sử cho cả thế giới dài như thế này.”
Ánh mắt của cậu thiếu niên giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Không phải vì thông tin về nữ thần đã tạo ra thế giới chỉ là một con người mà làm cậu thất vọng.
Phương hướng mà Nguyễn An Bình chằm chằm nhìn vào hiện tại lại chính là dưới nền đất của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Trong khoảnh khắc chụp hình cả lục địa Alrat đó, Nguyễn An Bình đúng là đã sao chép được vô số những quy luật, tri thức của thế giới này.
Nhưng năng lượng từ một giọt thế giới lực lượng khi đó là không đủ để lấy đi toàn bộ thông tin của một thế giới.
Vì vậy, thời đại trước cả kỷ nguyên của các vị thần là gì?
Cái đó cậu không thể nào nhìn rõ.
Đồng thời những bí mật liên quan tới thần linh đều vô cùng mờ nhạt.
Tất cả khiến Nguyễn An Bình cảm thấy khá thất vọng, khi những tri thức cậu quan tâm nhất lại không có ở đây.
“Nếu như những gì ta nhìn thấy được trong lịch sử không phải là giả.
Như vậy, rất có thể địa mạch nằm dưới pháo đài này… có lẽ là thân xác của một vị thần từ thời thượng cổ đi.”
Mặc kệ là tri thức, ma pháp cổ kim gì chăng nữa, giờ thứ làm cậu thiếu niên này hứng thú nhất chính là về những thần linh của thời đại trước.
Trong mắt của vị pháp sư trẻ tuổi giờ chỉ có sự tò mò.
“Khà khà. Không biết hình thái sinh mệnh của thứ được gọi là “thần” sẽ như thế nào nhỉ?”
Hiện tại Nguyễn An Bình hoàn toàn nhận thức được cậu đã đạp sang một con đường hoàn toàn khác so với những pháp sư truyền thống.
Vì vậy, những tri thức pháp thuật trên lục địa Alrat giờ chỉ có tác dụng để cậu tham khảo mà thôi, còn con đường phía trước như thế nào lại phải nhờ chính bản thân cậu khai phá.
Và ngay hiện tại, trong tâm linh Nguyễn An Bình, một cảm giác vô cùng mãnh liệt xuất hiện trong lòng cậu.
Tất cả những ma pháp gia tăng linh cảm và dự đoán tương lai của cậu đang liên tục nhắc nhở, thúc dục, muốn cậu đi tìm kiếm tàn khu của một vị thần linh.
Nên tin tưởng vào cảm giác của mình.
Nguyễn An Bình không nói không rằng mà đi xuống hang động ngầm nằm sâu trong lòng đất một lần nữa.

Cậu rời đi trong im lặng, không hề nói với đám thuộc hạ nửa lời.
Nhưng chuyện lãnh chúa đích thân xử lý chính sự trong pháo đài này đã không diễn ra trong vòng vài năm trở lại đây.
Vì quyền lực hiện tại của pháo đài đã được phân chia vô cùng rõ ràng.
Với việc quản lý nội vụ thuộc về hầu gái trưởng Mira.
Về quân sự đối ngoại là do Platin cầm đầu.
Rok lo công việc trị an, phòng chống gián điệp.
Cựu quản gia Bram lại làm công việc cũ của lão khi được thuê tới pháo đài Ngọc Lục Bảo này, đó chính là phụ trợ, nghiên cứu và phát triển ma pháp.
Có thể nói, cả lãnh địa dù cho không có lãnh chúa ở nơi đây chăng nữa, mọi hoạt động của nó cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào.
Vì vậy, cứ để Nguyễn An Bình đi du lịch vòng quanh thế giới 10 năm thì cái lãnh địa cũng không thể nào loạn cho được.
Tin tưởng vào đám thuộc hạ của mình.
Nguyễn An Bình một lần nữa tiến vào nơi sâu nhất trong hang động ngầm, cũng chính là sân tập ma pháp năm nào.
Có thể thấy rõ, sau 6 năm trôi qua, nơi đây không những không hề khôi phục lại nguyên trạng vốn có mà còn trở nên rách nát hơn vô số lần.
Nhìn vào bề mặt với vô số những hố sâu mấp mô, thì gọi nơi đây là bề mặt của mặt trăng cũng chẳng có gì sai.
Có cho tiền người ta cũng không tin rằng nơi đây từng có một sân tập với đủ loại công trình tiện nghi đi kèm.
