Tần Muội như nhìn thấy một vị cứu tinh, anh ta thả Yên Tây Hoa đang ngơ ngác vì được cứu khỏi nữ quỷ ra, sau đó lao 1tới chỗ Trường Uyên. Lần này Jennifer muốn trốn, nhưng lại bị lực Minh Thần của chiếc roi trói lại.
Sức mạnh trên chiếc roi vàng xé rách linh hồn Jennifer, tiếng kêu gào đau đớn vang vọng trong phòng. …
Tại khách sạn Hoàng Đình. Giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ và xa cách.
“Chết ti0ệt! Nữ quỷ lại tới rồi!” Lục Dịch Trần hốt hoảng hô lên, tiếp đó trốn ra sau lưng Tần Muội. Hoắc Vân Tiêu không giấu được sự vui mừng trong mắt, niềm vui đó khiến người ta vui vẻ, ngay cả Tần Nguyễn cũng bị lây nhiễm, trái tim không tự chủ được đập thình thịch.
Tần Nguyễn mím môi cười, giọng nói êm tai: “Ngài Hoắc, hôm nay em cũng rất vui.” Hoắc Vân Tiêu ôm một lúc, nhìn thấy người nhà họ Hoắc và nhà họ Tần cách đó không xa, anh mới từ từ buông Tần Nguyễn ra.
“Em đi đi.” Dưới ánh mắt của mọi người, Hoắc Vân Tiêu từ từ khom người, quỳ một gối trước mặt Tần Nguyễn.
Khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, giọng nói dịu dàng như nước: “Nguyễn Nguyễn, em có muốn cho anh cơ hội được đi cùng em đến hết cuộc đời này không?” Tần Muội trông vô cùng chật vật, quần áo đầy vết máu không biết dính ở chỗ nào.
Khi nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ngoài cửa, anh ta lao tới, đôi mắt đỏ hoe. Bàn tay gần như trong suốt của cô ta lại kéo chiếc quần ngủ bằng vải cotton màu xám của đối phương xuống.
… Nhận thấy nguy hiểm đang tiến đến, Jennifer dịch chuyển vào góc phòng.
Toàn thân Jennifer bê bết máu, mắt đỏ ngầu, lại bị quấy rầy trong lúc ăn khiến cô ta nhìn đám người Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên bên tai, Tần Muội cúi đầu nhìn, hóa ra điện thoại sắp hết pin.
Khuôn mặt Tần Muội hiện lên vẻ hoảng sợ, anh ta gào vào loa điện thoại: “Nguyễn Nguyễn, em mau tới đây! Nếu em không tới, anh hai em sẽ chết mà không có chỗ chôn!” Một cơn gió không biết xuất hiện từ đâu đã thổi bay nữ quỷ Jennifer lùi lại vài bước.
Vèo một cái, nữ quỷ biến mất tại chỗ. Tần Nguyễn liếc nhìn Yên Tây Dung, cô gần như nhìn thấy toàn bộ cơ thể của ông ấy, kể cả những nơi không nên nhìn.
Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nói với giọng điệu không tự nhiên với những người xung quanh: “Lâm Hạo, anh đi đưa bác… Ông ấy ra ngoài.” Hoắc Vân Tiêu không đeo ngay chiếc nhẫn vào tay Tần Nguyễn, anh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô.
“Cô bé, em cũng biết tình trạng cơ thể của anh rồi đấy, nếu không gặp em, cả đời này anh sẽ không kết hôn, anh và em gặp nhau một cách tình cờ, nhưng lại khiến anh cảm thấy mình nhặt được một báu vật vậy. Anh hơn em chín tuổi, những ngày tháng sau này, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ, chăm sóc và yêu thương em, chỉ mong em có một cuộc sống vô tư không phải lo nghĩ nhiều.” Nói xong, Tần Nguyễn hơi di chuyển đầu ngón tay về phía góc phòng mà Jennifer đang đứng, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này.
Trong góc phòng, Jennifer bị chiếc roi vàng trói chặt, linh hồn cô ta chịu đủ sự tra tấn. Jennifer lau khóe miệng, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô là ai?”
Cô ta cảm nhận được hơi thở khiến mình phải e ngại từ trên người Tần Nguyễn. Trường Uyên và Lục Dịch Trần ở trong phòng cũng nhanh chóng đi ra cửa.
Nhìn thấy Tần Nguyễn, ánh mắt Trường Uyên lóe lên, sắc mặt nhất thời mất tự nhiên nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước. “Nguyễn Nguyễn, em đến rồi, anh sợ quá, nữ quỷ ăn người, cô ta thực sự ăn người đấy!”
