Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 808: Vào thời khắc sống còn, tần nhị thiếu sợ hãi vẫn cứu bác của mình




Bóng Tuyết vung một trảo vào khuôn mặt đẹp trai của con sen ngu ngốc nhà mình: “Meo meo meo!!!”
Vẻ kích động trên mặt Tần Muội biến mất, anh 1ta nhíu mày thật chặt, nghi ngờ nhìn Bóng Tuyết: “Mày cũng không giải quyết được?”
Bóng Tuyết miệng cọp gan thỏ kêu lên một tiếng: “Meo!”
Đạt được đáp án, Tần Muội nhếch miệng: “Mày còn vô dụng hơn cả tao, tao còn cần mày làm gì!” Anh ta vứt luôn Bóng Tuyết xuống mặt đất.
Từ lời nói và việc làm của Tần Muội có thể thấy rằng anh ta và Lục Dịch Trần đúng là tương xứng, đều là cá mè một lứa. Vẻ mặt Lục Dịch Trần phức tạp nhìn chằm chằm vào Tần Muội, giống như nhìn một người xa lạ vậy.
Phải biết rằng, tại thời khắc mấu chốt Tần Muội đã từng bỏ lại anh ta hai lần, bây giờ cậu ta lại cứu một người không quen biết như thế, khiến cho anh ta cảm thấy rất kỳ quái.
Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ sâu xa.
Bóng Tuyết đi theo anh ta lâu như vậy, cả hai đã phát triển thành một mối quan hệ sâu sắc rồi.
Anh ta có thể đánh, mắng Bóng Tuyết, thậm chí cũng có thể chiều chuộng nó, nhưng người khác thì đừng hòng mơ tưởng muốn có nó, đến sờ thử cũng không được.
Bóng Tuyết nép mình trong vòng tay của con sen, mặt mèo ngạo nghễ, nó lười biếng liếm móng vuốt, chẳng thèm nhìn Yên Tây Hoa lấy một cái.
Lục Dịch Trần tận mắt nhìn thấy quá trình đầu của Jennifer rơi xuống, và dòng thác máu phun ra, anh ta cũng bị kích thích không nhỏ.
Nếu như không phải tên dở hơi Tần Muội này làm xáo trộn tinh thần của anh ta, thì có lẽ anh ta đã sợ tới mức ngồi bệt xuống đất từ lâu rồi. Anh ta lúc này tức giận nhiều hơn là sợ hãi. Lục Dịch Trần nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Muội đang quấn lấy người mình: “Cậu mau cút xuống khỏi người tôi!”
“Không không, chân tôi run lắm không còn sức lực nữa rồi, anh mau mang tôi ra ngoài đi, rồi tôi cho anh mượn Bóng Tuyết vuốt lông mấy ngày!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà Tần Muội tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập khẩn trương của đối phương.
Trong bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, tiếng tim đập vô cùng rõ ràng.
Tần Muội bị Lục Dịch Trần hù dọa: “Anh... anh bị làm sao vậy?”
Để nói ai chó hơn ai7 thì có thể nói là không phân cao thấp.
“Meo meo!!!” Bị ném xuống đất không thương tiếc, Bóng Tuyết phát ra tiếng phản đối.
Tần Muội2 chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, anh ta lại đứng gọi điện thoại cho Tần Nguyễn.
Một lúc lâu sau, anh ta chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Thứ kia trông cũng được.”
Nói xong chỉ muốn tát mình một cái.
Anh ta đang nói tiếng người đấy à!
Lục Dịch Trần dùng hết sức lực mới giữ được Yên Tây Hoa, nhưng anh ta vẫn không quên chú ý đến cảnh tượng trong phòng ngủ.
Tam quan của anh ta và Tần Muội giờ phút này đã bị vỡ tan tành.
Không ngờ trong cuộc đời của anh ta mà lại có thể được nhìn thấy cảnh người quỷ...
Hai mắt cô ta trợn lên, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.
Yên Tây Hoa mất đi lý trí, lớn tiếng chỉ vào nữ quỷ đang lơ lửng trong phòng: “Jennifer, em ấy không nợ cô! Tây Dung chẳng hề nợ cô cái gì cả! Giữa cô và em ấy chỉ là giao dịch vì tiền thôi! Lòng dạ cô đen tối, chính lòng tham đã làm cô phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra, người thực sự nên xuống địa ngục chính là cô!!!”