Trở lại chốn cũ, ánh mắt Nguyễn An Bình giờ nhìn chằm chằm vào mặt đất ngay dưới chân.
Từ khi đột phá trở thành một pháp sư thế giới, cậu thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu giờ cũng khó có thể đoán được sức mạnh của mình kinh khủng đến nhường nào.
Chỉ với một ý niệm, toàn bộ mặt đất dưới chân cậu lập tức hóa thành một biển cát.
Và ngay sau đó, giống như một đầu của đồng hồ cát bị đảo ngược, phễu cát bắt đầu xuất hiện và dòng cát cũng dần dần hạ xuống.
Rõ ràng, dưới hang động ngầm này còn có một hang động ngầm khác.
Nếu lục địa Alrat là một hành tinh, thì với độ sâu đang đứng, Nguyễn An Bình đáng lẽ ra đã phải đào tới lớp vỏ dung nham.
Nhưng hiện tại, càng đào, bầu không khí lại càng lúc càng trở nên lạnh giá.
Chỉ một mắt nhìn qua, vô số những thông số khác nhau đã lập tức được đôi mắt của thiếu niên phân tích hoàn tất.
Trong mắt Nguyễn An Bình, độ sống động của các loại ma lực hệ âm hàn như bóng tối, tử linh, và băng giá ở nơi đây càng lúc càng cao.
Tất cả lại càng khẳng định phương hướng mà thiếu niên đang tìm tòi là chính xác.

“Âm khí nặng như thế này, xem ra ta tìm đúng hướng rồi đi.”
Nhưng ngay khi càng tiến vào gần địa mạch, Nguyễn An Bình lại càng phát hiện ra được dòng chảy ma lực càng lúc càng trở nên trì trệ.
Mọi loại ma lực đều bị âm thuộc tính và bức xạ của địa mạch ảnh hưởng, khiến việc thi pháp gặp rất nhiều khó khăn.
Thậm chí, trong hoàn cảnh này, nếu như có ma pháp sư nào giải phóng ra cấu trúc ma pháp trận của họ, thì chỉ sau vài giây, rất có thể cái pháp trận ấy sẽ bị ma lực hỗn loạn tại nơi đây ăn mòn tới không còn hình dáng.
Môi trường càng lúc càng tồi tệ, khiến Nguyễn An Bình hoài nghi rằng, dù có là một pháp sư cấp độ 5 có mặt chăng nữa, toàn bộ năng lực của họ đều sẽ trở nên vô nghĩa.
“Thảo nào tổ tiên chỉ khai thác hang động ngầm tới khu sân tập là cùng.
Không phải là các tiền nhân không muốn tiến sâu hơn vào lòng đất, mà môi trường thậm tệ ở nơi này đủ để khiến mọi ma pháp mất đi uy lực vốn có đi.”
Cậu thiếu niên nhíu mày lại nhìn về mặt đất mà mình đang đặt chân lên.
Đây là một nền đất được cấu tạo từ một khối ma thạch khổng lồ, trên khối ma thạch này đang tỏa ra tia sáng xanh của ma lực vô cùng thuần khiết.
Nhưng dù cho có thuần khiết tới mấy chăng nữa, khi loại năng lượng ấy chạm vào tử khí được tạo ra khi thần linh vẫn lạc.
Thì ma lực thuần khiết từ địa mạch giờ cũng giống như dầu được liên tục đổ vào lửa, duy trì bầu không khí của nơi đây mãi mãi âm trầm, cho tới khi ma lực trên thế giới khô kiệt.
Đứng trên địa mạch này, thứ duy nhất Nguyễn An Bình có thể phân tích ra chỉ quanh quẩn là một mỏ ma thạch kết tinh.
Ngoài ma lực đậm đặc đến khó tin ra, cậu hoàn toàn không thể nhìn ra được bất cứ dấu vết nào tương tự như hóa thạch của một sinh vật hùng mạnh.
Trầm ngâm một lát, cậu thiếu niên đưa ra một kết luận cuối cùng.
Đó là thần linh trong thời đại thượng cổ rất có thể là những sinh vật được cấu tạo từ năng lượng và quy tắc thuần khiết, không phải là những sinh vật có máu có thịt.
Nên vì đó, nơi đây không phát hiện ra bất cứ xương cốt, di hài nào cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Chẳng lẽ, lần này ta muốn tay trắng ra về hay sao.”
Nguyễn An Bình lầm bầm đầy khó chịu.
