Ghế Số 1: Cùng Nhau Chơi Sập Cái Mạt Thế Này.

Chương 68: Vận mệnh bất biến.




Chương 68: Vận mệnh bất biến.
Thấy sự xuất hiện của Rok ở nơi đây, Platin ban đầu cảm thấy rất bất ngờ vì có kẻ chơi liều, dám bám vào một quả đạn pháo đang bay thẳng tới chiến trường như hắn.
Nhưng suy nghĩ lại, tên Rok đó đúng là có khả năng chiến đấu, phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, chẳng có gì để chê.
Tuy vậy khả năng di chuyển của hắn ta chỉ có thể nói là một lời khó nói hết.
“Rok, ông đúng là thật kê tặc a…”
Platin giờ cũng chẳng biết phải nói sao với người đồng đội này nữa.
Sau ba giây, cả hai người đã thoáng thấy được bức tường đã đổ sụp của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một cỗ máy sắt thép từ trên trời rơi xuống làm đất rung núi chuyển.
Sự xuất hiện đầy bất ngờ này cũng nhanh chóng khiến các pháp sư thuộc liên minh thảo phạt Ma Vương chú ý.
“Chậc, quả nhiên đúng là các tướng tài dưới trướng Ma Vương có khác, chúng ta mới chỉ bắt đầu cuộc đột kích được khoảng 30 giây, thế mà đã có kẻ trở về rồi.”
Pháp sư shaman nhìn vào tình hình chiến trường, không nhịn được mà than thở.
“Rất tiếc, các tướng lĩnh của Ma Vương, các ngươi điến muộn!
Ngày hôm nay, chúng ta sẽ tiêu diệt hiểm họa tương lai của thế giới này!”
Nói rồi, xung quanh vị shaman chuyên về ma pháp không gian, vô số những binh sĩ thuộc liên minh kết thành một loại trận pháp bí ẩn.
Một màn chắn khổng lồ cứ như vậy được dựng lên, bao quanh pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Mặc kệ đối phương có sử dụng thủ đoạn gì chăng nữa, Platin vẫn điều khiển thân thể cồng kềnh nhưng nhanh nhẹn đến bất ngờ của hắn tiến lên.
Từng bánh răng của lưỡi cưa sắt khổng lồ xoay tròn như muốn làm không gian biến dạng, đánh thẳng về phía màn chắn vừa được dựng lên.
Cùng lúc, vô số những họng súng được lắp đặt trên thân thể hắn cũng khai hỏa, ánh sáng chói lóa lấn áp cả ánh sáng mặt trời, chấn động khiến toàn bộ lãnh địa Ngọc Lục Bảo rung chuyển.
Ngay sau màn oanh tạc của Platin, đội trưởng đội cận vệ Rok lúc này cũng dũng mãnh lao lên.
Toàn bộ uy lực hủy thiên diệt địa do Platin gây ra đáng lẽ có thể san bằng cả một vùng rộng lớn thành bình địa, nhưng nhờ có Rok ở đây nên mọi loại dư ba đều đã bị ông ta hấp thu.
Nếu không có vị đội trưởng này, Platin sao dám thoải mái t·ấn c·ông như vậy ngay tại khu vực hạch tâm của lãnh địa cho được?
Giờ, trên thanh đại kiếm của Rok, một luồng ma lực cực kỳ cuồng bạo đã tích tụ lại.

