Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 57: Đây là binh lính của Ma Vương?




Chương 57: Đây là binh lính của Ma Vương?
Căn phòng riêng của lãnh chúa trên đỉnh cao nhất của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Lúc này, Nguyễn An Bình vừa gặm bỏng ngô, vừa xem xét tình hình chiến trường một cách vô cùng nhàn nhã.
Cậu thiếu niên hiện tại giống như một người rảnh rỗi đang ngồi xem phim chiếu rạp hơn là lãnh chúa của một vùng đất đang bị xâm lấn.
Nhưng nếu bất cứ một lãnh chúa nào sở hữu trong tay một đội quân có ưu thế tuyệt đối về sức mạnh quân sự như vậy, họ chắc chắn cũng sẽ ngồi rung đùi đợi tin chiến thắng như cậu ở hiện tại.
Khi mở ra trực tiếp về tình hình tiền tuyến một khắc này.
Ánh mắt của Nguyễn An Bình đã chú ý tới thành phố pháo đài Gadora.
Cậu thiếu niên không giấu nổi cảm xúc của mình mà vui vẻ cười.
“Chậc, ta thật không nghĩ ra được, chỉ là một vật thí nghiệm ta tiện tay chế tạo ra thôi, thế mà sức mạnh của hắn cũng đã đi tới cấp độ kinh khủng như vậy.”
Nếu người không biết, họ sẽ còn tưởng những bức tường, các tòa tháp cao của Gadora được xây dựng bằng một công nghệ ma pháp nào đó, giúp tiết kiệm phần lớn thời gian.
Nhưng Nguyễn An Bình chỉ cần nhìn qua, cậu cũng có thể nhận ra, cả ba bức tường thành lẫn một phần lớn thành phố pháo đài kia chính là do chân thân của Platin hóa thành.
Quá trình xây dựng một thành phố to lớn như vậy cũng vô cùng đơn giản.
Khi chỉ để cho tên Platin kia tới, rồi để hắn biến hình, lấy sắt thép từ chính thân thể hắn tạo thành những công trình hùng vĩ.
Còn những khẩu pháo, các công sự trên pháo đài ấy cũng chỉ như những mụn trứng cá nhỏ mọc trên thân thể hắn ta.
Tiếp đó, khi chứng kiến khoảng 10 khẩu pháo đã nạp đạn hoàn tất và chuẩn bị khai hỏa.
Nguyễn An Bình chỉ có thể nhìn thao tác của đám thuộc hạ mà chẳng thể nói gì hơn.
“Chậc, một khẩu pháo cũng đã là quá đủ để xử lý đối phương rồi, thế mà mấy tên này lại còn dùng tận 10 khẩu khai hỏa cùng một lúc nữa.
Thế thì có khác gì đại pháo đánh con muỗi không chứ?”
Vừa than phiền về thao tác của đám thuộc hạ xong, Nguyễn An Bình cũng đã loáng thoáng thấy được viễn cảnh tương lai khi cả 10 khẩu pháo cùng khai hỏa rồi.
Nhưng với gương mặt không mấy vui vẻ khi gặm bắp ngô của vị lãnh chúa này, đủ để thấy cậu ta giờ vẫn không quá hài lòng với kết quả của trận chiến, cùng với những ảnh hưởng sau này của cuộc chiến đầu tiên.
“Không được, nếu như áp đảo đối phương như vậy thì chẳng phải là chán c·hết hay sao?
Nếu đám người đến thảo phạt ta mà biết lãnh địa có v·ũ k·hí c·hiến t·ranh mạnh như vậy, chúng chắc chắn sẽ hoảng sợ rồi từ bỏ kế hoạch t·ấn c·ông tổng lực mất.”

Thôi diễn được một góc tương lai.
Nguyễn An Bình lập tức ra lệnh cho hai chỉ huy ở tiền tuyến.
“Platin, giảm tối đa công suất của 10 khẩu pháo đó cho ta.
Đừng dọa sợ mấy vị khách của chúng ta như vậy chứ?”
Quả nhiên, ngay khi nghe được mệnh lệnh từ Nguyễn An Bình.
Dù cho 10 khẩu pháo đã khai hỏa cùng một lúc, nhưng từ địa ngục dung nham đó, vẫn có một tiểu đội các pháp sư cấp độ 4 có thể giữ lại được một mạng.
Trên vùng đất đã bị nhiệt độ cao thiêu thành tro tàn.
Mười kỵ binh lao nhanh qua nơi đây với tốc độ gấp đôi, thậm chí là ba lần tốc độ âm thanh.
