Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 52: Xin giáo hoàng ra lệnh thảo phạt Ma Vương!




Chương 52: Xin giáo hoàng ra lệnh thảo phạt Ma Vương!
Nghe thấy lời kêu gọi của vị pháp sư đang đứng trên sân khấu.
Những lãnh đạo của các tổ chức liên minh chống Ma Vương khác giờ cũng quay đầu mà bàn bạc với nhau.
“Nếu ta không nhìn nhầm, khu vực được đánh dấu trên bản đồ kia là lãnh địa Ngọc Lục Bảo, một lãnh địa nằm ở phía tây của lục địa đi.
Còn Ma Vương được lời sấm truyền của giáo hoàng dự đoán là đến từ vùng biển phía đông, đây rõ ràng là hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau mà?”
“Không chỉ vậy đâu, ta còn nhớ được vào 6 năm trước, vẫn có những kẻ hô hào muốn vây đánh cái lãnh địa ấy vì nghiên cứu tà thuật.
Nhưng theo những gì ta biết được, đó cũng chỉ là cái cớ để đám người đó moi ra trường sinh ma pháp từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo mà thôi.”
Nghe thấy những lời nói của những lãnh đạo khác đang thoải mái bàn luận trên khán đài kia, vị pháp sư già đang phát biểu cũng phải cau mày lại.
Dù đám người kia nói như vậy nhưng lão cũng chẳng thể nói gì hơn, vì đám người kia là một phe phái đối nghịch với phe của lão trong hội đồng liên minh này.
Giờ thì, đám người đó lại đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đây mà.
Đây đã là năm thứ 6 liên minh chống lại Ma Vương được thành lập.
Nhưng trong những năm này, Ma Vương chẳng thấy đâu, các thế lực chỉ cảm thấy phiền muộn vì tinh lực của họ cứ như thể đổ xuống sông xuống biển, mãi chẳng thấy được một chút hồi báo nào.
Vì vậy, hàng trăm các phái hệ, cả chục các đoàn thể dần được hình thành ngay trong liên minh này.
Bọn họ phân chia tài nguyên, tạo dựng đảng phái tranh đấu không ngừng vì đủ loại mục đích khác nhau.
Đủ mọi loại ân oán, khúc mắc liên tục xuất hiện khi những thế lực ma sát với nhau, dẫn tới liên minh chống Ma Vương đã gần như sụp đổ.
Nếu như không có Kim Quang Giáo ở giữa làm trung gian, các thế lực này đã ai về nhà nấy từ lâu rồi.
Một liên minh nhưng gần như chia năm sẻ bảy.
Tất cả điều đó dẫn tới bầu không khí của một cuộc họp trong liên minh giờ đã trở nên vô cùng ồn ào, chẳng khác một khu chợ là bao.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng.
Ngay lúc này, có một nhóm người khác bắt đầu lên tiếng hòa giải.
Họ nhắc lại chủ đề về lãnh địa được đồn là có tồn tại trường sinh ma pháp ấy, làm rất nhiều người bắt đầu hứng thú nghe ngóng.
“Ta nghe nói những nghiên cứu về trường sinh ma pháp của pháo đài Ngọc Lục Bảo không phải là lời đồn, mà là một sự thật đã được kiểm chứng.
6 năm trước, từng có một đợt tranh giành những tài liệu về trường sinh ma pháp giữa các thế lực nhỏ quanh lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Các vị đoán xem, kết quả sau 6 năm nghiên cứu của mấy cái thế lực đó là gì?”

Lúc này, tâm tình của tất cả lãnh đạo những thế lực khác nhau đều bị thu hút cùng một chỗ.
Cả hội trường hiện tại trở nên yên lặng hơn bao giờ hết.
Chờ đợi mãi mà vẫn thấy đối phương câu giờ như vậy, có người không nhịn được mà hỏi.
“Chẳng lẽ, từ mấy cái trang sách đã tan nát, đám người đó còn có thể tìm ra được trường sinh ma pháp chân chính hay sao?”
Thấy có người phụ họa như vậy, tên pháp sư đang kể chuyện cũng không làm mọi người phải đợi chờ nữa.
Cũng như pháp sư đang thuyết trình trên sân khấu của nhà hát, kẻ này cũng đã dùng ma pháp, cụ hiện những hình chiếu khác nhau lên trên không trung.
Thấy được những thông tin được hiển thị trên các màn hình ma pháp đó.
