Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 807: Bác cháu lần đầu gặp nhau, tần nhị thiếu chật vật cầu cứu




Tiếng nói như sấm sét truyền đến tai Tần Muội, anh ta lắc tay một cái, nắm đấm sượt qua má của Lục Dịch Trần.
Cú đấm 1không thành công, anh ta trở tay ôm lấy lưng của Lục Dịch Trần, công khai tìm kiếm sự bảo vệ. Hoa kiều nhà họ Yên, là quý tộc ở miền bắc nước Anh, dù là kẻ ngoại lai nhưng bọn họ vẫn ăn nên làm ra ở nước ngoài và rất được hoàng gia coi trọng.
Nhà họ Lục là một trong bốn gia tộc lớn nên biết rất rõ về gia tộc đặc biệt này.
Thái độ của ông ấy rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút quá tỉnh táo.
Tần Nguyễn ở đầu bên kia vẫn chưa nghe máy, tiếng va đập ngoài cửa vẫn còn, chỉ có điều âm thanh nhỏ đi rất nhiều.
Tần Muội cầm điện thoại di động, nhập số điện thoại mình đã thuộc làu làu vào mà tay run rẩy.
Lục Dịch Trần liếc nhìn màn hình điện thoại, hỏi: “Gọi cho em Tần à?”
“Xin hỏi hai cậu là ai?”
Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên trong căn phòng trống.
Tay cầm điện thoại của Tần Muội run lên, anh ta quay đầu nhìn cánh cửa hơi rung rung mà lẩm bẩm: “Ôi đệt! Quá hung con mẹ nó tàn! Bóng Tuyết ơi...” Ông đây nhớ mày!
“Meo!”
Trong căn phòng trống trước đây chỉ có ba người, không biết từ lúc nào xuất hiện một con mèo trắng như tuyết.
Yên Tây Hoa và Lục Dịch Trần cũng nhìn thấy con mèo nhỏ màu trắng này.
So với Lục Dịch Trần, hình như người đàn ông này cảm thấy có hứng thú với Tần Muội hơn.
Lục Dịch Trần nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tần Muội thì run rẩy lên tiếng: “Tần Muội, là người, hay là cái thứ kia?”
Tần Muội thoáng sửng sốt, nhưng sau đó anh ta cười lạnh: “Ngụy biện!”
Anh ta không tin đâu!
“Rầm!!”
“Rầm rầm!!”
Giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng đứng dậy và quay lại đối mặt với người đàn ông phía sau mình.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh ta thấy nhẹ nhõm hẳn ra: “Thì ra là ngài Yên ạ.”
Tần Muội không biết đứng dậy từ lúc nào, nghe thấy tiếng va chạm thì vội chạy đến bên cạnh Lục Dịch Trần.
Anh ta giật giật ống tay áo đối phương, giọng hốt hoảng hỏi: “Vừa rồi không biết điện thoại di động của tôi bị ném đi chỗ nào rồi, điện thoại của anh còn ở đó không?”
Cửa phòng lại bị va chạm mạnh, âm thanh cực lớn, dù ba người trong phòng có muốn giả vờ như không nhìn thấy gì cũng khó khăn.
Bàn tay cầm cốc nước của Yên Tây Hoa nắm chặt lại, vẻ mặt không có biến hóa quá rõ ràng.
Lục Dịch Trần hoàn toàn choáng váng trước thao tác trả đũa này của Tần Muội.
Rõ ràng là Tần Muội luôn luôn trêu chọc vào những thứ vớ vẩn này, sao có thể là lỗi của anh ta được.
Thấy Tần Muội tới gần mình, Lục Dịch Trần giơ chân lên đá: “Cậu cách xa tôi ra!”
Tần Muội bị đá ngồi phịch xuống đất, anh ta ngửa đầu nhìn ra sau lưng Lục Dịch Trần, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Dịch Trần đang quay lưng lại, anh ta vẫn duy trì tư thế ngồi trên mặt đất. Nghe thấy lời này, theo bản năng anh ta thẳng lưng lên, toàn thân tràn đầy cảnh giác và phòng bị.
Đứng trong phòng là một người đàn ông có khí chất nho nhã, trên tay cầm cốc nước có in logo của khách sạn Hoàng Đình, ông ấy nhíu mày đánh giá hai kẻ lạ mặt đột nhiên xông vào phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Muội.
Tần Muội nhìn liên lạc tự động bị ngắt vì không thể kết nối, mà vẻ mặt xám xịt.
“Rầm!”
“Ôi đệt đệt đệt!!!”
Tần Muội sợ quá khóc ầm lên, nước mắt rưng rưng, miệng phun ra những lời tục tĩu.
Vào thời điểm then chốt, Lục7 Dịch Trần lại là người có phản ứng đầu tiên.
Tần Muội đá mạnh vào cánh cửa, và khóa cửa bằng đôi tay run rẩy, vì để an toàn, anh ta khóa tất cả các khóa an toàn trên cửa lại.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Tần Muội ngồi phịch xuống đất, dựa cả người vào cửa.
Anh ta còn chưa nói xong, phía sau vang lên một tiếng meo meo quen thuộc.
