Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 58: Bị dọa sợ liên quân thảo phạt Ma Vương.




Chương 58: Bị dọa sợ liên quân thảo phạt Ma Vương.
Khoảng 1 giờ sau khi thông tin về sự hủy diệt của quân tiên phong được truyền về.
Ngay lúc này, cả quân đoàn khổng lồ của liên minh thảo phạt Ma Vương đã phải hạ trại, chuẩn bị kỹ càng hơn cho cuộc chiến sắp tới.
Có vẻ, do có những kẻ miệng rộng nào đó đã lan truyền hình ảnh về việc cả vạn quân bốc hơi cùng một lúc.
Nên giờ này, một bầu không khí vô cùng nặng nề đang đè lên tất cả mọi người trong quân đoàn, từ những binh sĩ bình thường, cho tới những sĩ quan, các pháp sư cao cấp.
Bọn họ giờ đã bị sức mạnh từ lãnh địa Ngọc Lục Bảo dọa sợ rồi.
May mắn, trong quân đoàn tiên phong kia, vẫn có người trở lại để đưa tin tức tình báo quan trọng về sức mạnh trong lãnh địa của “Ma Vương” về.
Nếu không, ai cũng có thể nghĩ ra được thảm cảnh khi q·uân đ·ội của liên minh thảo phạt Ma Vương tiến vào trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo sẽ thảm như thế nào rồi.
Hiện tại, nhiều binh sĩ trong âm thầm đã gọi quân đoàn của mình là liên minh chống lại Ma Vương thay vì thảo phạt.
Còn bên trong trướng bồng, nơi mà tất cả chỉ huy của liên quân đang có mặt.
Lúc này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, càng làm bầu không khí trong cuộc họp ngày hôm nay trở nên nặng như đổ chì.
Nhưng trái lại với những vẻ mặt nặng nề đó, có một số những pháp sư cấp độ 5 lúc này đã đứng lên.
Gương mặt đầy tự tin của họ bắt đầu phân tích tất cả những gì mà quân đoàn trinh sát thu thập được trong thất bại đầu tiên.
“Các vị, như mấy người đã chứng kiến, thứ v·ũ k·hí bí mật của đối phương đúng là rất mạnh, nhưng chúng ta cũng đã tính toán và đưa ra một kết luận.
Đó là những tia sáng từ các khẩu pháo của đối phương tuy rất kinh khủng, nhưng sức mạnh của chúng vẫn chưa vượt qua được cấp độ 5.
Tầm đánh của chúng đúng là có thể đánh tan những đạo quân cách xa hàng trăm cây số.
Nhưng nếu đạo quân của chúng ta tiếp cận được cái pháo đài sắt đó thì sao?
Ta tin chắc là q·uân đ·ội của ma vương sẽ không dại dột mà khai hỏa trong một phạm vi quá gần, đó sẽ là một tình huống đồng quy vu tận, ngọc đá cùng tan.
Và nếu như chúng ta để các pháp sư cấp độ 5 lên chiến trường, kết thành một trận pháp phòng thủ thật vững chắc đâu?
Khi đó các quân đoàn pháp sư dưới trướng có thể an toàn mà tiến đánh thành trì của kẻ địch!”
Những kẻ đang phát biểu có lý có cứ kia là những pháp sư của học phái Hắc Thư, một tổ chức pháp sư với đặc trưng là áo bào đen cùng biểu tượng cuốn sách trắng được thêu trên áo.

Chúng cũng là một trong những phe chủ chiến trong chiến dịch thảo phạt ma vương lần này.
Nên vì đó, dù cho đã có rất nhiều người đã thoái ý, muốn bỏ chạy chăng nữa, nhưng đám người này vẫn là những kẻ sẽ theo đuổi cuộc chiến này tới cùng.
Vì phần lớn thành viên có trong pháp sư học phái này đều đã bước vào tuổi gần đất xa trời, với những thành viên đã sống hơn 200 năm.
Thậm chí, nhiều người trong số chúng còn là những kẻ đã sử dụng Hồi Sinh Thuật lên chính bản thân mình để có thể sống thêm đời thứ hai.
Nên giờ trong liên minh thảo phạt Ma Vương, chúng chính là những kẻ thèm khát trường sinh nhất.
Sau một hồi thuyết trình.
Sử dụng đủ những ngôn từ, các lý lẽ thuyết phục nhất.