Jennifer nghe vậy thì đôi mắt màu xanh sẫm của cô ta chuyển thành màu đỏ, khuôn mặt tái nhợt trở nên dữ tợn: “Không! Là anh ta nợ tôi, tôi yêu anh ta như thế sao anh ta có thể cưới người khác được? Số tiền mà anh ta cho tôi còn không bằng số tiền bỏ ra để cưới người phụ nữa kia, là anh ta nợ tôi...”
“Tây Dung!”
Cảnh tượng trong phòng ngủ khiến ông ấy trừng to muốn rách cả mí mắt, vội vàng nhấc chân lao tới.
“Này, ngài đừng đi!”
Lông trên chóp đuôi của Bóng Tuyết xổ tung, dáng vẻ hung dữ sẵn sàng vồ lấy mặt Tần Muội bất cứ lúc nào.
Tần Muội chẳng thèm nhìn nó, anh ta tiếp tục dùng di động gọi cho Tần Nguyễn.
Tiếng đập cửa nhỏ dần, sắc trời đã tối hẳn.
Lúc này, người có thể cứu được anh ta chỉ có em gái thân yêu0 của anh ta mà thôi.
Yên Tây Hoa và Lục Dịch Trần ở một bên nghe cuộc trò chuyện giữa người và mèo mà chẳng hiểu gì cả.
Yên Tây Hoa nhìn chằm chằm vào cặp mắt và gương mặt trông rất quen của Tần Muội, trong mắt ông ấy hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Yên Tây Hoa nghiêm nghị ngắt lời: “Jennifer, số tiền mà em trai tôi đưa cho cô đủ để cô sống sung sướng cả đời!”
Jennifer như bị cuốn vào hồi ức thống khổ nào đó, hồn thể của cô ta bắt đầu run rẩy, cổ của cô ta chậm rãi tách ra khỏi cơ thể, vết thương đáng sợ không ngừng chảy máu: “Không, không đủ, không có tiền là tôi sẽ chết!!”
Yên Tây Hoa không muốn tiếp tục chủ đề ai đúng ai sai với người phụ nữ này, ông ấy nhìn thấy em trai nằm ở trên giường đã mở mắt.
Cái đuôi của Bóng Tuyết dựng lên, còn dữ tợn hơn cả con sen của nó: “Meo meo!!”
Tần Muội giận quá mà cười: “Về tao sẽ xử lý mày!”
“Meo meo meo!!!”
Nhìn kỹ sẽ thấy con ngươi trong mắt Tần Muội đang tán loạn không có cách nào tụ tập lại được, thấy thế anh ta biết rằng tên nhóc này cũng đang sợ hãi.
Nhưng vấn đề mà họ đang thảo luận bây giờ, dường như... cũng không quá thỏa đáng.
Lục Dịch Trần hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm mắng, không quá thỏa đáng cái gì, rõ ràng là cực kỳ vô lễ.
Trên mặt người đàn ông ốm yếu đang hôn mê lộ ra vẻ đau đớn, mặc dù toàn thân thoạt nhìn yếu ớt, nhưng ông ta vẫn dùng chút sức lực còn sót lại đẩy con nữ quỷ ra.
Lục Dịch Trần không khỏi cảm thấy do dự, anh ta ngăn cản Yên Tây Hoa liệu có đúng không, người nằm ở bên trong có thể vì thế mà bị mất mạng hay không.
Một thoáng do dự này khiến cường độ trên tay anh ta cũng thả lỏng ra một chút.
Ngay khi cơn giận của Tần Muội lắng xuống, Bóng Tuyết bỗng nhiên kêu lên một tiếng với người đàn ông đối diện: “Meo meo.”
Tiếng kêu này lên bổng xuống trầm, cứ gọi là dịu dàng, ai không biết còn tưởng người đàn ông đối diện này mới là chủ nhân của nó.
Tần Muội tức giận đến mức vứt luôn Bóng Tuyết xuống đất: “Cái tên oắt ăn cây táo rào cây sung này!”
Mà là con nữ quỷ tóc vàng mắt xanh kia đang kéo chiếc quần ngủ bằng vải cotton màu xám của đối phương xuống.