Nỗi sợ hãi vì được sống sót sau tai nạn khiến Tần Muội rớt nước mắt. Trước đó Tần Muội nhìn thấy Jennifer ăn Yên Tây Dung, mặc dù không phải ăn theo nghĩa đen nhưng cảnh tượng đó vẫn khiến tam quan của anh ta vỡ nát.
Sự sợ hãi này còn lớn hơn so với hiện trường án mạng, nó đã để lại bóng ma tâm lý cho Tần Muội. Lúc này Tần Nguyễn không thể rời đi, tiếp sau đây chính là màn cắt bánh sinh nhật, Tam gia sắp cầu hôn cô và hai đứa bé sẽ được đưa vào gia phả nhà họ Hoắc.
Nghĩ đến anh hai đang gặp nguy hiểm trong khách sạn, Tần Nguyễn hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông trước mặt, ánh sáng trong mắt cô càng trở nên kiên định, sự áy náy trong mắt cũng càng nhiều hơn. Tần Nguyễn vỗ vai Tần Muội, dịu dàng an ủi: “Không sao, em đến rồi mà, anh hai đừng sợ.”
Tần Muội cũng cảm thấy rất xấu hổ khi là anh trai mà hèn nhát như vậy. Bàn tay gần như trong suốt của cô ta lại kéo chiếc quần ngủ bằng vải cotton màu xám của đối phương xuống.
… Thấy nữ quỷ bay về phía họ, Lục Dịch Trần nắm ống tay áo Tần Muội, run rẩy nói: “Chúng ta vào phòng nhanh đi, cô ta, cô ta đến rồi!”
Bóng Tuyết không biết chạy ra khỏi phòng từ lúc nào, nó ngồi xổm dưới chân hai người, bình tĩnh liếm vuốt. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Chiếc điện thoại mà Tần Muội đặt trong túi áo đang rung lên. Không có những lời ngọt ngào, cũng không có những lời tỏ tình dài miên man.
Nhưng đây chính là điều Tần Nguyễn muốn, cô muốn cùng người đàn ông này sống đến khi mấy đứa con kết hôn rồi chúng sẽ sinh con, làm bạn với anh cả cuộc đời, cho đến tận lúc cả hai từ từ già đi. Tần Nguyễn đã biết Hoắc Tam gia sẽ cầu hôn vào đêm nay, lúc này nhìn thấy chiếc nhẫn cưới, nhịp tim của cô đập nhanh không thể kiểm soát.
Bọn họ đang đứng giữa phòng tiệc, bên cạnh là chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng. Cánh cửa phòng mở rộng khiến cô có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Jennifer đang quỳ trước mặt, ăn thứ gì đó để thỏa mãn cơn đói. Tần Muội đứng phía sau Tần Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của Yên Tây Dung thì lộ vẻ ngạc nhiên: “Ôi đệch! Đúng là bắt lấy một người đàn ông để gây tai họa mà!”
Nếu lại bị nữ quỷ hút, Yên Tây Dung chắc chắn sẽ chết. Anh ta lấy chiếc điện thoại theo phản xạ, nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong mắt Tần Muội hiện lên sự mừng rỡ, đầu ngón tay nhanh chóng vuốt màn hình để kết nối.
Đầu bên kia còn chưa kịp lên tiếng, Tần Muội đã vội vàng kêu cứu: “Nguyễn Nguyễn! Bọn anh gặp quỷ, con quỷ đó còn ăn người, nó thật sự ăn người! Cứu anh với!” Giọng điệu dịu dàng đầy tình cảm của Hoắc Vân Tiêu lọt vào tai tất cả mọi người trong sảnh.
Tần Nguyễn cảm nhận được sự lạnh lẽo ở đầu ngón tay, trong mắt hơi ươn ướt, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hoắc Vân Tiêu đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, anh vươn tay ôm eo Tần Nguyễn rồi cúi người ghé vào tai cô hỏi: “Sao thế?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Tam gia, cô áy náy nói: “Anh hai em xảy ra chuyện, em muốn đi tới khách sạn Hoàng Đình.” Nếu gia chủ nhà họ Yên là ông ngoại của cô, vậy Yên Tây Hoa và Yên Tây Dung chính là bác bên ngoại của Tần Nguyễn.
