Chương 66: Phân tán, đột nhập.
Lại một ngày mới khi mặt trời mọc lên trên lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Nơi cao nhất của lãnh địa, căn phòng dành riêng cho các lãnh chúa.
Bóng hình Nguyễn An Bình bỗng dưng xuất hiện từ hư không, trên tay cậu là một ly café nóng hổi.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa dài, cậu thiếu niên sử dụng ma pháp trụ cột Cơn Gió Của Vận Mệnh, mở ra thêm vô số những màn hình phong nguyên tố mới ngay trước mắt.
Ngay lập tức, Nguyễn An Bình đã phải nhíu mày lại trước những gì mình chứng kiến.
Trong ngày hôm qua, đám pháp sư thuộc liên quân thảo phạt Ma Vương còn vô cùng hùng hổ, tổ chức một quân đoàn với quân số áp đảo, thề sống thề c·hết san bằng thành phố pháo đài Gadora.
Nhưng ngày hôm nay, phong cách chiến đấu của đám người này đã hoàn toàn thay đổi.
Khi mà giờ này, chúng lén la lén lút, chia q·uân đ·ội khổng lồ của mình thành hàng vạn những nhánh quân nhỏ lẻ.
Chúng không hề lựa chọn những con đường thuận lợi, thay vào đó, kẻ địch cứ chỗ nào rừng sâu núi thẳm thì lao vào, tránh né gặp người hết mức có thể.
Ban đầu, Nguyễn An Bình còn cảm thấy thắc mắc, không hiểu kẻ địch của mình uống lộn thuốc gì mà hành động kỳ quặc như vậy?
Nhưng khi nghĩ tới ngày hôm qua, hầu gái Mira đã đánh cho đám người này bị thiệt hại tới gần như toàn quân bị diệt, thế mà đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định đánh vào pháo đài này thì thật đúng là một kỳ tích.
Thấy đối phương kiên trì như vậy, Nguyễn An Bình bỗng chốc không muốn xử lý đám người đó.
Giết chóc đã đủ nhiều, cậu giờ muốn chiêu mộ đám người về dưới trướng của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Mà nghĩ tới việc có thêm thuộc hạ, Nguyễn An Bình lại nhớ tới những cây nến trắng của mình.
Ngay khi nhớ tới chuyện này, sắc mặt của thiếu niên giờ cũng không được tốt cho lắm.
Vì chỉ cần có người sử dụng những cây nến trắng đó, ngộ tính được tăng cao của họ có thể sản xuất ra những tri thức vô cùng độc đáo, mang đậm dấu ấn cá nhân của mỗi người.
Từ khi cho đám thuộc hạ sử dụng những ngọn nến trắng ấy, Nguyễn An Bình chưa bao giờ thấy có những tri thức lặp đi lặp lại nhiều lần.
Và nghĩ tới những trận chiến vừa rồi đã thiêu cháy cả triệu sinh mạng quý giá như vậy, Nguyễn An Bình giờ cảm thấy nuối tiếc không thôi.
Nuối tiếc như thể sự vô tri của bản thân đã khiến cậu đã tự tay đốt cả khối tài sản khổng lồ thành tro bụi.
Giờ, khi nghĩ tới những tổn thất tri thức khổng lồ như vậy, làm sao thiếu niên lại có thể vui vẻ cho được.
“A! Ta đã bỏ lỡ những thứ gì a!”
Từng tiếng gào thét đầy khổ đau của thiếu niên vang lên, và được ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi những tấm thủy tinh ma pháp siêu dày, lại càng khiến Nguyễn An Bình cảm thấy đây là nỗi đau mà chỉ một mình cậu đang phải hưởng thụ.
Sau một hồi la hét phát tiết nỗi lòng mình, thiếu niên lập tức ra lệnh cho toàn bộ những người dưới trướng mình.
Từ thuộc hạ tới lĩnh dân.
Cậu cho họ một chuỗi các mệnh lệnh, đó chính là truy lùng, bắt sống tất cả những kẻ đột nhập vào trong lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Đồng thời, trong đầu những thành viên của lãnh địa, một bản đồ hiện lên trong đầu họ.
Trên bản đồ ấy lúc này là vị trí của từng người được hiển thị bằng mũi tên màu xanh.
Còn lại, những điểm đỏ chi chít có mặt ở khắp nơi chính là những toán quân, các lực lượng đặc biệt mà liên minh thảo phạt Ma Vương đang sử dụng để thâm nhập vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Có được tầm nhìn toàn bản đồ như thể bật hack, toàn bộ dân chúng lúc này đều giống như phát cuồng.
