Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 53: Ta không chịu trách nhiệm.




Chương 53: Ta không chịu trách nhiệm.
Thấy quần tình xúc động và chiến ý sục sôi như vậy, đủ để thấy được tất cả mọi người trong nhà hát này đều đã sẵn sàng cho một cuộc chiến.
Thân là người lãnh đạo một liên minh, nếu như giáo hoàng Luci L.Boris còn chần chừ, không ra lệnh t·ấn c·ông nữa.
Liên minh đã rạn nứt này có thể sẽ giải tán sau vài ngày.
Khi đó ai thích đánh với một Ma Vương không biết đang ẩn giấu ở nơi đâu thì đánh.
Còn những tổ chức còn lại sẽ tách riêng ra làm một liên minh độc lập, sau đó gán bừa một tội danh nào đó cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo, rồi một cuộc chinh phạt sẽ diễn ra đúng như trong vận mệnh.
Biết được điều đó, Nguyễn An Thành cũng chẳng muốn ngăn lại đám người này làm gì.
Nhưng chắc chắn, hắn cũng sẽ không thể nào tham gia cái kế hoạch đốt chính nhà của mình được.
“Các vị, ta biết mấy người đang rất mong chờ vào một cuộc chiến với Ma Vương, để thế giới này yên bình một lần nữa.
Nhưng mọi người cũng cần biết, lời tiên tri tới từ nữ thần là Ma Vương xuất thế ở hướng đông, không phải hướng tây.
Và dù cho dị tượng tại phương tây có kinh khủng như thế nào, Kim Quang Giáo cũng sẽ không nhúng tay vào quản nó.”
Nghe Nguyễn An Thành phát biểu như vậy, tất cả các pháp sư có mặt tại hiện trường đều phải nhíu mày lại.
Chẳng lẽ vị giáo hoàng này đến giờ vẫn chưa thể nhìn ra được ý đồ của những người bên dưới hay sao?
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của những người này đã nở một nụ cười vô cùng thoải mái.
“Đương nhiên, chuyện này Kim Quang Giáo chúng ta không muốn nhúng tay vào thôi.
Dù sao là những tín đồ của Nữ Thần Ánh Sáng, ta không thể nào làm trái lại lời của nữ thần cho được.
Còn về vấn đề dị tượng ở phương tây.
Dù cho không biết nó là gì nhưng chắc chắn nó cũng không phải là thứ gì đó dễ chọc, nên nếu có ai muốn đánh chủ ý vào khu vực đó, ta sẽ không quan tâm.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều biết được ý đồ của vị giáo hoàng kia là trung lập, không quan tâm đến chuyện chinh phạt lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Các pháp sư dưới khán đài nhìn nhau mà gật đầu.
Cứ như vậy, một kế hoạch nhằm vào pháo đài Ngọc Lục Bảo đã được gần như tất cả các thế lực có mặt thông qua…
Còn về Nguyễn An Bình, hiện tại cậu lãnh chúa trẻ tuổi vẫn chưa biết được những quân đoàn đánh thuê, các tổ chức lớn nhỏ khắp lục địa đã liên kết lại, chuẩn bị t·ấn c·ông lãnh địa của cậu.

Dưới những tầng đất đá nằm sâu trong lòng đất, nơi từng chứa đựng một địa mạch khổng lồ cung cấp ma lực cho một vùng lãnh thổ rộng lớn.
Nhưng hiện tại, dưới lòng đất lạnh lẽo này, tất cả những gì còn sót lại chỉ là một sự trống trải như thể một vực thẳm hư vô.
Địa mạch đã biến mất, một chuyện khó có thể xảy ra tại lục địa Alrat này.
Dù sao địa mạch cũng là do thân xác của những vị thần phân hủy mà thành, đâu phải là thứ muốn rời là rời đi được.
Tại đường hầm trống trải nằm sâu trong lòng đất, một hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra.
Vì nếu địa mạch ở nơi đây đã biến mất, như vậy thì nồng độ ma lực phải giảm sút mới đúng.
Nhưng tại nơi đây, nồng độ ma lực vẫn đậm đặc tới như vậy, hoàn toàn không có bất cứ thay đổi nào.
Và nguyên do của mọi chuyện, có lẽ bắt nguồn từ chiếc mặt nạ hiện đang đeo lên trên gương mặt của một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy gò.
Tỉnh dậy trên nền đá lạnh lẽo, ánh mắt đầy mê mang nhìn về phía bóng tối của vùng đất nằm sâu dưới những tầng đất đá.
