Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 55: Tiến vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo.




Chương 55: Tiến vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Khi một lần nữa bước chân lên mặt đất và liên lạc với đám thuộc hạ, thiếu chủ hiện tại của pháo đài Ngọc Lục Bảo mới dần lấy lại được ý thức về thời gian.
Cậu phát hiện ra, đã là mười ngày trôi qua kể từ khi mình biến mất.
Cũng may nhờ những thay đổi về chính sách, nên hiện tại, pháo đài vẫn có thể hoạt động bình thường.
Trong bóng tối của đường hầm, Nguyễn An Bình cũng đã đeo qua chiếc mặt nạ của Thần Hề, cậu cũng cảm nhận được sức mạnh mênh mông có từ đó.
Đầu tiên, vì ngưng tụ từ một linh mạch nên mức độ năng lượng chiếc mặt nạ cung cấp là vô cùng khủng kh·iếp.
Đồng thời, chiếc mặt nạ ấy còn có rất nhiều quyền năng khác nhau mà Nguyễn An Bình vẫn chưa thể khai thác.
Thứ duy nhất cậu hiện có thể nắm trong tay đó chính là khả năng thiên biến vạn hóa, có thể biến thành bất cứ ai từ chiếc mặt nạ này.
Còn những khả năng khác vẫn cần cậu khai phát nhiều hơn.
Cất món bảo vật đi, thiếu niên bước ra ngoài ánh sáng.
Người đầu tiên Nguyễn An Bình bắt gặp khi đi ra khỏi đường hầm lúc này chính là hầu gái trưởng Mira.
Cô ta đã chờ cậu ở nơi đây được vài ngày, trên tay cô nàng hiện tại là một cuộn giấy da dê được mạ vàng vô cùng tinh xảo.
Thoáng nhìn cuộn giấy da dê ấy, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng Nguyễn An Bình.
“Khí tức này, thật quen thuộc a…Chẳng lẽ là?”
Dù cảm nhận được một cảm giác rất thân quen chăng nữa, nhưng cậu thiếu niên hiện tại vẫn chưa thể nhớ ra được mình từng gặp cái khí tức này ở nơi đâu.
Thấy thiếu chủ nhà mình mãi không thể nhận ra được người gửi cuộn giấy này là ai, hầu gái Mira giờ chỉ có thể thở dài đầy mệt mỏi.
“Thiếu chủ, không, giờ ta phải gọi ngài là bá tước đi.
Cuộn giấy này chính là giấy tờ thừa kế lãnh địa của ngài, là thứ mà cựu bá tước Nguyễn An Thành đã gửi về nơi đây.
Nhưng do bá tước ngài đã biến mất hơn một tuần rồi nên không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể ở nơi đây chờ ngài mà thôi.”
Nói rồi, Mira cúi người cung kính đưa cuộn giấy da dê ấy cho Nguyễn An Bình, người chính thức cai quản pháo đài Ngọc Lục Bảo này.
Cầm giấy tờ trong tay, Nguyễn An Bình giờ mới nhớ cái thứ khí tức quen thuộc đó là từ cha mẹ cậu.
Gần 6 năm không gặp mặt, cậu cũng suýt nữa quên luôn sự tồn tại của phụ huynh nhà mình.
Còn chuyện cặp đôi đó liệu có ổn hay không?
Cái đó Nguyễn An Bình nghĩ mình không cần lo lắng cho họ làm gì.

Dựa vào đống tri thức có trong đầu của Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh, tại cái thế giới ma pháp, nơi mọi người mạnh lên nhờ vào hiểu biết, ma lực và tinh thần lực này.
Hai người họ muốn xưng bá lục địa Alrat cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Nghĩ lại bản thân mình, một pháp sư nhưng đã tu luyện tới mức độ nắm trong tay một thế giới.
Và cường độ ma lực của cậu đã vượt qua pháp sư cấp độ 5 không biết bao nhiêu cảnh giới, có thể sánh được với những thần linh thời viễn cổ.
Giờ, Nguyễn An Bình bỗng dưng cảm thấy trầm mặc.
Có vẻ như cả gia đình của cậu đã trở thành boss cuối tại lục địa Alrat này rồi.
Chợt, Nguyễn An Bình để ý tới hầu gái Mira giống như có chuyện gì muốn nói với mình.
“Có chuyện gì muốn nói thì cứ thoải mái mà nói đi Mira.”
Nghe lãnh chúa của mình đã ra lệnh, cô hầu gái cũng cúi chào làm lễ rồi báo cáo.
“Thưa bá tước, vào một ngày trước.
