Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 56: Trận mở màn.




Chương 56: Trận mở màn.
Vừa ngồi thưởng thức bỏng ngô, Nguyễn An Bình vừa nhìn vào tình hình tiền tuyến qua màn hình ngay trước mặt.
Phía đông của lãnh địa, mặt trận chính, và cũng là nơi thuận lợi nhất để tiến đánh pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một đạo kỵ binh dò đường vô cùng đông đảo đang tiếp cận thành trì đầu tiên của lãnh địa.
Quân số đối phương gồm khoảng 20000 học đồ người bình thường được trang bị áo giáp và v·ũ k·hí ma pháp.
Khoảng 5000 pháp sư cấp độ từ 1 đến 3, và 10 pháp sư cấp độ 4 làm chỉ huy dẫn đầu đạo quân tiên phong này.
Nhiệm vụ của quân đoàn kỵ binh dò đường lần này vô cùng đơn giản, đó chính là tập kích nhanh chóng những pháo đài và thành trì trong lãnh địa đối địch.
Với một quân đoàn khổng lồ đang tiến vào lãnh địa này, ai cũng nhìn ra được họ đang cần gấp thành trì để tạo dựng tiền tuyến.
Và theo kinh nghiệm c·hiến t·ranh truyền thống trên đại lục Alrat.
Mỗi khi thảo phạt một Ma Vương, các thế lực sẽ đưa một lực lượng quân sự áp đảo đến để c·hiếm đ·óng một vài thành trì, biến chúng thành căn cứ của mình.
Nhưng hiện tại, khi nhìn vào thành phố trước mặt.
Chỉ huy của quân đoàn tiên phong lúc này phải hoài nghi nhân sinh.
Vì thành phố theo kế hoạch phải c·hiếm đ·óng của họ lại quá khác so với những gì họ tưởng tượng rồi.
Nhìn vào những bức tường sắt thép cao hàng trăm mét, bên trên cứ khoảng 30 mét lại có một ụ pháo với kích thước to lớn như một ngôi nhà 2 tầng.
Dù cho tại thời đại của các pháp sư có vẻ lạc hậu, nhưng công nghệ chế tạo súng pháo cũng đã phát triển, chỉ là không phổ biến mà thôi.
Nên mọi người có mặt chỉ nhìn qua cũng có thể đoán được, nếu như khẩu pháo to lớn như vậy mà khai hỏa, sức sát thương sẽ kinh khủng như thế nào.
Đó còn chưa kể, từng phù văn ma pháp bám trên từng tấc kim loại của khẩu đại pháo, biểu thị đây không phải là một món v·ũ k·hí thông thường, mà chúng là những ma đạo khí với uy lực không thể nào lường trước.
Đó mới chỉ là bức tường của vòng ngoài đã khiến đội quân tiên phong này trầm mặc tới như vậy.
Nhưng phía sau bức tường đó đám người vẫn có thể loáng thoáng thấy được còn có hai hàng phòng thủ không chỉ cao hơn, mà cũng được vũ trang kỹ càng hơn với đủ những thứ v·ũ k·hí ma pháp chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Còn chưa kể, cả quân đoàn trinh sát giờ đang cảm thấy choáng ngợp trước những tòa nhà cao tầng, những ngọn tháp nhọn cao tới tận trời xanh.
Các tướng lĩnh quân tiên phong giờ cũng không biết cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Bọn họ có kinh nghiệm c·hiếm đ·óng, hủy diệt và san phẳng những thành trì bằng tường đất đá chỉ cao chưa tới mười mét do người bình thường xây dựng.

Nhưng lúc này, quân đoàn của họ phải đối mặt với một tòa thành sắt thép sở hữu những bức tường cao cả chục, cả trăm mét, được đủ loại phù văn ma pháp gia cố.
Đã vậy, còn có một hệ thống các v·ũ k·hí thủ thành đi trước thời đại nữa.
Tất cả những kinh nghiệm chinh chiến sa trường của các tướng lĩnh quân tiên phong giờ trở nên vô nghĩa.
Không còn cách nào khác, những pháp sư cấp độ 4 chỉ huy chiến dịch này chỉ có thể quay sang nhìn nhau.
Nhưng rất tiếc, có vẻ không có ai trong số bọn họ có đáp án giải quyết vấn đề trước mắt.
“Đây, chẳng lẽ chúng ta đã đánh luôn tới pháo đài của ma vương rồi sao?