Nếu như là một pháp sư bình thường, dù cho đã đạt tới cảnh giới cao nhất chăng nữa, họ cũng sẽ không thể nào hoạt động được tại nơi đây.
Nhưng với Nguyễn An Bình, một pháp sư lấy một thế giới thay cho ma pháp trận.
Cậu thiếu niên giờ tính toán ra được, ma pháp mình thả ra vẫn có thể tồn tại trong môi trường tồi tệ dưới địa mạch này.
Đây chính là sự khác biệt giữa một pháp sư dùng thế giới làm ma đạo cụ để thi triển pháp thuật, với những pháp sư dựa vào ma pháp trận, hoặc các loại pháp khí khác.

Từ trên người Nguyễn An Bình, từng đợt sóng ma lực được thả ra, hoàn toàn đối nghịch với thứ ma lực hỗn loạn, âm lãnh tại nơi đây.
Trong đầu thiếu niên nhanh chóng tra tìm, phát hiện ra được một vài pháp thuật đặc biệt, chính xác hơn là thần thuật của những pháp sư thế hệ đầu tiên.
Một loại pháp thuật có thể giúp một pháp sư tiếp cận được thi hài của những vị thần đã ngã xuống.
Dù sao những k·ẻ t·rộm lửa đầu tiên cũng phải tiếp cận được các vị thần trước, rồi sau đó đánh cắp lực lượng từ những thực thể hùng mạnh này, họ mới có được sức mạnh tiêu diệt các thánh thần.
Ngay khoảng khắc Nguyễn An Bình sử dụng thần thuật, cả địa mạch giống như sống lại.
Một cảm giác bị nhằm vào xuất hiện ở khắp mọi nơi làm cậu thiếu niên rùng mình khó chịu.
“Đây là?
Chẳng lẽ thần linh đã ngã xuống địa mạch này vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn hay sao?”
Cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, Nguyễn An Bình lập tức triệt tiêu trọng lực trên người mình mà lơ lửng giữa không trung.
Nhưng khi cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Trong tích tắc, cả địa mạch khổng lồ đột ngột thu nhỏ.
Cả thế giới vốn đang bừng sáng nay đột ngột chìm vào trong tăm tối.
Tròng mắt Nguyễn An Bình như muốn co lại, vì cả địa mạch khổng lồ ấy giờ đã hóa thành một chiếc mặt nạ nhìn qua vô cùng rách nát.
Đầu óc nhanh chóng phân tích tất cả mọi thứ đang diễn ra, mọi dữ liệu cậu thu hoạch được đều chỉ tới một vị thần từng tồn tại trong quá khứ.
Thần Hề Sal!
Chiếc mặt nạ hề như thể xuyên qua không gian, tự động xuất hiện và đeo trên mặt Nguyễn An Bình trong tích tắc.
Ngay khi mang chiếc mặt nạ rách nát ấy một khắc này, tầm mắt thiếu niên lập tức chìm vào trong bóng tối…
Tại một phương hướng khác, trụ sở của Kim Quang Giáo.
Hay hiện tại, nơi đây cũng là đại bản doanh của liên minh các thế lực săn lùng Ma Vương.
Lúc này, một cuộc họp khẩn đã được tổ chức tại nhà hát chính của Thánh Đô.
Một nhà hát kiểu La Mã cổ đại nhưng rộng lớn và hoa lệ gấp vô số lần.
Trên tường, trần nhà của nhà hát này là vô số những bức tranh, những tác phẩm nghệ thuật đang tỏa ra đủ loại ánh sáng ấm áp, làm không gian nơi đây có thêm vài phần thần thánh, uy nghiêm.
Đứng giữa sân khấu của nhà hát ấy, một vị pháp sư già hiện tại đang dùng một ma pháp hình chiếu, phát lại cảnh tượng kinh hoàng khi Nguyễn An Bình đột phá cảnh giới.
Nhìn vào những hình chiếu ấy, ai nấy giờ đều vã mồ hôi hột khi nhớ lại cảm giác nhỏ bé của mình vào cái lúc thế giới bị hủy diệt.
Dù cho đó chỉ là một ảo ảnh do ma pháp Kính Tượng Phân Thân Tạo ra chăng nữa.
“Các vị, chúng ta hiện tại đã tìm được vị trí của Ma Vương rồi!
Không còn gì phải chần chờ ở đây nữa, chúng ta mau hợp quân, tổ chức một cuộc chinh phạt, phải tiêu diệt ma vương trước khi hắn quá mạnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.