Ai nấy hiện tại đều có ngoại hình vô cùng dữ tợn, dù là cả người hay ngựa chăng nữa, họ giờ đều có ngoại hình nửa chín nửa sống như thể những ác ma vừa trồi ra khỏi địa ngục.
Thân thể họ b·ị t·hương cực nặng, chỗ cơ bắp đang tỏa ra mùi thịt nướng chín, chỗ đã hóa thành than cốc, những phần cơ bắp còn sống và còn hoạt tính giờ trực tiếp bại lộ ra bên ngoài không khí.
Một ngoại hình đủ để dọa bất cứ ai nhìn vào.
Vừa thúc ngựa, đám người ấy dù không muốn nhìn lại cái địa ngục kinh hoàng kia, nhưng vì chức trách của mình, những kỵ sĩ vẫn quay đầu lại, nhìn vào pháo đài Gadora.
Nơi hiện đã là những điểm đen bị che khuất bởi không khí vặn vẹo do nhiệt độ cao, và tro bụi mịt mù.
Thấy không còn tia sáng nào t·ấn c·ông về phía mình nữa, những kẻ sống sót của quân đoàn trinh sát giờ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cái cảm giác yên bình ấy còn chưa duy trì được bao lâu.
Ngay lập tức, cả 10 người đều cảm nhận được đang có vô số ác ý hướng về phía mình.
Phương hướng của những cảm xúc tiêu cực ấy không tới từ phía sau lưng họ, mà chúng tới từ phía trước, cũng chính là nơi lực lượng tiếp viện tạm thời của quân đoàn thảo phạt Ma Vương đang đóng quân.
Cả tiểu đội còn đang lao nhanh với vận tốc gấp ba lần tốc độ âm thanh nay đột ngột dừng lại.
Khi mà cả người cả ngựa giờ này lơ lửng giữa không gian, giống như đang rơi vào trạng thái không trọng lực.
Trong lúc cả tiểu đội này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ngay lúc này, từ phía khu rừng vắng, có hai giọng nói vọng ra từ đó.
Đi ra từ khu rừng là hai pháp sư trong bộ áo giáp trắng bạc, với những biểu tượng trên bộ áo giáp giống y hệt chỉ huy Nagamol đã mặc khi nãy.

Một tên pháp sư hai tay liên tục ẩn hiện những phù văn màu xám trắng, hắn vừa sử dụng pháp thuật Triệt Tiêu Trọng lực, vừa không thể giấu nổi sự hưng phấn của mình, rồi nói liền một hồi như pháo nổ.
“Đây chính là hình dạng của những thứ được gọi là Ma Vương quân trong truyền thuyết hay sao?
Quả nhiên, thực lực ai nấy đều có thể sánh ngang với các pháp sư cấp độ 4, đúng là rất mạnh a.
Nhưng mà cái bề ngoài của chúng giống y như trong truyền thuyết mô tả, đúng là xấu đau xấu đớn mà.
Với lại, đầu óc đám quái vật đó cũng không được thông minh cho lắm nhỉ?
Nhìn chúng cưỡi ngựa như thế này, có lẽ là một binh chủng kỵ binh trinh sát nào đó đi.
Thế mà chúng lại không sử dụng bất cứ biện pháp ngụy trang nào khi tới gần doanh địa của chúng ta, cứ ngốc ngốc lao thẳng vào như hiện tại thì b·ị b·ắt cũng đáng, haha!”
Còn pháp sư cấp độ 4 bên cạnh hắn lúc này lại nghiêm túc hơn rất nhiều, khi mà thanh đại kiếm trên tay hắn ta đã tụ tập một lượng ma lực vô cùng dày đặc, có thể biến nơi đây thành pháp trường của một cuộc hành hình bất cứ lúc nào.
Cảm nhận rõ sát ý từ những người đáng lẽ ra phải là đồng đội mình.
Chỉ huy Nagamol dồn gần như toàn bộ ma lực, sử dụng một ma pháp chữa thương mà ông vốn không quá thành thạo, chữa trị cho chính gương mặt và dây thanh của mình.
Khi hai tên pháp sư thuộc liên quân thảo phạt Ma Vương thấy Nagamol sử dụng ma pháp, chúng đã muốn ra tay, tiêu diệt vị chỉ huy già này ngay lập tức.
Nhưng khi thấy ma pháp được đối phương sử dụng là Trị Liệu Thuật, đã vậy gương mặt gần như đã bị hủy dung của đối phương cũng dần trở lại hình người.
