Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 59: Để ta thử trước!




Chương 59: Để ta thử trước!
Ngay lúc này, khi mà bên tai của tất cả những chỉ huy, binh sĩ thuộc lãnh địa Ngọc Lục Bảo vang lên âm thanh của vị chúa tể tối cao.
Của vị lãnh chúa và cũng là người nắm trong tay sinh mệnh của họ.
Đám thuộc hạ của Nguyễn An Bình lúc này đều hiểu được ý mà chủ nhân của chúng muốn truyền đạt.
“Vâng thưa lãnh chúa tối cao, chúng tôi chắc chắn sẽ dâng lên màn trình diễn đặc sắc nhất của mình dành cho ngài.”
“Thề với mạng sống của mình, tôi chắc chắn sẽ biến kẻ thù của chúng ta thành thú vui tiêu khiển.”
Từng âm thanh phản hồi của đám thuộc hạ liên tục vang vọng bên tai.
Nhưng Nguyễn An Bình cũng không quá để ý tới những lời hứa lời thề đó.
Cái mà thiếu niên quan tâm hiện nay đó chính là một đám pháp sư yếu ớt như thế kia, máu thì giấy, sức mạnh ma pháp thì bị lãnh địa của cậu bỏ xa không biết bao nhiêu con phố.
Làm sao một đám người như vậy có thể lôi cậu ra khỏi căn phòng này, tiến vào trung tâm chiến trường y như trong ảo ảnh tiên tri đây?
Nếu như những gì trong cái ảo ảnh đó không hề diễn ra, chẳng lẽ cậu đã đánh vỡ được vận mệnh của mình hay sao?
Nghĩ tới việc đánh vỡ vận mệnh, Nguyễn An Bình giờ cảm thấy sục sôi vô cùng.
Từ nhỏ tới lớn, cậu đã luôn bị đủ thứ định mệnh đeo bám lên mình, gần như ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Hiện tại, khi đã nắm trong tay mình sức mạnh đầy đủ, cậu rất muốn thách thức cái định mệnh đó, muốn thử xem nó có cứng rắn như vậy hay không?
Còn giờ này, cảm thấy việc ngồi ghế mãi cũng là một điều vô cùng nhàm chán.
Nguyễn An Bình chỉ nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế xoay tổ truyền sang một bên, sau đó lấy ra một chiếc ghế sofa khá dài đặt vào vị trí cũ.
Cậu thiếu niên gầy gò giờ thoải mái vừa nằm nghiêng xem tình hình chiến trường như xem điện ảnh, một tay gối đầu, tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi mà bốc thêm bỏng ngô bỏ vào miệng cậu.
Còn cái thói quen sinh hoạt của cậu có khiến cậu béo phì hay không?
Với một người gầy gò vì bị ma lực ăn mòn máu thịt như Nguyễn An Bình, lượng đồ ăn cậu tiêu thụ một ngày đủ khiến một người ăn xong cũng phải tăng lên 5 cân mỡ.
Nhưng ăn nhiều đồ như vậy, thiếu niên vẫn mãi không lên cân được.
Sơn hào hải vị, đồ ăn bổ dưỡng đã không có tác dụng rồi, vậy thì mấy bịch bắp rang bơ này đã là gì chứ?

Đây chính là một năng lực khiến nhiều chị em phụ nữ chỉ có thể mơ tới.
Sau nửa ngày.
Trên màn hình được cấu tạo từ phong nguyên tố cuối cùng cũng đã có những tiến triển mới.
Có thể thấy rõ 3 triệu quân đã đi ra khỏi trận pháp của doanh địa quân liên minh.
Họ được phân chia ra làm 30 đạo quân khác nhau, và có thể thấy rõ trên mỗi đạo quân này đều có một vị pháp sư cấp cao lơ lửng trên đầu họ.
Những pháp sư cấp độ 4, cấp 5 này đều là những chỉ huy kiêm luôn tấm lá chắn ma pháp cho mỗi quân đoàn.
Dù cho đã được cấp trên thông báo, rằng những quân đoàn xuất trận trong ngày hôm nay đều đã được những pháp sư cấp độ 5 bảo hộ.
Nhưng trên gương mặt ai nấy giờ này đều không thể nào giấu nổi một vẻ sợ hãi, thất thần.
