Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 54: Thần Hề Sal.




Chương 54: Thần Hề Sal.
Trong tầm nhìn của tia ý thức vừa được phân tách.
Tầm mắt của Nguyễn An Bình nhanh chóng biến đổi, một cảm giác như thể vừa bị kéo vào một giấc mơ xuất hiện trong lòng thiếu niên.
Sau một hồi phù quang lược ảnh, đủ thứ huyễn tượng xuất hiện trước mắt mình.
Nguyễn An Bình giờ đã đặt chân vào một vùng không gian tối tăm vô cùng đặc biệt.
Một vùng không gian với vô số những chiếc mặt nạ hề nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Nhưng chúng có một điểm chung, đó chính là tất cả những chiếc mặt nạ đang có mặt đều đã b·ị đ·ánh nát.
Dù vậy, việc ở trong một không gian với vô số những chiếc mặt nạ như thế này cũng khiến người có cảm giác như thể đang bị vô số ánh mắt lạnh lùng soi mói.
Nếu là người khác, có lẽ họ đã phải hoảng sợ và rơi vào hỗn loạn ngay khi bị những hốc mắt trống rỗng trên từng chiếc mặt nạ nhìn chằm chằm.
Nhưng với tia ý thức của Nguyễn An Bình, cậu thiếu niên cũng chỉ lướt qua những ánh mắt ấy với thái độ đầy lạnh lùng.
Như thể cậu ta đang khinh miệt cái thứ đang ẩn núp rình rập quanh nơi đây mà thôi.
Sau hơn ba giờ chờ mãi mà Nguyễn An Bình vẫn chưa có dấu hiệu gì về tinh thần hỗn loạn, hay để lộ ra một điểm yếu về tâm linh.
Tàn dư cuối cùng của Thần Hề Sal giờ đã không thể nào chời đợi được nữa rồi, hắn giờ bắt đầu hành động.
Cả vùng dị không gian tựa như đại dương đột ngột nổi cơn giông bão.
Tất cả những mảnh vụn của đủ loại mặt nạ đang nằm im lìm bỗng dưng liên tục rung lắc, tạo ra những âm thanh lách cách vô cùng khó chịu.
Cả vùng không gian bỗng dưng sống lại, đầy bất ngờ như một xác c·hết vùng dậy.
Ánh mắt của Nguyễn An Bình nhanh chóng bị thu hút khi mà toàn bộ những chiếc mặt nạ có tại nơi đây tụ hợp cùng một chỗ, tạo thành một chiếc mặt nạ duy nhất.
Một chiếc mặt nạ thiên biến vạn hóa, lúc khóc lúc cười, có thể diễn dải toàn bộ cảm xúc mà con người có thể có.
Nhưng khi chứng kiến thái độ thờ ơ của Nguyễn An Bình một khắc này, mảnh vỡ cuối cùng của Thần Hề Sal như thể đã bó tay từ bỏ.
Nó liên tục nhúc nhích, biến đổi, hóa thành một gương mặt đang than khóc nhìn qua vô cùng bi thương.
Đây cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu, khi vị thần này đã hi vọng có thể dọa sợ được ý thức của kẻ đã lạc lối vào nơi đây, và để rồi nhận lại sự thất vọng.
Chỉ cần kẻ xâm nhập có một chút rung động như sợ hãi, hoảng hốt, kinh ngạc…

Thần Hề Sal có thể nhân cơ hội này mà đột phá hàng rào tâm linh của đối phương, qua đó đoạt xác trùng sinh, sống thêm một đời nữa.
Nhưng rất tiếc, đây chỉ là một tia ý thức được tách ra từ Nguyễn An Bình, một cái bóng không hề có sự sợ hãi, và nó có mặt ở nơi đây chỉ với một mục đích duy nhất.
Đó chính là thăm dò vùng không gian ý thức này thay cho bản tôn, xem qua cái chiều không gian ý thức quái dị này ẩn giấu thứ gì bên trong đó.
Và giờ, thứ cậu chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Cả Nguyễn An Bình lẫn mặt nạ của Thần Hề Sal đều nhìn nhau, im lặng không nói một lời, nhưng đây chính là một cuộc tỉ thí xem ai là kẻ không nhịn được mà ra tay trước.
Sau khoảng hơn 10 phút thi đọ mắt với nhau.
Cuối cùng, Nguyễn An Bình cũng là người phải mở miệng.
Dù sao cậu vẫn còn cả đống việc cần phải lo, đâu thể đấu mãi với một cái mặt nạ nhìn có vẻ vô tri như thế này cho được.