Nhưng những gì người của học phái Hắc Thư nhận lại được giờ chỉ có sự tĩnh lặng.
Tất cả những thế lực xung quanh lúc này mặc dù sắc mặt đã không còn nặng nề như trước nữa.
Nhưng ai nấy trong số chúng hiện tại đều lựa chọn lặng yên không nói không rằng, từng đôi mắt của họ vẫn nhìn chằm chằm vào những kẻ vừa phát biểu.
Chỉ cần nhìn qua ánh mắt lạnh lùng vô cảm của đám người xung quanh, người của học phái Hắc Thư giờ chỉ muốn nổi đóa.
Chúng hoàn toàn hiểu được ý mà đám người kia muốn là gì.
Đó là muốn những kẻ vừa to mồm phát biểu ý kiến kia thực hiện chính những ý nghĩ mà chúng phát biểu mà thôi.
Người của học phái Hắc Thư lúc này mặt sạm lại, ai cũng có thể nhìn ra được sự phẫn nộ có trên từng gương mặt già nua ấy.
“Hừm! Nếu như tất cả mọi người đã không có ý kiến.
Như vậy thì vào sáng ngày mai, học phái Hắc Thư của chúng ta sẽ phái ra 10 pháp sư cấp độ 5, cùng với 20 pháp sư cấp độ 4 được trang bị ma đạo cụ đặc biệt.
Chúng ta sẽ phối hợp, tạo dựng lá chắn cho khoảng 3 triệu quân tiến đánh cái pháo đài Gadora đó.
Hi vọng sau trận chiến, các vị có mặt ở đây không chỉ để giá·m s·át hay ngắm cảnh.
Mong mọi người cùng nhau đóng góp vì chiến thắng chung của nhân loại, vì chống lại Ma Vương mà góp một phần lực.”
Lần này, bầu không khí trong doanh trướng đã hoàn toàn thay đổi.
Có thể thấy rõ nụ cười đã xuất hiện trên gương mặt của đám người các thế lực còn lại trong liên minh.

Đồng thời, từng tràng pháo tay rộn rã vang lên, thay cho toàn bộ sự “ủng hộ” “ngợi ca” của những thế lực xung quanh cho hành động tiên phong đầy dũng cảm của học phái Hắc Thư.
Thấy được cảnh tượng khép lại cuộc họp lần này.
Người của học phái Hắc Thư ai nấy đều nở một nụ cười vô cùng vui vẻ, họ cũng vẫy tay thể hiện thiện chí của mình với những người xung quanh.
Nhưng thực tế.
“Hừm, đúng là một đám không thấy thỏ không thả chim ưng, ta chúc cả lò tất cả các ngươi thắng thảm trên chiến trường.”
Từng lời nguyền rủa, từng câu mắng chửi đầy cay độc âm thầm được người của học phái Hắc Thư tặng cho tất cả những đồng minh đang có mặt.
Nhưng vì tiếng vỗ tay vang như pháo, cùng với đó là việc cố ý sử dụng những ma pháp về cách âm, nên không ai nhận ra đám pháp sư mặc áo đen kia đã chửi bậy ngay trước mặt tất cả mọi người.
Tuy những người ở đó không nghe được những lời mắng chửi ấy, nhưng có người khác lại biết được rằng những lời nói thô lỗ đó từng tồn tại trên đời này.
Vì ngay khi người của liên minh thảo phạt Ma Vương bước vào phạm vi cảm nhận của Nguyễn An Bình một khắc này.
Tất cả những gì bí mật của chúng đã chẳng còn là bí mật nữa.
Trong căn phòng trên đỉnh của tòa tháp cao, nơi dành riêng cho những lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nguyễn An Bình hiện tại đang vô cùng nhàn nhã mà gặm bỏng ngô, thưởng thức một màn lá mặt lá trái tới từ những kẻ thù của mình như xem một bộ phim.
Đáng lẽ, một cuộc họp nơi có mặt toàn bộ các pháp sư cấp độ 5, một cuộc họp mặt của những nhân vật quyền lực nhất thế giới này phải cực kỳ bí mật mới đúng.
Và quả thực, đừng nhìn doanh trướng của liên minh thảo phạt Ma Vương giống như được dựng lên từ lều bạt bình thường mà coi thường.
Vì tùy tiện một món đồ vật tại nơi đây đều là các ma pháp đạo cụ quý giá, rất nhiều trong số chúng đều là những bảo vật có thể che lấp thiên cơ, ngăn ngừa khả năng nhìn trộm bằng các pháp thuật bói toán.