Bất kể thế nào, Tần Nguyễn cũng nên đi xem một chút. Mặc dù Tần Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ cần nghe những lời nói của Tần Muội, Tần Nguyễn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nghe thấy nhà họ Yên, Tần Nguyễn nghĩ tới gia chủ nhà họ Yên đang hôn mê tại nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn liếc mắt tìm thứ gì đó trong phòng khách rộng lớn. Anh ta quay đầu lại nhìn, Trường Uyên vẫn7 đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Tần Muội không tin, anh ta dùng hết sức lực mà vẫn không thể lay chuyển được Trường Uyên. <2br>
Trường Uyên nhìn Tần Muội bằng ánh mắt đầy cao ngạo, hỏi: “Đi đâu?” Hoắc Vân Tiêu hơi cau mày: “Đi ngay bây giờ à?”
Tần Nguyễn mím môi, liếc nhìn khách quý trong sảnh, bọn họ đều là những người có thân phận cao quý. “Ai?”
Một giọng nói hoảng sợ vang lên trong phòng, đó là Tần Muội. Hoắc Vân Tiêu đeo nhẫn, ánh mắt dịu dàng trìu mến lưu luyến trên người Tần Nguyễn.
Anh mỉm cười, nụ cười đẹp đến kinh ngạc, anh nắm chặt tay Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, hôm nay anh rất vui, còn em?” Bọn họ nói rằng đến đây để chúc mừng sinh nhật Tần Nguyễn, nhưng sâu xa hơn, họ đến vì nhà họ Hoắc và cái danh hiệu Hoắc tam phu nhân trên đầu cô.
Tần Nguyễn cũng biết ý nghĩa của tất cả những sắp xếp của nhà họ Hoắc ngày hôm nay. Thấy Tần Nguyễn quyết tâm rời đi, Hoắc Vân Tiêu thở dài đầy bao dung và thỏa hiệp.
Anh rút từ trong túi quần ra một chiếc hộp đựng nhẫn tinh xảo. Trường Uyên nhìn nữ quỷ toàn thân đẫm máu, lạnh lùng nói: “Cút!”
So với sát khí trên người nữ quỷ, Trường Uyên chỉ nói một câu mà sát khí đã tràn ngập hành lang rộng rãi của khách sạn. Lục Dịch Trần nói: “Ông ấy là Yên Tây Hoa, con trai trưởng của nhà họ Yên ở Bắc Anh, Công tước hạng nhất của hoàng gia, nhà họ Yên là danh môn vọng tộc ở Bắc Anh, bọn họ có mối quan hệ sâu sắc với hoàng gia. Khi tới đây, chúng tôi vô tình xông vào phòng của anh em nhà họ Yên… Sau đó, lúc trốn khỏi sự đeo bám của nữ quỷ, Tần Muội đã tiện tay cứu cả ông ấy.”
Anh ta nói ngắn gọn những chuyện xảy ra cho Tần Nguyễn biết. Hoắc Vân Tiêu đứng dậy ôm Tần Nguyễn vào lòng.
Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh họ, những người ở gần cũng thi nhau chúc phúc. Tần Nguyễn và mọi người đã chạy tới, sau đó ngồi thang máy lên thẳng trên lầu.
Vẻ mặt của cô không hề có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng, đâu còn vẻ mềm mại khi ở trước mặt Hoắc Tam gia. Đôi mắt Yên Tây Dung nhắm chặt, vẻ mặt méo mó vì đau đớn, trông ông ấy rất yếu ớt do bị hút hết dương khí và có thể chết bất cứ lúc nào.
Tần Nguyễn vô thức vung tay, lưỡi dao gió mang theo lực Minh Thần lao thẳng đến Jennifer. Tần Nguyễn thở phào khi nghe thấy giọng nói của Tần Muội: “Anh hai, là em.”
Chưa đến vài giây, cánh cửa trước mắt đã bị người mở ra từ phía trong. Tần Muội nhăn mũi, giọng nói tùy ý và kèm theo một chút chột dạ: “Vẫn còn trong phòng, không biết còn sống hay không.”
Nghe thấy câu này, Tần Nguyễn xoay người rời đi. Tần Nguyễn lần theo hơi thở của Tần Muội, cô nhanh chóng tìm đến phòng Trường Uyên.
Lâm Hạo ở phía sau bước lên trước gõ cửa. Trong nhà họ Hoắc.
Ở bên trong sảnh tiệc, Tần Nguyễn siết chặt chiếc điện thoại. Hắn giơ chân đạp một cái, người lập tức bay vào trong phòng.