Ngay lập tức, nồng độ ma lực trong không khí đã giảm xuống rõ rệt khi các pháp sư của lãnh địa một lần nữa lấy lại sức mạnh vốn có của họ.
Trong chớp mắt, một lực lượng hàng chục triệu các pháp sư đã có mặt, chuẩn bị cho chiến dịch lùng bắt lần này.
Phải biết, tuy liên minh thảo phạt Ma Vương kéo tới nơi đây cả một đội quân trăm triệu người.
Nhưng phần lớn trong số họ đều là những pháp sư học đồ, những kẻ chưa chính thức bước vào ngưỡng cửa siêu phàm, hay nói trắng ra là phàm nhân.
Còn số pháp sư mà liên minh ấy mang tới cũng chỉ đâu đó quanh quẩn trên dưới năm triệu người.
Nếu xét riêng về số lượng các pháp sư, lãnh địa Ngọc Lục Bảo hoàn toàn áp đảo toàn bộ những thế lực thâm niên trên lục địa Alrat này.
Nhờ vào những thông tin tình báo có được từ phía lãnh chúa.
Mỗi một nhóm người đều nhanh chóng đánh giá được chiến lực kẻ địch, xác định khả năng của họ có thể bắt được ai.
Nên sẽ không có chuyện một đám pháp sư cấp độ 1 đi truy lùng, vớ ngay phải một đội quân do pháp sư cấp độ 3 dẫn đầu rồi tặng đầu người đầy ngu ngốc.
Và cũng không có gì quá bất ngờ, khi một bên đã có chuẩn bị kỹ càng, sắp xếp đội hình hợp lý, có khả năng giá·m s·át đối phương mọi lúc mọi nơi.
Còn một bên lại không hề biết chúng đã bị phát hiện, và trở thành những con mồi bất đắc dĩ trong một cuộc đi săn.
Nhiều ưu thế như vậy mà không thể bắt sống được một vài cá nhân chủ chốt của đối phương thì thật đúng là vô lý.
Nên chỉ sau mười phút, hơn một nửa những kẻ đột nhập đã bị người của lãnh địa Ngọc Lục Bảo bắt sống.
Dù cho một vài kẻ đúng là rất có huyết tính, khi quyết định ở lại, chiến đấu tới cùng, thề c·hết cũng không muốn rơi vào trong tay q·uân đ·ội của “Ma Vương”.
Nhưng kể cả chúng có tự bạo chăng nữa, vẫn có ở đó những pháp sư đặc biệt, những người đã luyện tập qua Hồi Sinh Thuật.
Và họ sẽ hồi sinh những kẻ đ·ã c·hết kia, nắm trong tay quyền lựa chọn sống c·hết của kẻ thù.
Nguyễn An Bình đã muốn đám người này sống, như vậy thì dù có nổ ra thành tro, những pháp sư của pháo đài Ngọc Lục Bảo cũng sẵn lòng hốt lại cái đống đó và hồi sinh chúng từ nắm tro tàn.
Đó là về những đạo quân đã giao thủ với người của lãnh địa Ngọc Lục Bảo và b·ị b·ắt giữ.
Còn một phần khác, đó là những kẻ đang cố gắng chạy trốn trước sự truy đuổi tới từ những thuộc hạ của lãnh chúa vùng đất này.
Có vẻ như ba trận đại bại trước đó đã khiến liên quân thảo phạt Ma Vương ý thức được một chuyện, chúng dù bên ngoài thanh danh có vang dội, sức mạnh có vượt trội tới mấy chăng nữa.
Thì khi tiến vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo này, tất cả những thành tựu chúng từng đạt được trong quá khứ đều chỉ là vô nghĩa.
Nên chỉ cần gặp phải người của Nguyễn An Bình, chúng lập tức lòng bàn chân bôi dầu, bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
Nhưng tất cả những kẻ xâm nhập này dù có bị đuổi đánh theo những cách khác nhau nào, thì chúng đều có một điểm chung.
Đó chính là tất cả chúng đều đang càng lúc càng tiếp cận pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Từ trên tòa tháp cao nhất lãnh địa, Nguyễn An Bình cũng đã nhận ra được điểm bất thường của những kẻ đột nhập ấy.
Nhưng là một người hoàn toàn tự tin vào bản thân, cậu thiếu niên cảm thấy mình không cần thiết phải lo lắng gì về đám người đang lao tới nơi đây.
Còn tại phương hướng khác.
Nơi hiện tại là quân doanh, doanh trại đóng quân của liên quân thảo phạt Ma Vương.