Tất cả mọi người trong liên minh giờ khó có thể giấu được tâm tình của họ.
“Không đùa ta chứ?
Chỉ là một pháp sư cấp độ 3 gần đất xa trời, ấy thế mà mọi loại cơ năng trên thân thể tên đó đã khôi phục lại như một thanh niên rồi sao?”
“Nữ thần tại thượng, chẳng lẽ chúng ta đang được chứng kiến lịch sử hay sao?”
“Giả…những số liệu này chắc chắn là giả đi?!
Dự tính tuổi thọ của những pháp sư sau khi sử dụng trường sinh ma pháp là 1000 đến 2000 năm sao?
Nữ Thần Ánh Sáng Ranmi cũng không tồn tại được lâu như vậy đi?”
Bỗng chợt, tên pháp sư vừa thốt ra lời nói có vẻ xúc phạm thánh thần như vậy đã lập tức phải che miệng lại.
Hắn có thể cảm nhận được ánh nhìn không mấy tốt đẹp từ những thành viên của giáo hội xung quanh mình.
Nhưng rất nhanh chóng, mọi người cũng không để ý tới tên đó nữa.
Dù sao thì một phần lớn những pháp sư có mặt tại nơi đây đều hiểu biết ít nhiều về lịch sử, nên họ dù tôn kính vị nữ thần kia, nhưng đồng thời, họ cũng không phải là một đám cuồng tín.
Với lại, chuyện chúng quan tâm nhất hiện tại vẫn chính là trường sinh ma pháp từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Có thể cảm nhận được sự tham lam trong từng ánh mắt đầy tính xâm lược, trong từng lời nói không thể kiềm chế nổi sự thèm khát ấy.
Nên cũng chẳng có gì bất ngờ, tất cả mọi người lúc này đều hướng ánh mắt của họ về cùng một phương hướng.
Chúng nhìn về phía giáo hoàng của Kim Quang Giáo.

Người hiện tại đang ngồi ở vị trí cao nhất của khán đài, nơi hoàn toàn tách biệt với những khán giả còn lại, cũng là đài cao nơi có thể dễ dàng quan sát sân khấu, là vị trí dành riêng cho những khách mời đặc biệt.
Cảm nhận nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình như vậy, Nguyễn An Thành hay giờ là Luci L.Boris sau một hồi nhàm chán cũng lấy lại tinh thần.
“Kính thưa đức giáo hoàng, dựa vào những tin tức từ những thám báo thu thập trong suốt 6 năm trời.
Chúng ta đã tìm ra được vị trí của Ma Vương trong lời tiên tri rồi ạ.”
Chứng kiến vô số những hình ảnh về quá trình Nguyễn An Bình đột phá xuất hiện ngay trước mặt mình.
Nguyễn An Thành vừa cảm thấy bất ngờ, nhưng đồng thời, hắn cũng cảm thấy vui mừng và tự hào.
Khi thằng con trai mình không dựa quá nhiều vào sự giúp đỡ của cha mẹ nó mà vẫn có thể trưởng thành tới mức độ mạnh như vậy.
Nhưng khi thấy đám pháp sư dưới kia lúc này đang nhắm thẳng vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo, vào con trai của mình.
Trên gương mặt của vị giáo hoàng không hề bộc lộ bất cứ một cảm xúc phẫn nộ nào ở đây.
Thậm chí, hắn còn đang cười vô cùng thoải mái, nhàn nhạt sát khí tiết lộ ra khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
Cách quá xa Nguyễn An Thành, cộng với đó là ánh sáng từ “Nữ Thần Ánh Sáng” hay chính xác hơn là từ Chu Thị Minh Anh sau lưng hắn ta.
Các pháp sư tại nhà hát rất khó có thể nhìn ra được cái nụ cười có phần nham hiểm ấy.
Họ chỉ cho rằng áp lực mình đang cảm nhận ở hiện tại là do giáo hoàng quá cao hứng mà phát ra khi tìm được vị trí của Ma Vương thôi.
“Các vị, mấy người có chắc người mà mấy người tìm ra là Ma Vương trong lời tiên tri hay không?
Vì theo lời tiên tri mà ta có được từ nữ thần, Ma Vương không tới từ vùng rừng núi phương tây, đó là một sinh vật tồn tại đâu đó ở phía đông lục địa.”
Nghe những lời đầy chất vấn ấy.