“Tàn dư của Thần Hề Sal, chẳng lẽ việc ngủ say trong suốt vài vạn năm đã làm ông mất đi khả năng nói chuyện rồi sao?”
Dù cho cậu thiếu niên trước mắt đã mở miệng trước, nhưng có vẻ chiếc mặt nạ kia vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt thối ấy.
Tiếp đó, Nguyễn An Bình lại liên tục đưa ra vô số những câu hỏi khác nhau, nhưng đối phương vẫn không hề có thêm bất cứ một phản ứng nào.
Trong quá trình hỏi dò này, tia ý thức của cậu thiếu niên vừa cố câu kéo thêm thời gian, đồng thời, cậu cũng vừa dò xét, muốn tìm xem bản chất ý thức tàn dư của một vị thần là gì.
Và sau một hồi dò xét, Nguyễn An Bình cũng đã đưa tới một kết luận.
Đó chính là chiếc mặt nạ trước mặt cậu chỉ là một chương trình đã bị lỗi, còn ý thức của một vị thần trong chiếc mặt nạ này giống như thể đã tiêu tan từ lâu.
Đó chỉ là những kết luận ban đầu.
Nhưng thực tế, Nguyễn An Bình làm sao có thể tin ý thức của Thần Hề Sal đã hoàn toàn tan biến cho được.
Vì nếu cái thứ đó không có ý thức, như vậy thì nó nên xuất hiện trước mặt cậu ngay từ đầu, thay vì cái trò hù dọa rõ ràng là để gia tăng thanh thế kia.
“Thật đáng tiếc a, ta cứ nghĩ mảnh vỡ cuối cùng của Thần Hề vẫn phải giữ lại được một chút thần trí chứ?
Nhưng giờ, nếu như ngươi chỉ còn là một chương trình vô tri như thế này, vậy thì ta cũng xin luyện hóa phần còn lại của ngươi vậy.”
Ngay khi nói xong câu nói ấy.
Từng vết nứt trắng bắt đầu xuất hiện giữa hư không, ánh sáng bắt đầu tràn vào, chiếu rọi không gian ý thức tăm tối của Thần Hề Sal.

Chứng kiến một bàn tay tâm linh to lớn đánh xuyên qua từng hàng phòng ngự, đánh thẳng tới hạch tâm phần ý thức cuối cùng của mình.
Thần Hề giờ có muốn giả ngu cũng không thể giả ngu được nữa.
Ban đầu, khi hắn cảm nhận được có kẻ tiến được tới địa mạch nằm sâu trong lòng đất này, hắn còn cảm thấy vô cùng vui mừng, cho rằng mình có thể tìm được vật chủ mới mà tái sinh lần nữa.
Nhưng ai mà ngờ được, kẻ đi tới nơi đây lại kỳ hoa tới như vậy chứ.
Khi mà thiếu niên pháp sư kia lại có phòng ngự về tâm linh kinh khủng tới một vị thần cũng không thể lay chuyển.
Mãi về sau, tia ý thức của Thần Hề mới kéo được đối phương vào trong không gian ý thức của mình.
Vị thần này còn chưa kịp đắc ý đâu, thì thần lại nhanh chóng nhận ra, tên phàm nhân mình kéo vào có tâm trí vô cùng kiên định.
Dù cho đã làm đủ mọi thủ đoạn như: hù dọa, gây áp lực, tỏa ra đủ loại khí tức có thể làm suy yếu tâm linh của đối phương…
Nhưng tất cả mọi thứ mà Thần Hề Sal dùng để đối phó với tia ý thức của Nguyễn An Bình đều vô dụng.
Không còn cách nào khác, vị thần này cũng đành chờ đợi, dùng thời gian để mài mòn đi ý chí sắt đá của thiếu niên ấy.
Nhưng thần sao có thể biết được, Nguyễn An Bình vẫn chưa động thủ là do cậu thiếu niên ấy còn kiêng kỵ, cho rằng vị thần này còn giữ lại một vài thủ đoạn khó chơi nào đó.
Nên việc câu kéo thời gian của thiếu niên chỉ đơn giản là một biện pháp thăm dò, muốn lần ra được những con bài chưa lật của đối phương, tiện thể đem tia ý thức này làm cọc tiêu đánh dấu tọa độ.
Và khi đã xác định được độ nguy hiểm của đối phương, tìm được toàn bộ những thủ đoạn mà vị Thần Hề này còn ẩn giấu.
Nguyễn An Bình giờ có thể thoải mái mà ra tay toàn lực, tiêu diệt đối phương một lần và mãi mãi.
Chứng kiến bàn tay tâm linh đâm xuyên không gian ý thức của mình một khắc này.
