Chương 67: Đột kích, cứu giá.
Tại trung tâm doanh trại của liên minh thảo phạt Ma Vương.
Một đội quân vô cùng đông đảo gồm hàng triệu các pháp sư, cùng với đó là chục triệu những binh sĩ được trang bị tốt nhất đã có mặt.
Ai nấy ở nơi đây đều ý thức được một chuyện.
Một là họ chiến thắng Ma Vương, bảo vệ lợi ích của tất cả những thế lực cũ trên lục địa Alrat.
Và hai, đó là họ thất bại, bị tiêu diệt, toàn bộ quyền lực trên lục địa sẽ tẩy bài, rồi thời đại nơi Ma Vương thống trị tất cả sẽ giáng lâm.
Tại thời đại đó, “Ma Vương”- Nguyễn An Bình vẫn là một con người, nên những người bình thường hoặc các thế lực nhỏ sẽ không quan tâm đến người đang ngồi lên đầu họ là ai.
Nhưng là những kẻ được hưởng đặc quyền trong thời đại cũ, làm sao những thế lực cổ lão này có thể nhìn một thế lực mới phát triển, đá đít họ ra khỏi lịch sử được chứ?
Vì vậy, dù có muốn hay không, trận chiến ngày hôm nay chắc chắn phải diễn ra.
Và vị Ma Vương trẻ tuổi kia phải bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nên giờ, cả một quân đoàn khổng lồ đã đợi chờ một trận chiến cuối cùng, quyết định hướng đi tương lai của cả lục địa này.
Trong bầu không khí đang căng thẳng, bỗng chợt, mọi thứ lại trở nên thoải mái hơn khi những tiếng hô vang đầy hào hứng phát ra từ doanh trướng của các chỉ huy chiến dịch.
“Chúng ta đã thành công rồi, thưa tất cả mọi người!”
Nghe được những câu nói đó, các binh sĩ bên ngoài trướng bồng dù không hiểu các chỉ huy phía trên đang suy tính gì chăng nữa, nhưng đây có vẻ là một thông tin tốt với họ.
Tiếp theo đó, một âm thanh xuất hiện, vang vọng trên bầu trời của doanh trại, trong tâm linh của tất cả mọi người đang có mặt.
“Giờ là lúc để kế hoạch trảm thủ bắt đầu!”
Ngay sau khi tiếng nói ấy xuất hiện, một lão shaman bước lên phía trước.
Người này khoác lên trên mình một bộ trang phục như thể bước ra từ một nơi núi rừng hoang vắng nào đó, khi ông ta đội trên đầu một chiếc mũ làm bằng xương sọ của hươu đực, khoác lên trên người một chiếc áo choàng da thú, với đủ loại trang sức được làm từ xương các loài động vật được trang trí trên tấm da ấy.
Còn trên tay của vị shaman là một cây trượng pháp thuật được chế tạo từ xương cốt hỗn hợp của đủ loài động vật, cả người cả thú.
Bàn tay phải dơ bẩn, sần sùi của pháp sư bí ẩn này từ từ hướng về phía trước.
Móng tay đen sì nhưng nhọn hoắt như thể móng vuốt của loài đại bàng được nâng lên, chỉ thẳng vào một khoảng không nào đó trên bầu trời.
Ngay lập tức, một ma pháp trận được mở ra trên đầu những binh sĩ thuộc quân đoàn thảo phạt Ma Vương.
Khi pháp trận ấy ngày càng được mở rộng, một cánh cổng không gian được mở ra từ đó, kết nối thẳng doanh trại của liên quân với pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Tại pháo đài nơi trung tâm lãnh địa.
Một đội vệ binh đã có mặt, áp giải tất cả những kẻ đột nhập vừa b·ị b·ắt tại nơi đây.
Trong đó, một pháp sư cấp độ 3 thuộc liên minh đang bị những binh sĩ cao lớn của pháo đài dùng một tay nhấc bổng như một món đồ chơi.
“Haha, cái tên này, nhìn ngươi yếu đuối như vậy nhưng chạy cũng nhanh phết a.
Tuy không hiểu tại sao các ngươi lại cố chấp tới vậy, nhưng chúc mừng, khi ngươi là kẻ duy nhất đột nhập thành công vào trong pháo đài Ngọc Lục Bảo này, dù b·ị b·ắt lại ngay một giây sau đó.”
Nhưng ngay khi tên vệ binh vừa cười nói xong, thì bỗng chợt, từ trên bầu trời, không gian đột nhiên giãn nở tạo ra một áp lực khủng kh·iếp.