Đôi mắt của Tần Muội mở to, anh ta quay người nhìn về nơi phát ra âm thanh phía sau mình.
“Hiện giờ chỉ có Nguyễn Nguyễn mới có thể cứu chúng ta!” Tần Muội ấn xong số điện thoại di động thì trực tiếp gọi đi.
Trong khi chờ đợi bên kia bắt máy, anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Dịch Trần với đôi mắt đỏ hoe, anh ta nghiến răng nói: “Ông đây chỉ cần đi cùng với anh là thể nào cũng xảy ra chuyện xấu, tên chó nhà anh lần sau tránh xa tôi ra một chút!”
Đừng có mà vừa thoát khỏi hang sói đã lại rơi vào hang cọp đấy nhé.
Tần Muội há hốc mồm: “... Là người?” Giọng điệu không quá chắc chắn.
Lục Thiên Vinh, bây giờ là lãnh đạo cao nhất của Nội Các, mới nhậm chức không bao lâu nhưng địa vị lại rất vững chắc, bởi vì hậu trường phía sau đẩy nhà họ Lục lên nắm quyền chính là nhà họ Hoắc.
Vẻ mặt Yên Tây Hoa giãn ra, nụ cười trên mặt ông ấy càng sâu: “Thì ra là thiếu gia nhà họ Lục.”
Thờ0i khắc sống còn, Tần Muội bộc phát ra tốc độ cực nhanh, lao về phía Lục Dịch Trần đang chuẩn bị đóng cửa.
Lục Dịch Trần đứng ở trong phòng, bất ngờ bị Tần Muội đụng ngã xuống đất.
“Rầm rầm rầm!!!”
Tiếng va đập ngoài cửa lại tăng thêm, để lộ ra một loại cảm giác không kiên nhẫn và điên cuồng.
Điển hình của kẻ vô lý, không chịu thua bao giờ!
Lục Dịch Trần tức quá bật cười: “Tôi đâu có chó như cậu, vừa rồi lúc tôi đóng cửa đã để lại một khe hở cho cậu chạy vào rồi đấy.”
Yên Tây Hoa hơi nhướng mày, đuôi mắt hiện lên nếp nhăn, ông ấy nhìn Lục Dịch Trần bằng ánh mắt không có tình cảm gì: “Cậu biết tôi sao?”
Lục Dịch Trần dè dặt gật đầu: “Cháu họ Lục, cha cháu là Lục Thiên Vinh ạ.”
Lưng dán vào cửa lập tức duỗi thẳng.
Hai mắt Tần Muội đăm đăm, từ từ bò dậy rồi đi thẳng đến chỗ Lục Dịch Trần, trong miệng còn chửi rủa: “Có thôi đi không hả!”
“Tần Muội!!!”
Tần Muội gầm nhẹ: “Anh câm miệng!”
Anh ta hất bàn tay đang nắm áo mình và kéo cánh tay đang ôm sau gáy mì7nh của Tần Muội ra, ánh mắt anh ta đã sớm dán chặt vào cánh cửa phía sau, anh ta xoay người đẩy mạnh cửa xông vào bên trong.2
Lúc cửa phòng sắp bị Lục Dịch Trần đóng lại từ bên trong, Tần Muội hét lên: “Chờ với! A đệch a a a!!!!”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi, đối mặt với vẻ mặt tức giận của Lục Dịch Trần, khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười vô cùng giễu cợt, anh ta nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy tôi bỏ rơi anh một lần, vừa rồi anh cũng định ném tôi lại một lần, chúng ta huề nhau.”
Giọng điệu rất đương nhiên, thái độ kiểu tôi không thèm so đo với anh.
Yên Tây Hoa một tay đút túi, nheo mắt nhìn vào đôi mắt trông rất giống mình của Tần Muội. Nghe cuộc trò chuyện của hai người, trên môi ông ấy nở một nụ cười khó hiểu.
Sau khi được Tần Muội xác nhận, Lục Dịch Trần thả lỏng toàn thân.
Lục Dịch Trần lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, có thể do vừa nãy chạy nhanh quá bị ngã dẫn đến va chạm, nên màn hình điện thoại bị vỡ nát, nhưng những đường rạn như mạng nhện cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng bình thường.
Anh ta bật màn hình, mở khóa bằng mật khẩu vân tay rồi đưa điện thoại cho Tần Muội.
Còn nữa, hôm nay nếu không phải anh ta chủ động tới, thì thằng cháu Tần Muội này cũng không biết phải đối phó như thế nào đâu.
Yên Tây Hoa đánh giá hai người, vẻ mặt ông ấy vẫn bình thường như thể không nghe thấy âm thanh tà ma gây ra ở ngoài cửa, và cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của Lục Dịch Trần và Tần Muội.
Vẻ mặt của Yên Tây Hoa hơi thay đổi, sự thong dong bình tĩnh trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là nghiêm túc và cẩn thận.
Lục Dịch Trần biết Bóng Tuyết, nhưng khi nhìn thấy con mèo này đột nhiên xuất hiện, anh ta há to miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Chỉ có Tần Muội kích động đến sắp khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.