Nếu không thì một thành trấn nhỏ nơi biên thùy làm sao có thể sở hữu quy mô lớn tới như thế này cho được?”
“Dù ta đã nghe qua về việc cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo đó phát triển rất không hợp thói thường, nhưng ta không nghĩ ra được, nó là vượt quá lẽ thường nhiều tới vậy.”
“Theo thông tin mà ta có được, thành phố Gadora ở rìa ngoài cái lãnh địa đó trong tình báo có quy mô chỉ bằng một phần mười hiện tại đi.
Chẳng lẽ tình báo có sai, hay là đám người của cái lãnh địa đó xây dựng được một tòa thành khổng lồ này chỉ sau vài ngày ngắn ngủi?”
Quả thực, thành phố Gadora cũng chỉ có quy mô ở cấp thị trấn trong lãnh địa của Nguyễn An Bình.
Tuy vậy, nó cũng có quy mô và phạm vi rộng lớn hơn cả những thành phố giàu có nhất của những lãnh địa xung quanh.
Và khi biết được tin tức một quân đoàn viễn chinh khổng lồ đang hướng tới lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Một pháp sư cấp cao nào đó thuộc lãnh địa đã ra tay, dựng lên một hệ thống thành phố pháo đài khổng lồ, chặn ngang con đường tiến vào của kẻ địch.
Sau một hồi bàn bạc với nhau mà không có kết quả.
Ánh mắt của những chỉ huy quân tiên phong lúc này nhìn vào Nagamol, một vị pháp sư già trong bộ giáp bạc với biểu tượng ánh sáng mặt trời đặc trưng của Kim Quang Giáo.
Vị pháp sư già cũng hiểu được ý của những chỉ huy cấp dưới là gì.
Mọi người giờ ai nấy ở đây đều không nghĩ ra được hàng thủ của đối phương lại mạnh như vậy.
Nên họ không muốn đặt cược mạng của mình chỉ để thăm dò hư thực về phòng tuyến của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nhưng vị pháp sư già còn chưa kịp ra lệnh.
Bỗng chợt, mọi người đều cảm nhận được ma lực trong không khí lúc này đang xao động hơn bao giờ hết.

Đồng thời, những ánh sáng xanh cũng đã bắt đầu nhuộm màu bầu không khí, khiến quân đoàn viễn chinh ai nấy giờ đều nổi da gà.
Họ cảm nhận được một mối nguy đang hướng thẳng về phía mình.
Ánh mắt họ nhìn về phía nơi những tia sáng ấy phát ra.
Trên bức tường thành vĩ đại, một hàng gồm mười khẩu đại pháo có vẻ đang tích tụ ma lực, chuẩn bị khai hỏa, chào đón những vị khách không mang theo thiện chí khi tiến vào lãnh địa này.
Cảm giác t·ử v·ong càng lúc càng tới gần, tất cả mọi người, kể cả là pháp sư cấp độ 4 mạnh nhất quân đoàn là Nagamol phải run sợ.
“Tất cả mọi người, rút lui mau!”
Biết mình ở lại cũng không thể ngăn lại những khẩu pháo ma pháp kia, Nagamol giờ chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng, ra lệnh cho quân đoàn của mình bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
Vốn các kỵ sĩ dưới trướng ông ta đã muốn bỏ chạy, làm đào binh ngay khi biết rằng mình sắp chuẩn b·ị đ·ánh vào pháo đài to lớn trước mắt.
Ngay lúc này, việc mệnh lệnh rút lui vang lên giống như một lệnh ân xá, làm những kẻ đang mất tinh thần lập tức tỉnh mộng.
Chúng quay ngựa tháo chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bên trên bức từng thành đầu tiên của thành phố pháo đài Gadora, hai thuộc hạ của Nguyễn An Bình là Bram và Platin vẫn đang dõi theo quân đoàn của những kẻ đang trốn chạy.
Khi thấy đối phương đã sử dụng Phong Hành Thuật, cùng với hàng tá những ma pháp tăng tốc độ.
Biến những con ngựa dưới chân chúng chạy nhanh gấp 2 lần tốc độ âm thanh, và cố gắng rời khỏi phạm vi t·ấn c·ông của khẩu pháo nhanh nhất có thể.
Hai vị chỉ huy này chỉ mỉm cười rồi hạ ống nhòm xuống.