Có lẽ là nhiệt độ trên người nữ quỷ quá lạnh, người đàn ông nhắm mắt không có năng lực phản kháng không nhịn được theo bản năng đẩy đầu nữ quỷ ra, cố gắng thoát khỏi cảm giác khó chịu.
Không biết người đàn ông đã chạm vào chỗ nào của nữ quỷ mà trên tay đầy máu, máu đỏ tươi nhỏ xuống ga trải giường được thêu bằng những hoa văn đặc biệt chỉ có ở khách sạn Hoàng Đình.
Yên Tây Hoa đứng ở cửa phòng ngủ, đôi chân dài của ông ấy không tài nào bước được vào trong phòng, như thể gặp phải một rào chắn vô hình nào đó.
Ông ấy hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng muốn giết con nữ quỷ này, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tức giận gắt lên: “Jennifer, em trai tôi sắp chết rồi!”
Nữ quỷ Jennifer cong đôi môi đỏ mọng, ác độc nói: “Đây là anh ta nợ tôi, Satan đã mở rộng vòng tay, nghênh đón anh ta xuống Địa Ngục rồi. Đây là ma vương Satan bao dung cho anh ta đấy, chúng ta không nên vui mừng sao?”
Lúc này, bọn họ nghe rõ ràng trong màn sương đen truyền đến động tĩnh.
Giọng kêu rên đau đớn khàn khàn của người đàn ông, nghe tiếng rên hừ hừ kia còn tưởng rằng ông ta sắp chết tới nơi rồi.
Yên Tây Hoa xông vào phòng ngủ, nữ quỷ đã bay xuống giường.
Sau khi biết được thế giới này tồn tại ma quỷ, màn đêm luôn luôn khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Lục Dịch Trần đi đến bên cạnh Tần Muội, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh ta.
Tần Muội vốn đã bực mình sẵn, anh ta hất tay, quay đầu hằm hằm nhìn Lục Dịch Trần: “Anh làm cái gì thế?”
“Tần Muội!!!” Giọng nói tức giận của Lục Dịch Trần vang lên theo.
Vì cú nhảy này Tần Muội trực tiếp cưỡi lên trên người anh ta.
Tần Muội dùng hai tay ôm chặt lấy Lục Dịch Trần, toàn thân run rẩy, khẩn trương nói: “Lục Dịch Trần, mau đưa tôi ra ngoài, tôi muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, thật đáng sợ, tôi sợ chết mất…”
Tần Muội nhìn chằm chằm vào Yên Tây Hoa với ánh mắt thù địch, Yên Tây Hoa đành giơ hai tay lên, tỏ vẻ mình đầu hàng: “Chỉ là tôi thấy cậu không quá thích nó nên mạo muội đưa ra một đề nghị thiếu lịch sự như vậy thôi.”
Tần Muội nổi giận: “Ông đây có thích hay không liên quan quái gì đến ông.”
Ánh mắt của Yên Tây Hoa nhìn Bóng Tuyết, trong mắt ông ta hiện lên sự yêu thương: “Giống mèo này nhìn xinh quá, cũng rất thông minh, rất thích hợp được nuông chiều.”
Có đánh chết Tần Muội cũng không chịu xuống dưới, cả tứ chi quấn chặt lấy Lục Dịch Trần, anh ta bị nữ quỷ dọa sợ đến mức đã không thể tự mình hành động được nữa rồi.
Thậm chí vì để có thể rời đi, còn mang Bóng Tuyết ra bán.
“Meo!”
Cặp mắt đục ngầu vô hồn của Yên Tây Dung nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong phòng, ông ấy đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, trông rất không bình thường.
Yên Tây Hoa nghiến răng: “Jennifer, cô còn dám đụng vào em trai tôi, tôi sẽ giết cô, tôi cam đoan sẽ giết chết cô!”
“Rầm!!”
Lục Dịch Trần lại kéo ống tay áo của Tần Muội, anh ta nâng cánh tay lên và chỉ về hướng phòng ngủ đang mở cửa.
Yên Tây Hoa cũng nhận ra có gì đó không đúng, ông ấy nhìn theo hướng Lục Dịch Trần chỉ.
Một giây tiếp theo, vẻ mặt ông ấy bỗng nhiên cứng đờ, toàn thân lạnh toát.