Một lực lượng quân sự khổng lồ gồm khoảng mười triệu pháp sư cấp độ từ 1 đến 3, hai trăm triệu binh lính được vũ trang bằng v·ũ k·hí ma pháp, kèm theo đó là không rõ số lượng những pháp sư cấp độ 4 và 5 đã xuất hiện.
Đội quân này giờ đã áp sát lãnh địa của chúng ta.
Và rất có thể, chúng sẽ t·ấn c·ông vào nơi đây trong nay mai.”
Nghe Mira nói như vậy, Nguyễn An Bình sao lại không biết cái ngày định mệnh mà cậu từng chứng kiến cuối cùng cũng đã tới rồi.
“Tin tức này là một tin quan trọng, tại sao cô lại có ý giấu giếm ta làm gì?”
Ánh mắt và cả giọng nói đầy chất vấn của Nguyễn An Bình vang lên, khiến hầu gái Mira lại cúi đầu sâu hơn nữa.
“Thưa bá tước, tại vì tôi nghĩ đối thủ yếu như vậy không cần tới bá tước ngài phải tự mình ra tay.
Dù cho đối phương có kéo hàng trăm triệu quân bao vây lãnh thổ của chúng ta chăng nữa.
Nhưng với những cải cách trong những năm vừa qua, thì không cần ngài ra tay, bọn thuộc hạ vẫn có tự tin có thể đẩy lùi được những kẻ xâm lấn.”
Nghe hầu gái trưởng nói vậy, Nguyễn An Bình cũng nổi lên một chút hứng thú.
Phải biết kể từ khi khắc họa thành công cả 4 ma pháp trụ cột của mình, thiếu niên rất ít khi quản xem đám thuộc hạ dưới trướng đang bày cái trò gì.
Thường thì cậu cũng chỉ ném ra một vài loại tri thức mình nghiên cứu được vào trong thư viện, còn hôm nào cao hứng thì lại chế ra thêm một vài lô nến trắng mới cho người phía dưới tăng ngộ tính mà thôi.
Còn lại cậu không hề chủ động cho đám người này một chút tài nguyên tu luyện nào.

Nên Nguyễn An Bình giờ mới tò mò, không biết làm thế nào mà đám thuộc hạ dưới trướng mình lại có tự tin đánh bại được cả một liên quân khổng lồ như vậy.
Vô số những màn hình được ngưng tụ từ ma lực hệ phong ẩn hiện quanh người cậu, trình chiếu tất cả những thông tin về tình hình của lãnh địa ra trước mặt vị lãnh chúa trẻ tuổi này.
Trước mắt cậu là một thành phố vô cùng bình thường trong lãnh địa.
Một thành phố với đủ loại phương tiện ma pháp mang hơi hướng hiện đại đi lại trên những con đường nhựa, hai bên đường là những tòa nhà sắt thép cao tới tận mây xanh.
Ma pháp thay thế nguồn điện, thắp sáng thành phố dù ngày hay đêm.
Chứng kiến một thành phố ma pháp hiện đại như vậy, Nguyễn An Bình cảm thấy thú vị nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Vì bản kế hoạch cải cách lại cả thành phố chính là do một tay cậu biên soạn và ném nó cho đám thuộc hạ dưới trướng mình.
Cái mà thiếu niên quan tâm ở đây đó chính là tình hình phát triển sức mạnh của các pháp sư, về chiến lực chung của toàn bộ lãnh địa.
Nhìn vào màn hình, Nguyễn An Bình giờ không nhịn được mà gật gù đánh giá.
“Platin, Bram, Rok, cùng với những thành viên của pháo đài, tất cả đều đã trở thành những pháp sư cấp độ 4, cấp 5 rồi hay sao?
Tốt, rất tốt.”
“Chiến lực của 32 triệu dân trong lãnh địa mỗi người đều là pháp sư cấp độ 1, và khi cần thiết, nguồn ma lực của tất cả mọi người đều có thể kết hợp, tạo thành một dòng lũ ma pháp không thể ngăn cản sao?
Nếu như ta cho thêm một vài tri thức về các ma pháp trận nữa, chắc hẳn mọi người có thể phối hợp với nhau tốt hơn nữa…”
Nguyễn An Bình vừa xem qua tất cả những thông tin được hiển thị, cậu đồng thời cũng nhanh chóng ghi chép, chuẩn bị những tri thức mới cho đám thuộc hạ của mình có thể tiến bộ.
Dù sao đi nữa, là một người vẫn chưa định hướng được làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, thời gian với Nguyễn An Bình vẫn khá là dư giả.
Chỉ sau khoảng vài phút, một bản danh sách của đủ loại pháp thuật khác nhau đã được thiếu niên ghi chép hoàn tất.
Đưa bản danh sách ấy cho hầu gái trưởng Mira.