Toàn bộ vật thể, con người trong phạm vi cả ngàn mét lập tức bị đẩy lùi, và thổi bay đi xa hàng cây số.
Sức mạnh của không gian là mạnh mẽ như vậy, khi có thể dễ dàng đánh sập cả một phần bức tường vĩ đại, thứ đã được gia cố bởi vô số những loại ma thuật khác nhau của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Từ trong cánh cổng không gian, cả một quân đoàn đi ra từ đó.
Trên tòa tháp cao, Nguyễn An Bình cũng có thể chứng kiến được khung cảnh đang xảy ra dưới mặt đất.
Trong đầu cậu giờ không tự chủ được mà nhớ lại những ký ức về cái ảo ảnh tiên tri đó.
Một cảnh tượng về bức tường của pháo đài b·ị đ·ánh sập, quân địch tràn vào, đ·ốt p·há khắp nơi, còn cậu mặc trên người bộ giáp sáng loáng, một mình đứng giữa chiến trường, bị bao vây bởi thiên quân vạn mã.
Nhưng lúc này Nguyễn An Bình liếc nhìn qua trạng thái của mình.
Nhìn kiểu gì đi nữa, thứ cậu đang mặc trên người vẫn là quần đùi áo cộc.
Như vậy thì cái định mệnh thấy trước được tương lai đó kiểu gì cũng sai lầm rồi đi.
Giờ này, cậu thiếu niên quyết định ăn thua đủ, chày cối với cái vận mệnh mà mình nhìn thấy tới cùng.
“Haha, vận mệnh, ta giờ mặc quần đùi, áo cộc, đi dép lào.
Đồng thời, ta cũng sẽ ở yên trong tòa tháp này mà không bước chân đi đâu cả!
Như vậy…
Ta rất muốn biết!
Ngươi có thể hoàn thành cái viễn cảnh tương lai mà ta đã chứng kiến như thế nào đây!?”
Nguyễn An Bình một tay chỉ thẳng lên trần nhà, cậu cao giọng nói, tuyên bố lời thách thức của mình với vận mệnh.
Cùng lúc đó, dưới bức tường ngoài cùng của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một chiếc còi bằng xương giờ đang lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một thứ trường lực kỳ lạ, liên tục kết nối hai vùng không gian với nhau.
Những vệ binh của pháo đài giờ này đều có thể nhìn ra được, tất cả những binh lính đột nhập đều có trên người từ một tới hai loại đạo cụ được làm từ loại xương đó.
Chúng chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là cọc tiêu, là thứ đánh dấu vị trí để quân liên minh thực hiện một cuộc đột kích cuối cùng.
Tràn ra từ cánh cổng không gian lúc này, không chỉ có một lực lượng q·uân đ·ội hỗn hợp giữa các pháp sư cùng người thường vô cùng đông đảo.
Mà xen lẫn ở trong đó vẫn có những pháp sư cấp độ 5, những pháp sư ở đỉnh cao tại lục địa Alrat trước khi một gia đình nào đó xuyên qua.
Cảm nhận được không gian chấn động, cùng với đủ loại thông tin khác nhau được truyền lại liên tục thông qua những kênh liên lạc bằng ma pháp.
Các pháp sư mạnh nhất của lãnh địa Ngọc Lục Bảo giờ bắt đầu cuống cuồng, muốn nhanh chóng trở về bảo vệ pháo đài trung tâm.
Đám người sốt ruột như vậy không phải là lo lắng an nguy của Nguyễn An Bình, mà cái chúng quan tâm chính là cách nhìn của cậu chủ ấy về mình sau khi c·hiến t·ranh kết thúc.
Không ai trong lãnh địa muốn vai trò của mình bị hạ thấp trong mắt Nguyễn An Bình cả.
Chúng vẫn còn nhớ cái hoàn cảnh lúng túng của đội trưởng đội cận vệ Rok ở hiện tại đâu.
Nên từ những vùng núi hẻo lánh nhất tây bắc lãnh địa, quản gia Bram lúc này hóa thành một đám mây đen, nhanh chóng lao về phía pháo đài.
Tại một trại tập trung những tù binh mới được dựng lên không lâu, hầu gái trưởng Mira ánh mắt nheo lại, nhìn về phía pháo đài với thái độ vô cùng lạnh lùng.
Cô ta biến thành vô số những bụi hoa hồng, cắm sâu vào lòng đất rồi biến mất.
Tại thành phố pháo đài Gadora, mặt đất hiện tại đang điên cuồng rung chuyển, cả một vùng bình nguyên rộng lớn, cùng với đó là những ngọn núi xung quanh giờ xuất hiện vô số những vết rạn.