Gọi lần thứ hai nhưng vẫn không có ai bắt máy, sắc mặt Tần Muội càng ngày càng khó coi.
Yên Tây Hoa đặt cốc nước lên bàn, và bước từng bước một về phía Bóng Tuyết: “Tôi thực sự thích con mèo này, nhìn rất đáng yêu, tôi rất thích những món đồ chơi nhỏ, hay là cậu bán nó cho tôi đi?”
Cuộc gọi lần thứ hai lại kết thúc mà không có ai bắt máy.
Nhưng không chỉ có mình cô ta, mà trong phòng còn có một người nữa.
Người đàn ông đang nằm hai mắt nhắm nghiền, trông dáng vẻ giống như bị bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn không giống người sống chút nào.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải cái này.
Yên Tây Hoa nhân cơ hội thoát ra và lao về phía phòng ngủ.
Ngay khi nữ quỷ đang làm việc không biết mệt mỏi, đã ăn được món ngon của ngày hôm nay.
Nhưng mà, cô ta vừa mới chạm vào một chút thịt, còn chưa chuẩn bị hấp thu xong thì đã cảm nhận được ác ý truyền đến từ bên ngoài phòng ngủ.
Làn sương đen nồng đậm quanh người cô ta trong nháy mắt trở nên dày đặc, gần như bao phủ cả cô ta và Yên Tây Dung đang hôn mê.
Yên Tây Hoa lao tới, cùng Lục Dịch Trần và Tần Muội ở phía sau hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng trong màn sương đen.
Toàn thân Lục Dịch Trần cứng ngắc, anh ta nhìn chăm chú vào màn sương đen trong phòng ngủ, và không còn nhìn thấy cảnh tượng đã phá hỏng tam quan của anh ta nữa.
Làn sương đen bao phủ toàn thân cô ta rút đi, hồn thể của cô ta bám vào một bên giường, đôi mắt xanh sẫm không hài lòng nhìn kẻ đột nhập, trên người quanh quẩn sát khí vì bữa ăn bị gián đoạn.
Nữ quỷ giơ tay sờ lên khóe môi.
Lau đi vết nước đọng trên cằm, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười quyến rũ, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lẽo: “Ngài Công tước à, ngài quấy rầy bữa ăn của tôi, khiến tôi rất không vui đấy.”
Nữ quỷ bất động, hai bàn tay trắng bệch khác thường của cô ta đè lên người Yên Tây Dung đang phản kháng trong lúc hôn mê.
Một người mắc bệnh nguy kịch, và một nữ quỷ người đầy sát khí, sức mạnh của họ khác xa nhau rất nhiều.
Nữ quỷ áp chế người đàn ông có thể làm đồ ăn cho cô ta, tiếp tục chậm rãi ăn.
Bóng Tuyết ngồi ở dưới chân hai người, khó chịu kêu lên một tiếng.
Lục Dịch Trần đưa tay chuẩn bị kéo Tần Muội ra khỏi người mình, nhưng ngay khi tay đang định dùng lực thì một tiếng hét thảm thiết vang lên cách đó không xa.
“Aa!!!”
Lục Dịch Trần nhanh tay giữ chặt lấy Yên Tây Hoa.
Cảnh tượng trước mắt trông thật đáng sợ và quỷ dị, ai biết được sau khi Yên Tây Hoa xông vào rồi có thể làm liên lụy đến tính mạng của anh ta và Tần Muội hay không.
Tần Muội trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng ngủ: “Cái này... Đây là đang làm cái gì vậy?”
Nhà họ Tần dù có tiền nhưng cũng không thể để anh ta vung tay quá trán, coi tiền là rác được.
Anh ta gần như đem tất cả tiền riêng của mình ra sử dụng cho Bóng Tuyết.
Yên Tây Hoa cười cười, thái độ khá thân thiện: “Tôi xin lỗi vì sự hấp tấp vừa rồi của tôi.”
“Tần Muội...”
Tần Muội cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Sao sắc mặt của Lục Dịch Trần lại tái nhợt như thế, mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể cũng không ngừng khẽ run rẩy.
Nhưng, thanh niên trẻ trâu Tần Muội vậy mà lại phụ họa anh ta.
“Ừ, nhưng mà trông nữ quỷ kia cũng không lợi hại lắm, có vẻ không có kỹ xảo gì.”