Một đạo kiếm khí sắc bén được chém ra, uy lực kinh khủng như muốn bổ đôi bầu trời.
Nhưng mặc kệ đòn t·ấn c·ông ấy có mạnh mẽ đến như thế nào chăng nữa, nó cũng chỉ như muối bỏ biển trước một màn chắn không gian.
Thấy đòn t·ấn c·ông của mình đã trở nên vô dụng, hai người Rok và Platin giờ cũng chỉ nhún vai mà nhìn nhau.
“Biểu hiện vừa rồi của chúng ta cũng đã có thể coi là tận trung với cương vị rồi, sau vụ này có lẽ ngài bá tước cũng sẽ không có ý kiến gì về ta nữa đi.”
Rok nói như thể ông ta chỉ là một công nhân thời vụ, không phải là một hầu cận trung thành của pháo đài.
Nghe vậy, một giọng nói máy móc cũng vang ra từ phía của Platin.
“Có lẽ là vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã tận lực nhưng không thể nào mà phá nát được cái màn chắn không gian đó, như vậy thì sau trận chiến, ngài ấy không muốn cũng phải thông cảm cho chúng ta.”
Cuộc nói chuyện giữa hai quan chức cấp cao của lãnh địa Ngọc Lục Bảo không hề cố kỵ.
Những người trong lãnh địa nghe thấy những ngôn từ này cũng không lấy gì làm lạ, vì chính sách của bá tước Nguyễn An Bình là vậy.
Khi cậu thiếu niên ấy nắm quyền.
Cậu ta thích làm gì thì làm rồi nên sửa chữa lại kha khá phong tục của lãnh địa.
Trong đó có cả cách giao tiếp giữa quý tộc và những thuộc hạ dưới trướng.
Nên dù không bị ảnh hưởng bởi những ngọn nến trắng chăng nữa, cái cách ứng xử của vị bá tước trẻ này đều sẽ được những pháp sư trong lãnh địa hưởng ứng.
Với họ, các pháp sư nên là những kẻ một lòng một dạ cống hiến cho nghiên cứu, tìm hiểu về tri thức.
Không thể để những thứ nghi lễ, tục sự của người phàm ảnh hưởng quá nhiều tới con đường truy tìm chân lý của họ.
Dù sao các pháp sư tự do có quá ít tư nguyên để có thể mạnh lên, nên họ cũng chỉ đành hạ cái tôi của mình xuống, trở thành những người hầu kẻ hạ trong lâu đài của các quý tộc.
Nếu như không phải trong bản hợp đồng những pháp sư này đã ký trước khi tiến vào pháo đài có ghi rõ, là tất cả bọn họ phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc hành xử trong lúc hoạt động tại pháo đài, ứng xử với các quý tộc…
Có lẽ, cả đám người này đã biểu hiện suồng sã như hiện tại ngay từ đầu rồi.
Nhưng trong mắt những pháp sư quý tộc, những kẻ lâu năm ở vị trí cao.
Việc một đám pháp sư thuộc về lãnh địa của “Ma Vương” mà có những biểu hiện bất trung, kháng lệnh như vậy thì chỉ thể hiện một điều.
Đó chính là đám người này bị Ma Vương chi phối, nên chúng mới đứng về phía thằng nhóc đó.

Và giờ, chỉ cần liên minh tiêu diệt thành công Nguyễn An Bình.
Như vậy thì họ có thể giải phóng được cho những pháp sư đang bị thiếu niên kia thao túng.
Từ đó, ít nhiều gì những pháp sư của lãnh địa Ngọc Lục Bảo cũng sẽ phải cảm kích, ghi nhớ ân tình với những thế lực trong liên minh thảo phạt Ma Vương.
Thậm chí, vì cảm kích, những pháp sư có sức mạnh sánh ngang với các Ma Vương trong truyền thuyết kia có thể gia nhập vào thế lực của họ.
Nghĩ tới viễn cảnh ấy, nhiều thế lực lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa tham lam trong lòng mình.
Giờ này, chúng quyết định cần phải tung ra những quân bài chưa lật, những đòn tất sát bị ẩn giấu bấy lâu nay.
Tất cả là để lôi kéo cho bằng được những vị pháp sư mạnh như thần linh kia về phía mình.
Trong số những kẻ có dã tâm đó, vị shaman với những pháp thuật không gian quỷ thần khó lường cũng cắn răng, lấy ra bảo vật đã được truyền tay nhiều đời trong thế lực nhà mình ra.
Đó là một bộ giáp với áo choàng tỏa ra ánh sáng hoàng kim vô cùng lộng lẫy, một bảo vật được làm từ những kim loại thần thoại, kết hợp với da lông của một loài thú vật nào đó.
Tương truyền, đây là một món bảo vật từng thuộc về một vị thần linh thời kỳ thượng cổ, một thực thể quyền năng có thể tùy ý chi phối không gian.
Và thế lực của vị shaman này có những tri thức về không gian kinh khủng như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, vì phần lớn những hiểu biết của họ đều có được nhờ nghiên cứu món cổ vật này.
Giờ, vị pháp sư cấp độ 5, kẻ đáng lý ra phải bảo tồn lại truyền thừa của thế lực, nhưng hắn đang lấy truyền thừa ấy để gia nhập vào trong một canh bạc không biết đi đâu về đâu.
Ngay khi bộ giáp thần thánh ấy được lấy ra một khắc này, Nguyễn An Bình lập tức cảm nhận được một cảm giác xao động.
Chiếc Mặt Nạ Thần Hề cậu đang sở hữu liên tục rung lên, cảnh báo, rằng đang có một vị thần linh, hoặc một thứ gì đó liên quan mật thiết tới các vị thần linh xuất hiện tại nơi đây.
Thông qua màn hình nguyên tố phong ngay trước mắt, Nguyễn An Bình cũng có thể đoán được bảy tám phần chính là vì bộ áo giáp hoàng kim kia.
Trong lúc thiếu niên đang không hiểu đối phương tự dưng lấy ra một di vật, thậm chí là di hài của một vị thần ra làm gì.
Thì ngay lập tức, không gian xung quanh cậu giống như điên đảo.
Nguyễn An Bình cảm nhận được mình có vẻ đã bị không gian lôi đi.
Nếu có chuẩn bị từ trước, cậu hoàn toàn có thể né tránh được chiêu trò này.
Nhưng vì đây là một thủ đoạn cực kỳ bất ngờ và khó có thể đoán trước, nên thiếu niên đã bị lôi ra khỏi căn phòng chuyên dành riêng cho những bá tước.
Một lần nữa mở mắt, thiếu niên mơ màn nhìn xung quanh.