Nguyễn An Bình bước chân rời khỏi phòng trưng bày của pháo đài, tiếng nói của cậu vẫn vang vọng trên khắp các hành lang rộng lớn.
“Mira, giờ sắp xếp vận chuyển tri thức và tài nguyên tới những vị trí mà ta đã chỉ định đi, nếu cô hoàn thành công việc này, ta rất muốn được chứng kiến phong thái của cô trên chiến trường.
Còn giờ, ta có chút việc đây.”
Chứng kiến hình bóng lãnh chúa của pháo đài Ngọc Lục Bảo biến mất trong tích tắc, Mira cúi chào vô cùng cung kính.
Cô ta biến thành vô số những cành hồng đen gai góc, độn thổ thẳng vào nền đá cẩm thạch của pháo đài.
Nhưng thật kỳ lạ, vì tại nơi cô ta biến mất hoàn toàn không có một dấu vết nào về việc đất đá đã bị đục xuyên qua.

Sau khi biến mất tại phòng trưng bày.
Trong chớp mắt, Nguyễn An Bình đã xuất hiện tại căn phòng chỉ dành riêng cho lãnh chúa.
Một nơi nằm tọa lạc ngay tại vị trí cao nhất của pháo đài.
Trái ngược với những gì mà Nguyễn An Bình đã tưởng tượng về một căn phòng đặc biệt, nơi lưu trữ đủ loại tri thức quan trọng, các bảo vật gia truyền có mặt ở khắp nơi.
Còn thực tế, căn phòng dành riêng cho lãnh chúa lại đơn giản tới mức khó có thể tin.
Khi ngoài phần sàn, trần được làm bằng ngọc thạch, cùng bốn vách tường là những vách thủy tinh ma pháp ra.
Thì thứ đồ đạc duy nhất mà Nguyễn An Bình chứng kiến chỉ là một chiếc ghế xoay tròn vô cùng đơn giản.
Liếc nhìn ra ngoài những ô cửa sổ được chế tạo từ thủy tinh ma pháp tuyệt đẹp, tầm mắt của thiếu niên giờ này hoàn toàn bị thu hút bởi biển mây ngay ngoài cửa.
“Khung cảnh thật đẹp, nhưng giờ ta phải bận việc khác rồi.”
Không để ý tới cảnh vật bên ngoài nữa.
Thiếu niên gầy gò lúc này ngồi lên chiếc ghế xoay gia truyền của các đời lãnh chúa, cậu sử dụng Ngọn Gió Của Vận Mệnh, một lần nữa quan sát cả lãnh địa của mình.
Tuy ma pháp trụ cột ấy là một ma pháp chuyên dùng để dự đoán tương lai, nhưng việc đem nó đi để thăm dò tin tức tình báo ở hiện tại cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt của Nguyễn An Bình giờ rất nhanh chóng chú ý tới một màn hình nào đó.
Trong nháy mắt, kích thước của màn hình nguyên tố phong đã được phóng to ra như màn hình rạp chiếu phim.
Và bên trên màn hình ấy, Nguyễn An Bình có thể chứng kiến được một đoàn quân khổng lồ đang bao vây lãnh địa của mình từ bốn phương tám hướng, đúng như những gì cậu đã từng thấy trong ảo ảnh tiên tri về tương lai.
Đủ loại lá cờ của vô số các thế lực lớn nhỏ đang tung bay, các quân đoàn thù địch đông như kiến cỏ bao phủ cả mặt đất.
Nếu là bất cứ một lãnh chúa nào chứng kiến cảnh lãnh địa nhà mình bị bao vây như thế này, cái duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới đó chính là tìm tới một c·ái c·hết trong danh dự.
Nhưng với Nguyễn An Bình, thiếu niên giờ chỉ hận không có một bịch bắp rang bơ ở đây.
Vì cậu rất muốn xem cảnh đám liên quân các thế lực kia hoảng sợ như thế nào, khi chúng phải đối mặt với hàng phòng ngự của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
“Hô, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.
Nhìn vào cái quy mô của đối phương như thế kia, chắc phải ngày mai chúng mới tiến vào trong lãnh địa của ta được.
Chừng đó thời gian đủ để làm vài bịch bắp rang bơ đi.”
Tự an ủi bản thân mình, Nguyễn An Bình lập tức biến mất và ngay lập tức trở lại với một bịch bắp rang trong tay.
Dù cho đội quân của đối phương vẫn còn chưa chính thức tiến đánh lãnh địa của cậu.
Nhưng hai bên chắc chắn sẽ có một trận chiến trong ngày hôm nay, khi những toán quân tiên phong dò đường đã áp sát, và chuẩn bị t·ấn c·ông thành trì đầu tiên trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.