Thần Hề Sal giờ chỉ muốn chửi bậy.
Với lực lượng tinh thần kinh khủng có thể sánh được với các vị thần, thế mà thiếu niên trước mắt hắn vẫn giả heo ăn thịt hổ, biểu thị mình chỉ là một phàm nhân bình thường.
Giờ Thần Hề Sal chẳng thể làm được bất cứ thứ gì khác, ngoài chờ đợi bị đối phương đánh cho di hài cuối cùng của mình tan nát.
Nhưng không cam tâm, từ miệng của chiếc mặt nạ, một quả bom khói bất ngờ chui ra.
Dựa vào những thông tin có được về vị thần này, Nguyễn An Bình có thể xác định đó chính là một thủ đoạn chạy trốn thường được Thần Hề sử dụng.
Chỉ cần quả bom khói kia p·hát n·ổ, nếu như không có bất cứ ánh mắt hay thủ đoạn nào có thể khóa chặt, Thần Hề Sal sẽ có thể dịch chuyển không gian, không nhìn đủ loại quy tắc mà biến mất trước mặt kẻ thù.

Một khả năng chạy trốn vô cùng khó chịu.
Vì vậy, khi quả bom khói còn chưa chui ra được một nửa khỏi miệng của chiếc mặt nạ.
Tia ý thức của Nguyễn An Bình đã chớp lấy thời cơ mà ra tay.
Cậu thiếu niên lúc này nhanh chóng lao về phía trước, lấy thân mình ngăn cản quả bom khói được nhả ra từ cái mặt nạ có kích thước ngang bằng thân thể mình.
Tự dưng bị người chặn họng như vậy, mặt nạ của Thần Hề Sal muốn cố gắng thoát khỏi cậu thiếu niên nhưng vô ích.
Trong suốt hàng vạn năm ở dưới lòng đất, một phần lớn sức mạnh của mảnh vỡ này đã hóa thành ma lực và bổ sung vào nguồn ma lực của thế giới.
Không những vậy, giờ không gian ý thức của Thần Hề cũng đã bị Nguyễn An Bình đánh xuyên, ảnh hưởng cực lớn đến khả năng thi triển những thủ đoạn khác của vị thần này.
Nên nếu như quả bom khói đã b·ị đ·ánh chặn, như vậy thì thần cũng chẳng còn thủ đoạn nào để có thể chạy trốn được nữa.
Quá phẫn nộ khi bị một kẻ mình cho là phàm nhân trêu đùa.
Trên miệng của chiếc mặt nạ to lớn bắt đầu mọc ra vô số những chiếc răng sắc nhọn.
Nó muốn nghiền nát tia ý thức còn đang chặn họng mình.
Nhưng trước khi ý thức của Thần Hề có thể làm được chuyện đó.
Một bàn tay to lớn đã đánh tới, nắm gọn chiếc mặt nạ to lớn như thể một món đồ chơi.
Ngay khi bàn tay ấy chạm vào mặt nạ một khắc này, từng vết nứt to lớn đã xuất hiện bên trên di hài cuối cùng của Thần Hề Sal.
Lúc này, không gian ý thức của một vị thần đã hoàn toàn chìm trong ánh sáng…
Mở mắt ra một lần nữa, Nguyễn An Bình lại bắt gặp khung cảnh tăm tối quen thuộc của một hang động ngầm nằm sâu trong lòng đất.
Còn trên tay cậu lúc này chính là một chiếc mặt nạ không ngừng biến đổi đủ loại cảm xúc khác nhau.
Chiếc mặt nạ không còn dán lên trên mặt nữa, chứng tỏ bảo vật này giờ đã hoàn toàn bị cậu pháp sư trẻ tuổi luyện hóa.
Di hài của vị thần linh cuối cùng cũng đã không còn khả năng giúp vị thần ấy khôi phục.
Một nguy cơ bị người chiếm đoạt thân thể đã hoàn toàn chấm dứt.
Cầm chiếc mặt nạ trong tay mình, Nguyễn An Bình thử dùng tâm linh để ra lệnh, để cái mặt nạ ấy biến thành đủ loại hình thù khác nhau.
“Cái thứ này, dù cho là di hài của một vị thần, nhưng ta cũng có thể dùng nó như một bảo vật đi.”
Mặt nạ của Thần Hề Sal biến đổi nhiều lần, và cuối cùng, khi chiếc mặt nạ ấy hóa thành một mặt nạ trắng chỉ có duy nhất hai hốc mắt làm điểm nhấn.
Vị pháp sư trẻ tuổi từ từ đeo chiếc mặt nạ ấy lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.