Một cảm giác dejavu xuất hiện trong lòng, vì trên người cậu giờ là một bộ áo giáp toàn thân vô cùng chắc chắn.
Và bộ giáp ấy chính là món cổ vật được pháp sư shaman lấy ra khi nãy, nó cũng chính là thứ đã lôi cậu ra khỏi căn phòng của các lãnh chúa.
Xung quanh cậu hiện tại vẫn là tòa lâu đài của gia tộc mình, nhưng giờ một kiệt tác như vậy lại đang chìm trong khói lửa.
Pháo đài Ngọc Lục Bảo của gia tộc cậu đã bị công phá, với một cái lỗ to tướng đã bị đục trên bức tường thành hùng vĩ.
Và đương nhiên, cha mẹ cậu đã đi chơi suốt 6 năm qua nên họ không có ở nơi đây cũng là chuyện bình thường.
Ánh mắt Nguyễn An Bình liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, một hoàn cảnh có vẻ tồi tệ vì cậu thiếu niên đang bị vô số kẻ địch vây quanh.
Trên người mỗi một chiến binh hiện tại có thể thấy rõ chúng thuộc về những thế lực khác nhau, chính có, tà có, lính đánh thuê hay mấy nhà quý tộc nghèo khó cũng có nốt.
Trong ánh mắt chúng, tất cả đều là sát khí nhắm thẳng về phía cậu.
Thấy được cảnh tượng trước mắt, Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ đành thở dài đầy thất vọng.
Có thể thấy rõ, trong ánh mắt của cậu thiếu niên không có một chút sợ hãi, đồng thời, cậu cũng không hề để ý tới lực lượng kẻ thù đông đảo đang bao vây quanh.
Thay vào đó, cậu thiếu niên này nhìn về phía bầu trời, giơ một ngón tay giữa đầy thân thương, và nói ra những lời từ tận sâu trong đáy lòng mình.
“Con mọe ngươi a, vận mệnh!
Ta đã nghĩ rằng mình có thể thoát được khỏi sự đeo bám của ngươi rồi, thế quái nào mọi thứ vẫn đâu vào đấy vậy?!”
Thấy thiếu niên lúc này nhìn lên bầu trời và bắt đầu chửi đổng, đám người liên quân thảo phạt Ma Vương giờ vô cùng nghi hoặc, chúng quay ra nhìn nhau như thể muốn xác nhận đáp án của câu hỏi.
Liệu cậu thiếu niên có vấn đề về đầu óc kia có thật là Ma Vương mà bọn họ cần phải tiêu diệt hay không vậy?
Hoặc là vị trưởng lão nào đó đã bắt nhầm người rồi.
Dù không người nhảy ra chất vấn, nhưng từ ánh mắt và những đợt sóng tâm linh phát ra từ người họ.
Vị shaman già vẫn có thể đoán được tâm tư của đám người dưới trướng.
Lão ta nhìn về phía cậu thiếu niên Nguyễn An Bình, kẻ hiện tại đang mặc trên người bộ áo giáp tổ truyền của nhà lão với một ánh mắt đầy oán độc.
Như thể lão muốn lao lên, ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Hừm, Nguyễn An Bình!
Đừng ở đó mà giả khùng giả điên nữa!
Vì giờ, tới lúc ngươi phải trả giá rồi!
Ma Vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.