Hiện tại, tất cả các pháp sư, tất cả những binh sĩ tinh nhuệ nhất trong tất cả những quân đoàn còn sót lại đều đã có mặt.
Nhưng họ không ở nơi đây để chuẩn bị cho một cuộc hành quân mới, càng không phải là để cho một cuộc chạy trốn khỏi cuộc chiến đã thất bại thảm hại này.
Mà họ ở nơi đây để chờ.
Chờ đợi một cơ hội.
Tấm vải của một doanh trướng được vén lên, một pháp sư trong bộ giáp màu tráng bạc lúc này vội vàng tiến vào.
Trước mặt hắn hiện tại là một sa bàn to lớn, xung quanh nó là những trưởng lão giàu kinh nghiệm nhất của những thế lực cầm đầu liên minh.
Thứ được sa bàn ấy tái hiện lúc này không phải khu vực nào quá xa lạ, mà nơi đó chính là lãnh địa Ngọc Lục Bảo.
Cũng là khu vực nơi đang có vô số những cuộc truy đuổi, chiến đấu diễn ra, giữa lực lượng của “Ma Vương” và các quân đoàn biệt kích của liên minh.
Trên đời này không chỉ có Nguyễn An Bình mới có thủ đoạn dò xét vị trí của kẻ địch.
Mà bên trên sa bàn này, dù các mục tiêu chỉ được đánh dấu bằng những lá cờ xanh đỏ đại diện cho hai phe, và những lá cờ ấy vẫn đang không ngừng di chuyển qua mỗi phút, mỗi giây.
Chứng tỏ rằng, dù cho thủ đoạn của những thế lực cổ lão trên lục địa Alrat tuy thua Nguyễn An Bình một bậc nhưng cũng không thể coi thường.
Càng nhìn nhiều lá cờ xanh biểu thị cho người thuộc phe mình lần lượt bị cờ đỏ bao vây, bị đổ ngã trong từng cuộc giao tranh,…
Những trưởng lão càng nhìn vào sa bàn mà càng thở dài đầy vẻ thất vọng.
Đã hơn nửa giờ đi qua, kể từ khi Nguyễn An Bình đưa ra mệnh lệnh muốn bắt sống toàn bộ những kẻ đột nhập.
Số lượng những lá cờ xanh có trên sa bàn này đã giảm xuống với một tốc độ nhanh không tưởng nổi.
Cho tới tận lúc này, chỉ còn lại khoảng 10 tiểu đội nhỏ lẻ còn sống sót trong lãnh địa của kẻ thù.
Và vị trí của những tiểu đội đó đã càng lúc càng tới gần pháo đài Ngọc Lục Bảo rồi.
Nhưng càng tới gần, số lượng những lá cờ đỏ lại càng lúc càng nhiều hơn.
Chỉ sau 10 giây ngắn ngủi, đã có tới tận 9 tiểu đội còn sót lại bị dìm ngập bên trong những lá cờ đỏ.
Và cuối cùng, ngay khi đám người tuyệt vọng, nghĩ rằng tiểu đội cuối cùng cũng thất bại.
Bỗng dưng, tốc độ của lá cờ xanh này thay đổi nhanh chóng.
Có lẽ đối phương đã sử dụng một loại thủ đoạn bộc phát nào đó, tăng cường tốc độ trong một khoảng thời gian ngắn.
Và nhờ vào sự bứt phá ấy, lá cờ xanh nhỏ nhoi này đã luồn lách được qua sự bao vây của vô số cờ đỏ xung quanh.
Nó đã tiến thẳng được vào trong pháo đài Ngọc Lục Bảo, trái tim của cả vùng đất.
Dù cho lá cờ xanh cuối cùng cũng đã không thể đi tiếp, bị chặn lại bởi hàng chục lá cờ đỏ khác nhau chăng nữa.
Nhưng mục đích lần này của liên quân thảo phạt Ma Vương cũng đã thành công.
Cả doanh trướng giống như sôi trào, tất cả mọi người đều tung hô như thể đã dành được chiến thắng.
Lúc này, vị trưởng lão với ánh mắt điên cuồng đứng lên, giõng dạc tuyên bố.
“Chúng ta đã thành công rồi, thưa tất cả mọi người!”
Ngay sau tiếng hô vang đó, gương mặt đã trở nên vặn vẹo, cùng ánh mắt đỏ lừ của một dân cờ bạc nhìn thẳng vào vị trí của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
“Giờ là lúc để kế hoạch trảm thủ bắt đầu!”