Dù cho người phía trên có cam đoan như thế nào chăng nữa, nhưng sự thật vẫn còn ở đó, khi mà cả một quân đoàn hàng vạn người nói không còn là không còn.
Giờ ai cũng lo lắng, rằng họ sẽ là những người tiếp theo.
Nhưng nhìn vào những bóng người đang lơ lửng giữa không trung, đồng thời, một luồng ma lực cũng đảo qua tất cả các binh sĩ, an ủi tâm linh của bọn họ.
Sự sợ hãi đã nhanh chóng biến mất trên gương mặt của đám người này, tuy vậy, ai nấy giờ đều có gương mặt lạnh lùng đầy tử ý của những phạm nhân lên pháp trường.
Thấy tinh thần toàn quân vẫn thấp như vậy, một vị pháp sư cấp độ 5 đầy kinh nghiệm chỉ nhìn qua cũng đã nghĩ ra cách lấy lại tinh thần cho đám người.
Ánh mắt của vị pháp sư nhìn về phía những tùy tùng đang đứng ngay bên cạnh.
“Lấy rượu ra.” Lão pháp sư của học phái Hắc Thư ra lệnh với thái độ bá đạo, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ.
Từng bình rượu quý giá nhất nhanh chóng được vận chuyển ra từ doanh trướng.
Cùng lúc đó, trên tay của hàng triệu những binh sĩ lúc này chính là những ly thủy tinh trong suốt và tinh xảo.
Bình thường, những pháp sư học đồ vẫn chỉ là người thường này muốn thấy những ly thủy tinh quả thực là chuyện không tưởng.
Họ chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạm vào món đồ xa xỉ này, đừng nói tới chuyện uống rượu bằng những ly thủy tinh ấy.
Với từng dưới chót, chuyện chế tạo thủy tinh, pha lê là rất khó.
Nhưng với các pháp sư, đặc biệt là các pháp sư cấp độ 5, chuyện chế tạo ra cả triệu ly rượu như vậy đúng là quá đơn giản, chỉ cần một ý nghĩ là được.

Rượu đã tới, trên tay mỗi binh sĩ cũng đã cầm một chiếc ly.
Tuy vậy, lão pháp sư của học phái Hắc Thư vẫn nhíu mày, cho rằng chuyện để rót rượu cho từng người đúng là quá phiền phức.
Nên với một cái vẫy tay từ lão, rượu mạnh thượng hạng giờ này phá tan chính những thùng rượu đang lưu giữ chúng mà bay lên.
Các binh sĩ trong đầu mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi mà một dòng sông rượu giờ đang lơ lửng ngay trên đầu họ.
Tiếp theo đó, cả dòng sông rượu đang thách thức mọi quy luật vật lý khi lơ lửng giữa không gian kia đột nhiên biến đổi.
Trọng lực có vẻ đã nhớ tới sự tồn tại của dòng sông ấy, nên trong ánh mắt khó tin của những binh sĩ thuộc liên quân thảo phạt Ma Vương, một cơn mưa rượu lúc này đang xối ngay trên đầu họ.
Người bất ngờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, kẻ lại vô cùng vui mừng, muốn thử cảm giác được tắm trong rượu quý nó sẽ thoải mái như thế nào.
Nhưng rất tiếc, có vẻ những kẻ đó giờ phải thất vọng rồi, khi mà mỗi giọt rượu rơi xuống đều rơi trúng những ly rượu trên tay họ vô cùng chuẩn xác.
Hàng triệu người đều đã có rượu trong tay mình, đồng thời, không hề có bất cứ một giọt rượu nào phí phạm rơi xuống đất.
“Các chiến binh! Ngày hôm nay ta kính các ngươi một ly!”
Tiếng nói của vị pháp sư già vang vọng khắp quân doanh, trong bầu không khí tràn ngập mùi rượu nồng này, chỉ cần ngửi qua thôi cũng đủ để khiến người say lòng, lý trí dần trở nên mơ hồ.
Nay toàn quân lại đồng thời uống cạn ly rượu trong tay, một dòng máu nóng xuất hiện trong người, xua tan đi mọi loại sợ hãi.
Thấy toàn bộ binh sĩ dưới trướng đã uống xong rượu, vị pháp sư già lại tiếp tục ra lệnh.
“Đội nhạc quân đâu, nổi nhạc lên đi.”
Theo tiếng nhạc sôi sục, tiếng trống trận, cùng với đó là tiếng khúc quân hành.