Hai kẻ này mới bắt đầu nhận ra, chúng có vẻ đã phục kích nhầm người rồi.
Cảm nhận được mình có thể nói một lần nữa, Nagamol lập tức thều thào.
“Khụ, ta là Nagamol, chỉ huy trưởng của quân đoàn trinh sát.
Ta ở đây để báo cáo, quân tiên phong đã hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ có mười người chúng ta may mắn trở về…”
Nghe đối phương nói như vậy, cộng thêm với biểu hiện giống như đang chạy trốn của đám người.
Hai tên chỉ huy đã tin tưởng một nửa câu chuyện.
Rất nhanh chóng, cả 10 người được áp giải trở lại doanh trại của liên quân.
Họ vừa được trị liệu, vừa bị thẩm vấn bởi chính quân thảo phạt Ma Vương.
Bên trong một doanh trướng, chỉ huy Nagamol đã được chữa trị lại toàn bộ cơ thể, nhưng giờ ông ta chỉ là một lão già không lông không tóc, làn da nhăn nheo đầy những vết bỏng vô cùng dữ tợn.

Nhưng trái với vẻ ngoài nhìn có vẻ dữ tợn đó.
Giờ này, cả người lão ta liên tục run rẩy, che lại toàn bộ thân thể trong một tấm chăn lông cừu trắng.
Trước mặt lão ta hiện tại là hai chỉ huy quân tiếp viện khác.
Ngay khi họ gặp mặt nhau, những tướng lĩnh này đã lập tức nhận ra được gương mặt của Nagamol, mặc cho lão ta giờ nhìn vô cùng thê thảm chăng nữa.
Trong doanh trướng chuyên dùng cho thẩm vấn này, hai chỉ huy đã nhìn lão tướng trước mặt run rẩy liên tục 10 phút rồi.
“Hi vọng ông có thể bình tĩnh trước khi đưa ra câu trả lời.
Lão tướng Nagamol, ta muốn biết được đã có chuyện gì xảy ra?
Chẳng phải nhiệm vụ của quân tiên phong các ông chỉ đơn giản là dọn dẹp Gadora, một thành trì nhỏ nhoi của lãnh địa Ngọc Lục Bảo ấy hay sao?”
Nghe tới tên cái địa ngục mà mình vừa chạy trốn, lão tướng Nagamol lại càng run rẩy mạnh hơn nữa.
Lúc này, mọi ngôn từ của lão đều đã trở nên bất lực rồi.
Nên lão run run mà nâng cánh tay đầy những nếp nhăn nheo của mình lên.
Ngay sau đó, từ ma pháp trận trong lòng bàn tay lão ta, một hình chiếu được hiện lên ngay giữa hư không.
Thiên ngôn vạn ngữ gì cũng không bằng một bằng chứng trực tiếp, và khung cảnh của chiến trường… không phải, là của cuộc tàn sát ấy chính là lời giải thích.
Chứng kiến cả vạn quân bốc hơi trong chưa tới một giây, các pháp sư cấp độ 3 được coi là sống lưng của những thế lực lớn cũng không thể trụ lại trên chiến trường.
Chỉ còn lại 10 pháp sư cấp độ 4 đủ sức mạnh để trốn thoát được khỏi địa ngục của lửa ấy.
Chứng kiến những cảnh tượng chỉ là nháy mắt thoáng qua nhưng đã tước đi sinh mạng của cả vạn người.
Hai chỉ huy đang thẩm vấn Nagamol giờ cũng chỉ có thể trầm mặc.
Họ đã hiểu tại sao một lão tướng có nhiều kinh nghiệm trận mạc trước mặt mình giờ này lại run như cầy sấy rồi.
“Nếu ta nhớ không lầm, trang bị của những binh lính phe ta có thể chống lại được cả những đòn t·ấn c·ông từ những pháp sư cấp độ 2.
Còn pháp sư cấp độ 3 cũng phải tốn vài phút để có thể đánh nát những trang bị ấy.
Và sức sát thương từ những ma pháp cấp độ 4 cũng chỉ có thể đánh tan chúng thành ngàn mảnh mà thôi, không dễ dàng gì mà làm một bộ trang bị ma pháp như vậy bốc hơi trong tích tắc đi.”
“Thông tin quan trọng này, chúng ta phải báo lại cho tổng bộ mới được…”
Ánh mắt của hai viên sĩ quan giờ đều không tự chủ mà nhìn về phía chiến trường, nơi hiện tại vẫn đang có một cột khói khổng lồ như nối liền trời đất bốc lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.