Động đất à? Không phải, đó là chân thân của Platin đang đi lên.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của nhiều người, một bóng hình khổng lồ hất tung cả một vùng đại địa, như thể một ngọn núi lửa khổng lồ bất ngờ phun trào.
Giống như thể một titan đã tỉnh dậy sau nhiều năm bị chôn sâu dưới lòng đất.
Với tầm mắt có thể nhìn xuyên qua những lớp tro bụi dày đặc, tất cả các pháp sư đều không thể tin nổi vào hai mắt khi họ đang chứng kiến chuyện xảy ra tại nơi đây.
Nào có ai ngờ được, thành phố Gadora vậy mà được cõng trên cái lưng gù của một gã khổng lồ bằng kim loại.
Trên người hắn được trang bị đủ thứ giáp trụ và v·ũ k·hí khác nhau, từ những khẩu pháo ma lực với kích thước đủ để đè bẹp một thị trấn, cho tới một lưỡi cưa máy khổng lồ bên tay trái, đủ sức làm thay đổi địa hình của một vùng rộng lớn.
Càng nhìn, chân thân của Platin càng khiến người liên tưởng hắn là một cỗ máy c·hiến t·ranh thay vì sinh vật nguyên tố bước ra từ thần thoại.
Chiều cao khó tin của khối kim loại khổng lồ đi bằng hai chân đó vào khoảng 35 cây số.
Nếu tính cả một thành phố hiện đại đang được hắn cõng trên lưng, cùng với hàng chục những tòa tháp kim loại cao tới tận mây xanh có trên đó, thì chiều cao của Platin có thể đạt tới 45 cây số!
Và với cái kích thước ngoại cỡ đó, cho dù cách hàng ngàn dặm, người ta cũng có thể chứng kiến được một “titan” đang dạo bước trên đại địa.
Để có chân thân khổng lồ, thứ được cấu tạo từ đủ thứ kim loại từ thông thường cho tới ma pháp đó.
Trong suốt 6 năm nay, nhờ vào quyền năng khống chế kim loại sau khi trở thành một sinh vật ma pháp, Platin đã đâm sâu vào lòng đất, hấp thu toàn bộ kim loại trong phạm vi lãnh địa Ngọc Lục Bảo, và hàng chục những lãnh địa xung quanh.
Nếu như ban đầu, chỉ cần tên Platin này để lộ cái chân thân của hắn ta trên chiến trường, đảm bảo toàn bộ kẻ thù của lãnh địa chỉ cần nhìn thấy cũng phải kh·iếp sợ và bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng chủ nhân của hắn là Nguyễn An Bình muốn cuộc chiến lần này kéo dài, nên từ đầu trận chiến tới giờ, Platin đều phải giả dạng như một bức tường thành vô tri, chịu đựng bị cả đám người ném đá mà không thể phản kháng.
Và giờ, khi mà nhà đã bị quân địch trộm.
Như vậy, không còn có lý do gì ngăn cản hắn ta sử dụng sức mạnh chân chính của mình nữa.
Cả cỗ máy khổng lồ di chuyển, tạo ra những chấn động làm hàng ngàn dặm phải rung lắc.
Khi đã hướng ánh nhìn về phía pháo đài nơi trung tâm, cỗ máy này lại đột ngột dừng lại.
“Xem ra ta cũng không thể đuổi kịp thời gian trở về để giữ nhà được nữa rồi.
Như vậy chỉ còn cách này…”
Ánh mắt của gã khổng lồ sắt thép dần trở nên ảm đạm, toàn bộ năng lượng của cỗ máy c·hiến t·ranh được tập trung vào đầu nòng của một khẩu pháo duy nhất.
Từ một cỗ titan với sức mạnh kinh khủng, nay thứ đó chỉ là một bức tượng kim loại hiên ngang đứng vững trên đại địa.
Khẩu pháo ngoại cỡ của quái vật sắt thép khai hỏa, nhưng thứ bắn ra từ đó không phải là một viên đạn pháo, hoặc là một tia nhiệt mang sức mạnh hủy diệt nào.
Đó rõ ràng chính là một người khổng lồ sắt thép khác, một phiên bản nhỏ hơn với chiều cao khoảng 100 mét.
Đây chính là phương thức di chuyển của Platin, hắn bắn ra phần hạch tâm của chính mình về phía chiến trường, để có thể trở về cứu giá trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng bỗng chợt, ánh mắt của cỗ máy to lớn liếc nhìn về phía bả vai của mình.
“Hi, anh bạn, cho ta đi nhờ xe với!”
Đội trưởng đội cận vệ Rok không biết đã đứng ở đó từ khi nào chẳng hay.