“Hừm, đám người kia nghĩ lãnh địa Ngọc Lục Bảo chúng ta là cái chợ sao?
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi nào có dễ dàng như vậy chứ?”
Platin mỉm cười chế giễu những kẻ đang chạy trốn.
Còn ngay bên cạnh quản gia Bram lại ra một mệnh lệnh vô cùng lạnh lùng.
“Ma lực đã nạp đủ rồi, khai hỏa đi.”
Ngay lập tức, mười tia sáng hủy diệt được giải phóng từ nòng của những ụ pháo khổng lồ, hướng thẳng về phía quân đoàn đang bỏ trốn.
Ánh sáng xanh trắng lóe lên lấn áp ánh mặt trời, như thể muốn làm mù đôi mắt của bất cứ ai chứng kiến.

Một đội quân kỵ binh dù cho có tốc độ vượt qua cả âm thanh, vó ngựa đạp đến đỏ cả móng cũng khó lòng thoát khỏi tốc độ ánh sáng.
Tia sáng chứa đầy ma lực hủy diệt giáng xuống đội hình quân thù, giải phóng nhiệt độ cao khiến mặt đất hóa thành dung nham trong tích tắc.
Những v·ũ k·hí ma pháp được trang bị trên người những học đồ người bình thường đã phát huy ra một chút tác dụng, khi chúng tạo ra một lá chắn pháp thuật, bảo vệ cả người cả ngựa trong một hình cầu ma lực trong suốt.
Nhưng rất tiếc, vì chỉ tồn tại được chưa đầy một giây, những lá chắn ma pháp ấy đã hóa thành bong bóng xà phòng, tan biến như chưa bao giờ tồn tại.
Mất đi lá chắn ma pháp, cả người cả ngựa hóa khí ngay lập tức.
Về phía các pháp sư chỉ huy thì khá hơn đôi chút, khi lá chắn ma pháp của họ mạnh hơn các binh lính người thường.
Phải mất hơn một giây, lá chắn của họ mới tan biến.
Và thay vì bốc hơi, cả xác người xác ngựa đã hóa thành than, rồi dần cháy rụi trên dung nham nóng chảy.
Quân đoàn kỵ binh tiên phong tưởng chừng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng không.
Vẫn còn lại 10 chỉ huy là các pháp sư cấp độ 4 còn sống sót, cùng với đó là con ngựa dưới người họ.
Nhưng việc sống sót dưới những ánh sáng hủy diệt như vậy có vẻ không phải là một điều gì may mắn, mà nó đúng là một địa ngục đang dày vò họ.
Khi mà giờ này, áo giáp ma thuật trên người ai nấy đều đã bị nhiệt độ siêu cao nung đỏ, nóng chảy thành nước thép.
Còn da thịt họ hiện tại như những cục than sống, khi bên ngoài đã cháy thành than, nhưng bên trong cơ bắp, máu thịt vẫn còn đang hoạt động, cố gắng níu giữ lại mạng sống mong manh.
Con ngựa họ đang cưỡi cũng thê thảm chẳng khác là bao.
May mắn, với những người đã tu luyện tới pháp sư cấp độ 4, thân thể của họ giờ cũng đã không quá quan trọng nữa rồi.
Nên 10 chỉ huy này vừa thúc ngựa, họ vừa sử dụng những ma pháp hồi phục lên chính bản thân mình.
Họ cố gắng trở về với đại quân, trong đầu luôn tâm niệm phải báo cáo tin tức quan trọng này về, tránh cuộc viễn chinh hóa thành một t·hảm h·ọa.
Chứng kiến 10 bóng người đang dần rời nơi đã hóa thành biển dung nham nóng chảy.
Lúc này, ánh mắt của quản gia Bram nhìn về phía chỉ huy Platin một cách đầy khó hiểu.
“Ngài Platin, chẳng phải những khẩu pháo phòng vệ kia có thể duy trì liên tục vài phút cũng không thành vấn đề hay sao?
Tại sao ngài lại cho dừng chúng khi mới chỉ sử dụng được trong vòng 1 giây vậy?”
Thấy vị quản gia hỏi mình như vậy, Platin cũng chỉ lắc đầu trả lời.
“Đây không phải là chủ ý của ta, mà đây là chủ ý của ngài lãnh chúa.
Có vẻ ngài ấy vẫn đang quan sát trận mở màn của chúng ta từ một nơi nào đó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.