Đó còn chưa kể, cảm giác của những pháp sư cấp độ 5 là vô cùng nhạy bén.
Chỉ cần có người nhìn trộm họ, dù cho có là bằng cách nào chăng nữa cũng sẽ bị họ phát giác.
Nhưng có vẻ, ma pháp trụ cột Cơn Gió Của Vận Mệnh do Nguyễn An Bình sử dụng khá đặc biệt, khi nó không nằm trong những thứ mà các biện pháp phòng hộ của liên minh có khả năng đề phòng.
Vì các biện pháp của đám người đó tuy phòng được người, sinh vật, hoặc là đồ vật nhìn trộm.

Nhưng trên đời này, người đang làm, trời đang nhìn.
Những thông tin mà con người cho rằng bí mật thì chỉ có trời biết, đất biết.
Và thật không may cho đối phương, khi mà Nguyễn An Bình quả thực đã nắm trong tay cả trời và đất.
Nên cậu thiếu niên ấy biết được những kẻ thù của mình đang bàn bạc điều gì cũng là chuyện hết sức bình thường đi.
Tại lục địa Alrat, mô giới để các pháp sư sử dụng ma thuật của họ chính là ma pháp trận, và khi sử dụng những ma pháp trận này, chuyện tiết lộ sóng ma lực là không thể nào tránh khỏi.
Dù cho có sử dụng các pháp thuật bói toán, thiên cơ cách đối phương hàng ngàn dặm chăng nữa, thì các pháp thuật ấy cũng cần ma lực làm mô giới, truyền đạt những thông tin về cho người thi pháp.
Vì vậy, chỉ cần một pháp sư có thiên phú n·hạy c·ảm với sự thay đổi của ma lực, hoặc những pháp sư cấp độ 5 mạnh mẽ.
Một khi đã bị người dùng những pháp thuật thiên cơ để nhắm vào, đám người này đều sẽ ý thức được chúng đang bị theo dõi.
Nhưng với Nguyễn An Bình, cậu lại sử dụng thế giới của mình ra làm mô giới để thi triển pháp thuật.
Vì vậy, thứ duy nhất mà đám người có thể cảm nhận được khi bị cậu theo dõi đó chính là không khí lưu động, mặt nước gợn sóng trên những ly rượu bằng vàng, tiếng những hạt cát bị chuyển dịch khi có người dẫm đạp,…
Tất cả những thứ tưởng chừng vô hại nhất, tất cả mọi thứ mà chúng từng biết đều đang chống lại chúng.
Nếu như kẻ nào muốn không bị một thế giới theo dõi thì cũng rất đơn giản.
Đó chính là siêu thoát khỏi thế giới này, hoặc có thể sinh tồn mà không cần tới thế giới.
Ngồi trên chiếc ghế xoay nhỏ, chứng kiến tất cả kế hoạch mà đối phương sắp dùng để đánh vào lãnh địa của mình.
Trên gương mặt của Nguyễn An Bình không có bất cứ một chút sợ hãi nào.
Trái lại.
“Chậc, xem ra ta cũng đánh giá quá cao sức mạnh của những kẻ xâm lấn này rồi a.”
Ánh mắt vô cảm xúc của thiếu niên giờ chỉ lạnh lùng lướt qua đám người, cậu không hề coi trọng bất cứ một kế hoạch nào được đám người đó đưa ra.
Vì nếu những khẩu pháo phòng ngự trên tường thành của Gadora thực sự dùng hết công suất.
Có lẽ đối phương đến việc cho một binh sĩ chạm vào được bức tường sắt của thành phố cũng là điều không tưởng.
Vì vậy, ngay lập tức, một mệnh lệnh đã được Nguyễn An Bình đưa ra, vang vọng bên tai của tất cả những binh lính, những chỉ huy cấp cao trên tiền tuyến và trong toàn bộ lãnh địa.
“Xem ra, lần này ta phải nhắc nhở các ngươi là ra tay nhẹ nhàng thôi, đừng chơi quá ác.
Nếu quá tay chắc mấy người sẽ dọa sợ đám liên quân thảo phạt Ma Vương kia, khiến chúng bỏ chạy thì c·hết giở.
Ta vẫn muốn chứng kiến bản lĩnh của mấy người các ngươi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.