Những pháp sư đang có mặt, đặc biệt là những tín đồ của Kim Quang Giáo bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Còn về phía những người đã khởi xướng kế hoạch thảo phạt lần này, làm sao họ có thể bỏ qua kế hoạch đã được tính toán chỉ vì một lời tiên tri chứ?
Nên ngay lập tức, pháp sư đang phát biểu ngay trên sân khấu đã đứng ra.
“Thưa đức giáo hoàng, trong lịch sử của lục địa Alrat chúng ta, không thiếu những lần lời tiên tri gặp phải sai sót.
Có lẽ, trong lời tiên tri của nữ thần, viễn cảnh tương lai ấy là một thế giới nơi mọi người không biết tới sự tồn tại của Ma Vương, nên mối hiểm họa đó mới xuất hiện tại khu vực phía đông của lục địa.
Nhưng ở thực tại này, liên minh chống Ma Vương chúng ta đã cử ra vô số trinh sát đi truy lùng Ma Vương.
Nên sai lệch lớn như thế này là chuyện hết sức bình thường đi.”
Nghe lão pháp sư trên sân khấu nói như vậy, những kẻ đang ngồi trên khán đài cũng gật đầu hưởng ứng.

Một phần là vì trong 6 năm qua, công tác tìm kiếm Ma Vương đã tiêu tốn thời gian và ảnh hưởng lợi ích của rất nhiều người.
Và phần còn lại chính là vì sự tham lam, khi những tổ chức trong liên minh giờ để ý tới trường sinh ma pháp có trong pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Chỉ một bản chép tay bị tuồn ra ngoài, rơi vào tay một vài thế lực nhỏ bé mà thôi.
Thế mà từ những pháp sư trình độ chỉ có thể nói là trung du ấy, họ vẫn có thể dựa vào những tàn trang có được mà chế tạo ra những ma pháp đủ để lưu danh sử sách.
Như vậy, nếu những tài liệu ấy, những nghiên cứu nguyên vẹn rơi vào trong tay những thế lực lớn, những kẻ nắm trong tay tài phú, tri thức và cả quyền lực đâu?
Đứng từ trên cao, Nguyễn An Thành hoàn toàn cảm nhận được sự tham lam của những kẻ đang nhìn về phía mình.
Ban đầu, trên gương mặt của vị giáo hoàng cau có, không mấy vui vẻ gì, nhưng sau một hồi bói toán, suy tính tương lai.
Hắn đã mỉm cười vô cùng thoải mái khi thấy được hướng đi của tương lai.
Tiếp đó, Nguyễn An Thành quay đầu nhìn lại vào cô vợ sau lưng mình.
“Em thấy được tương lai của con trai chúng ta chứ, Minh Anh?”
Một câu hỏi vu vơ, nhưng hai vợ chồng tâm ý tương thông, họ mỉm cười và gật đầu cùng nhau.
Chuyện sắp xảy ra hai người cũng biết đó là một định mệnh với con trai của họ.
Kể cả khi hai người có ngăn cản đám người trong nhà hát này chăng nữa, vẫn sẽ có những thế lực khác ra tay t·ấn c·ông lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nếu đã là vận mệnh không thể thay đổi, vậy thì cứ để chúng đánh vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo đi.
Cứ coi đây là một cơ hội để rèn luyện cho Nguyễn An Bình cũng không thành vấn đề.
Vả lại, kể cả đứa con của hai người họ có bất hạnh bỏ mình chăng nữa, thì với thực lực của hai người, chuyện có thể hồi sinh cậu thiếu niên ấy cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Nên ngay lúc này.
Ánh sáng từ hóa thân của “Nữ Thần Ánh Sáng” sau lưng Nguyễn An Thành cũng đã không còn chói lóa như trước nữa.
Vị giáo hoàng lúc này bước về phía trước, đối mặt với tất cả các pháp sư đang có mặt tại nơi đây.
Thấy người lãnh đạo của liên minh cuối cùng cũng lộ mặt thay vì im lặng.
Cả hội trường hiện tại đều đứng lên, từng khẩu hiệu đồng thanh được hô vang.
“Xin giáo hoàng ra lệnh thảo phạt Ma Vương!”
“Xin giáo hoàng ra lệnh thảo phạt Ma Vương!”
“Xin giáo hoàng vì toàn lục địa, ra thánh lệnh tiêu diệt Ma Vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.