Nguyễn An Bình mở mắt ra, cảm nhận được có điều gì đó kỳ lạ với bản thân cậu.
Thứ nhất, đó chính là cậu thiếu niên không hề sử dụng bất cứ một ma pháp thắp sáng nào, nhưng không gian xung quanh cậu vẫn có thể được nhìn rõ nhờ một nguồn sáng dịu nhẹ.
Thứ hai, đó là có thứ gì đó đã dán vào gương mặt cậu, khiến cậu cảm nhận được một cảm giác băng đá lành lạnh.
Bàn tay phải vô thức sờ vào cái thứ lành lạnh trên gương mặt mình, Nguyễn An Bình lập tức giật mình bừng tỉnh.
“Cái thứ này là?”
Dựa vào những xúc cảm, cộng thêm với đó là tinh thần lực thả ra không ngừng quét hình chính bản thân.
Nguyễn An Bình phát hiện ra một chiếc mặt nạ đã được gắn vào gương mặt của cậu từ lúc nào không hay.
Ký ức của thiếu niên nhanh chóng tua ngược lại.
Cậu dần nhớ ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình, tại sao mình lại hôn mê ở đây.
Trong khoảnh khắc trước khi b·ất t·ỉnh đó, cậu đã chứng kiến cả một địa mạch khổng lồ hóa thành một chiếc mặt nạ vừa vặn với kích thước con người.
Và khi Nguyễn An Bình còn chưa kịp phản ứng, chiếc mặt nạ đó đã bay thẳng tới, dán chặt vào mặt cậu.

Dù cho là một chiếc mặt nạ nhìn qua với kích thước bình thường chăng nữa, nhưng suy cho cùng, nó cũng là một thứ được ngưng tụ lại từ một địa mạch nên trọng lượng nặng khỏi phải nói.
Việc bị một thứ nặng nề như vậy va thẳng vào mặt, ấy thế mà đầu óc vẫn còn nguyên vẹn, thì chỉ có thể công nhận là khả năng phòng ngự của Nguyễn An Bình vô cùng rắn chắc.
“Chẳng lẽ, đây chính là di thể của một vị thần hay sao?”
Nguyễn An Bình vừa vuốt chiếc mặt nạ trên mặt mình vừa than thở.
Đồng thời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu cũng truy cập vào thế giới riêng của mình, tra tìm những thông tin, tri thức liên quan tới Thần Hề Sal được ghi chép lại trên những viên tinh thể lưu trữ.
Từng dòng thông tin tình báo liên tục xuất hiện ngay trước mặt, cung cấp những ấn tượng ban đầu của Nguyễn An Bình về vị thần của thời đại trước.
Thần Hề là một trong những vị thần đầu tiên bỏ mạng trong c·hiến t·ranh thượng cổ, còn nguyên do đó chính là vị thần này quá cợt nhả, nên bị nhiều vị thần khác căm ghét.
Và một khi c·hiến t·ranh nổ ra, chúng thần hợp sức, khiến Thần Hề Sal là kẻ đầu tiên phải bỏ mạng.
Nhưng Thần Hề cũng phải có điểm đặc biệt mới có thể khiến cho nhiều vị thần khác kiêng kỵ tới vậy.
Một trong những khả năng đó chính là việc thực thể này có thể tạo ra vô số những chiếc mặt nạ, chỉ cần một chiếc mặt nạ ấy còn tồn tại, và có người đeo chiếc mặt nạ ấy lên.
Sớm muộn, Thần Hề Sal cũng sẽ một lần nữa trở lại với thực tại.
Nhìn thấy những thông tin này, và cảm nhận cái thứ băng đá lành lạnh đang đeo lên trên mặt mình.
Nguyễn An Bình lập tức vội vàng mà giật cái mặt nạ ấy, cố gắng lấy nó ra khỏi gương mặt cậu.
Và cũng không có gì quá bất ngờ ở đây, khi mà một tạo vật do thần thánh để lại không phải là thứ dễ dàng tháo bỏ.
Bình tĩnh lại và nhìn vào bản thân.
Nguyễn An Bình có thể cảm nhận được cái thứ này bám vào gương mặt mình như thể một loại pháp tắc nào đó.
Nhưng nhờ vào lớp màng bảo vệ của thế giới bên trong ma pháp trận của cậu, những thông tin từ chiếc mặt nạ đó vẫn chưa thâm nhập được vào trong đầu óc của cậu thiếu niên.
Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Nguyễn An Bình vẫn chưa hóa thành một vật chứa mới cho Thần Hề Sal.
Giờ cái mặt nạ hề này đã dán chặt lên trên mặt rồi, nếu như muốn gỡ được nó xuống, có lẽ Nguyễn An Bình sẽ cần phải học được cách vận dụng thế giới lực lượng.
Hoặc là cậu phải nghiên cứu, luyện hóa di hài của một vị thần trở thành một phần của mình.
Là một đứa trẻ đang trong độ tuổi nổi loạn, nên với Nguyễn An Bình, nếu như cậu từ bỏ một bảo vật như chiếc mặt nạ của Thần Hề này thì đúng là một phí phạm.
Nên không suy nghĩ nhiều hơn, cậu thiếu niên đã lựa chọn phương án luyện hóa chiếc mặt nạ ấy.

Trong mấy cuốn tiểu thuyết do cha mình viết mà Nguyễn An Bình đã đọc.
Cậu thấy được các võ giả, tu tiên giả đều dùng năng lượng trong thân thể họ hoặc là lực lượng từ thần hồn để luyện hóa, làm bảo vật nhận chủ.
Như vậy, cậu cũng bắt chước, sử dụng ma lực và tinh thần lực của mình để thâm nhập, nhuộm dần chiếc mặt nạ đang dán trên mặt mình.
Nhưng rất nhanh chóng, Nguyễn An Bình đã phải nhíu mày lại.
Từng sợi ma lực được dẫn đường bởi tinh thần lực của cậu lúc này giống như thể một người đang cố gắng đào xuyên qua bùn lầy.
“Chất lượng ma lực của ta đã vượt qua cả pháp sư cấp độ 5 rồi, thế mà vẫn gặp nhiều trở ngại như vậy sao?”
Trong cảm nhận của cậu thiếu niên, ma lực của cậu như thể một người đang cố đào xuyên qua một ngọn núi được dựng bởi bùn đất.
Dù cho tay không có thể dễ dàng đánh xuyên qua bùn đất, nhưng chỗ bùn đất xung quanh sẽ lại lấp đầy các khoảng trống vừa đào một lần nữa.
Khiến quá trình luyện hóa chiếc mặt nạ của Nguyễn An Bình gặp phải rất nhiều khó khăn.
“Chậc, quả là thần linh di hài có khác, dù cho đã qua cả chục vạn năm rồi, ấy thế mà chất lượng năng lượng vẫn mạnh mẽ như vậy.
Nếu là một pháp sư cấp độ 5 nhặt được cái thứ này thì chất lượng ma lực của kẻ đó muốn đâm xuyên qua lớp năng lượng này cũng khó, đừng nói gì tới việc luyện hóa nó.”
Việc luyện hóa tuy gặp khá nhiều khó khăn, nhưng ma lực của Nguyễn An Bình vẫn vững bước xâm nhập, đồng hóa chiếc mặt nạ ấy.
Nên sau nửa giờ, cậu pháp sư trẻ tuổi cảm nhận được ma lực của mình đã chạm vào hạch tâm của chiếc mặt nạ.
Ngay lập tức, Nguyễn An Bình cảm nhận được chiếc mặt nạ mình đang đeo rung động liên tục.
Cảm giác như thể để một chiếc điện thoại đang rung chuông ngay trên da mặt của mình.
Đồng thời, một nguồn năng lượng mạnh mẽ nhưng mục nát được giải phóng.
Nó đánh bay chỗ ma lực xâm nhập của Nguyễn An Bình trong tích tắc.
Tiếp đó là một cảm giác như thể có ai đó đang nhéo da mặt của thiếu niên, cố gắng lôi cậu đi đâu đó.
Nhắm mắt lại và cảm nhận, Nguyễn An Bình cũng nhận ra được đang có một ý chí nào đó muốn lôi linh hồn của cậu đi.
Nhưng do chênh lệch sức mạnh tâm linh giữa hai bên là quá lớn, giống như thể một con chuột đang cố kéo một con voi, nên ý chí kia không tài nào kéo ý thức của cậu đi được.
Thấy được nỗ lực của đối phương, và đồng thời cũng cảm thấy tội nghiệp cái ý chí ấy.
Nên Nguyễn An Bình chủ động phân tách một luồng ý chí của mình, muốn xem là đang có kẻ nào muốn gặp mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.