Cả đội quân tưởng chừng như tinh thần đã sụp đổ lập tức lấy lại được sự dũng cảm mà lao thẳng ra chiến trường.
Các binh sĩ ai nấy giờ này đều có cảm tưởng một luồng sức mạnh nào đó ở sau lưng họ, tăng sức chiến đấu cho họ, giúp họ tiến về phía trước.
Thậm chí, một vài người cũng đã xuất hiện ảo giác, cho rằng mình là một hiệp sĩ thần thánh.
Ngựa hắn đang cưỡi không phải là loài ngựa lai ma thú thông thường mà là thiên mã trong thần thoại.

Thanh gươm hắn đang cầm trên tay không phải là đồ được sản xuất hàng loạt, mà là thánh kiếm của những anh hùng trong truyền thuyết.
Một pháp sư học đồ với trang bị cùng tinh thần như hiện tại.
Chỉ cần họ vẫn đang trong trạng thái mơ màng đó, sức chiến đấu của họ đủ để uy h·iếp những pháp sư cấp độ 2.
Nhìn vào quân đoàn không biết sợ đang tiến thẳng ra chiến trường, lão pháp sư già thuộc học phái Hắc Thư lúc này vừa vuốt bộ râu dài của mình vừa mỉnh cười đầy nham hiểm.
“Quả nhiên a, pháp thuật, tâm lý, cùng với một vài thủ đoạn nhỏ,…
Hội tụ đủ các yếu tố này mới giúp những kẻ tầm thường kia đột phá được giới hạn của bọn chúng.”
Tại một phương hướng khác, trên ngọn núi cao nơi ngăn cách lãnh địa Ngọc Lục Bảo và thế giới bên ngoài.
Từ trên đỉnh núi được phủ đầy bởi băng tuyết này, bất cứ ai cũng có thể chứng kiến một thành phố pháo đài khồng lồ, nó giống như một dãy núi sắt thép cản đường mọi kẻ thù tiến vào lãnh địa phía sau.
Và ở nơi đây hiện tại là một nhóm những pháp sư cấp độ 5, những pháp sư có số có má trên lục địa Alrat.
Đối với bọn họ, nếu như không liên quan đến Ma Vương của thời đại này, như vậy họ cũng sẽ chẳng nhìn cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo nhiều một mắt.
Vì với những pháp sư cấp độ 5, bọn họ chỉ cần ra tay là có thể xóa sổ một quốc gia của phàm nhân dễ dàng.
Về thân phận.
Chúng cũng là những pháp sư thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương, nhưng thuộc về những thế lực khác, không liên quan tới đám người học phái Hắc Thư đang điều quân đánh vào thành phố pháo đài Gadora.
Tại cái liên minh rời rạc về tổ chức này, chuyện các thế lực tự ý làm loạn cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
“Hừm, tòa thành dưới kia đúng là hùng vĩ thật đấy, nhưng ta nhìn kiểu gì nó cũng không xứng để liên quân chúng ta phải hành động cẩn thận như vậy đi.”
Tất cả những pháp sư đang có mặt, ai nấy đều dùng ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn về phía tòa thành dưới chân núi.
“Các vị, để Brizal ta lên trước thử xem bản lĩnh của cái lãnh địa Ngọc Lục Bảo đó lớn như thế nào!”
Bước lên phía trước lúc này là một pháp sư khoác bên ngoài áo bào màu xanh lam, một biểu tượng băng tuyết trắng có thể nhìn thấy dễ dàng trên chiếc áo ấy.
Dựa vào biểu tượng đó, có thể đoán được ra ông ta thuộc công hội Hàn Băng, một công hội pháp sư có tiếng nơi phương bắc lạnh giá.
Thấy có người đi trước làm cục đá dò đường, những pháp sư ăn mặc vô cùng bí ẩn khác cũng vui vẻ mà nhìn tuồng kịch trước mắt.
Ngay khi pháp sư Brizal bước lên phía trước một khắc này.
Toàn bộ băng tuyết có trên đỉnh núi cao giống như nhận được mệnh lệnh.
Dù cho có là những bông tuyết đang rơi, hay là băng tuyết đã phủ kín mặt đất.
Tất cả đều được ma lực hiệu triệu, cùng nhau bay ngược lên giữa không trung, vẽ ra một ma pháp trận to lớn ngay trên bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.