Khóe môi Lục Dịch Trần giật giật, anh ta quay đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tần Muội.
“Meo!!”
Bóng Tuyết xù lông, tứ chi chạm đất, ngửa đầu kêu gào với Tần Muội.
Tần Muội chỉ tay vào nó mà quát: “Tên oắt không có lương tâm, mày còn dám vì người ngoài mà cãi tao à?”
Từ khi nuôi Bóng Tuyết, mọi nhu cầu ăn uống, dùng, ở, có cái nào không phải là tốt nhất, anh ta nuôi nó như nuôi ông tổ luôn rồi.
Đương nhiên, từ khi nuôi mèo, chi phí của Tần Muội đã giảm mạnh, anh ta cũng không tham gia vào một số hoạt động giải trí đắt tiền trước kia nữa.
Chủ yếu là vì anh ta nghèo rớt mồng tơi ấy.
Thì ra là Tần Muội nhảy xuống khỏi người anh ta.
Không những thế, anh ta quay đầu lại thì thấy, Tần nhị thiếu từ trước đến nay vẫn luôn sợ quỷ lại lao về phía Yên Tây Hoa đang quỳ trước phòng ngủ.
Tần Muội đột nhiên bộc phát ra sức mạnh, nắm lấy áo người đàn ông trung niên còn cao hơn anh ta, rồi kéo đối phương chạy ra phòng ngoài. Tốc độ chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Lục Dịch Trần đứng ở cửa ra vào.
Bóng Tuyết: “Meo meo meo!!”
Cậu mới là đồ vô dụng! Nhóc con!
Tần Muội phớt lờ sự phản đối của Bóng Tuyết.
Nữ quỷ dường như hoàn toàn không nhìn thấy người ở bên ngoài phòng khách, định “Oánh chén say sưa”.
Yên Tây Hoa bị Lục Dịch Trần giữ chặt, hai mắt đỏ hoe, cố gắng vùng vẫy và hét lớn: “Tây Dung!”
Ông ta muốn dùng cách này để đánh thức đứa em trai đang bất tỉnh của mình.
Đến nói chuyện cũng lắp bắp, xem ra Tần Muội bị kinh hãi không nhỏ.
Trong phòng ngủ.
Con nữ quỷ tóc vàng mắt xanh mà vừa rồi bọn họ gặp ngoài cửa, giờ đang quỳ trên giường trong căn phòng ngủ sáng trưng.
Nghe thấy lời đề nghị của Yên Tây Hoa, Tần Muội từ chối ngay mà chẳng cần suy nghĩ: “Không được!”
Sợ đối phương cướp mèo với mình, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Bóng Tuyết và cúi người ôm nó lên.
Thực chất Tần Muội là người có ham muốn chiếm hữu khá mạnh, thứ thuộc về anh ta thì đừng hòng có ai mơ tưởng được.
Cái đầu ở trên cổ Jennifer rơi xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
“Ôi cái đệch đệch đệch!!”
Tần Muội đứng trong phòng khách nhìn thấy cảnh này, bèn quay người nhảy một cái.
Những lời này có thể coi như chọc vào phổi của Tần Muội.
Ý của Yên Tây Hoa là anh ta đối xử không tốt với Bóng Tuyết, thậm chí không nuôi nổi nó?
Hai mắt Tần Muội trợn lên, anh ta tức giận nói: “Tháng nào ông đây cũng tiêu tiền triệu cho nó đấy, còn cần ông nói cho tôi biết phải làm gì à?”
Thấy cảnh này, sống lưng Lục Dịch Trần ớn lạnh, anh ta bất chấp gánh nặng trên người mà xoay người bỏ chạy.
Lúc này mà còn không chạy thì chờ đến khi nào, chạy chậm thì xong đời!
Đang chạy thì bỗng dưng Lục Dịch Trần thấy người mình chợt nhẹ bẫng.
Khẩu vị quá nặng rồi.
Không biết xấu hổ, cũng không có hạn cuối.
Mà lại còn là bị nữ quỷ đơn phương cưỡng bức.
Lúc Tần Muội chạy đến, Lục Dịch Trần đã mở cửa và chạy ra ngoài.
Tần Muội kéo lấy Yên Tây Hoa và lao ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.