Tiếng kêu rên đau đớn của Yên Tây Hoa cũng vang lên. Nghe thấy tiếng kêu cứu của anh hai, vẻ mặt Tần Nguyễn đầy tức giận, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Tần Nguyễn còn chưa kịp hỏi tình hình thì anh hai đã dập máy, khi cô gọi lại, điện thoại báo đã tắt máy. Trường Uyên đang dựa vào cửa nhìn thấy cảnh này, hắn bình tĩnh kéo Tần Muội và Lục Dịch Trần vào phòng.
Trường Uyên cụp mắt nhìn Yên Tây Hoa đang nằm trên mặt đất với vẻ không kiên nhẫn. Rõ ràng không phải là một lời tỏ tình cảm động, nhưng trái tim cô lại say như điếu đổ.
Tần Nguyễn nhẹ giọng đáp: “Em nguyện yêu anh bằng cả trái tim, mãi không xa rời, cho đến tận khi đầu bạc răng long.” Trường Uyên nói với hai anh em ở cửa: “Có chuyện gì vào nhà rồi nói, bên trong còn có người, sắp chết rồi.”
Nghe vậy, Tần Nguyễn vội vàng buông anh hai ra, sau đó dẫn người tiến vào phòng. Tần Nguyễn chậm rãi vươn tay, ngón tay khẽ run, nó không hề bình tĩnh như vẻ mặt của cô.
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi, từ từ mở hộp rồi lấy chiếc nhẫn được chế tạo vừa tinh xảo vừa đơn giản ra. Giữa vô vàn những lời chúc phúc, Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nói nhỏ vào tai Tần Nguyễn: “Lát nữa anh bảo Hoắc Chi và Lâm Hạo đưa em đi, Hoắc Khương không đi được, hôm nay đông người nên rất khó rời đi, nếu em gặp chuyện gì ở bên ngoài thì đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, hãy nhớ rằng anh và con đang chờ em ở nhà.”
Tần Nguyễn ôm eo Hoắc Vân Tiêu, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.” Khi Tần Nguyễn khẽ móc đầu ngón tay, Jennifer không bị không chế bay ra khỏi phòng.
Lâm Hạo đi vào phòng ngủ, mặc chiếc quần ngủ cotton màu xám dài đến đầu gối cho Yên Tây Dung đang bất tỉnh. Cô ta quay về phòng ngủ của Yên Tây Dung, linh hồn run rẩy, cơ thể gần như tan biến.
Nữ quỷ liếc mắt nhìn Yên Tây Dung đã hôn mê ở trên giường, cô ta nhanh chóng bay đến chỗ đối phương. Tần Nguyễn xoay người rời đi mà không cần hỏi Yên Tây Dung ở phòng nào, cô chỉ cần lần theo nơi có sát khí mạnh nhất là có thể tìm thấy.
Lâm Hạo và Hoắc Chi im lặng đi theo. Mặc dù Tần Muội nhút nhát và sợ ma quỷ, nhưng bây giờ em gái tới đây, anh ta đã quay trở lại với tính cách không sợ trời không sợ đất của mình.
Đứng trong căn phòng mà Yên Tây Hoa và Yên Tây Dung đã ở trước đó, Tần Nguyễn đá tung cửa chứ không đợi Lâm Hạo và Hoắc Chi gõ cửa. Nữ quỷ trong hành lang thấy Trường Uyên đã ra tay thì không tiến về phía trước nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Trường Uyên bằng vẻ mặt vặn vẹo và sợ hãi, như thể rất sợ hắn. Người này không thể coi thường nên Jennifer không dám hành động hấp tấp.
Tần Nguyễn lười nói nhảm với cô ta, cô lại vung tay về phía Jennifer, chiếc roi vàng trong tay lóe lên rồi lao thẳng vào đối phương. Còn về phần Yên Tây Hoa đã mất trí và bị kéo ra khỏi phòng, Tần Muội không còn sức đâu để ý, trước mắt chạy7 trốn vẫn quan trọng hơn.
Tần Muội kéo một cái nhưng không đi được nổi nửa bước. Tần Muội quay đầu lại nhìn, nữ quỷ tóc vàng mắt xanh trôi ra khỏi phòng, trên người cô ta còn có máu chảy ra.
Cô ta lơ lửng trong hành lang khách sạn, quần áo tung bay mà không cần gió, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào bọn họ, sự oán hận trong mắt đủ giết chết người khác. Lực đá quá lớn khiến cánh cửa đập mạnh vào bức tường trong phòng và rung bần bật.
Tần Nguyễn sải bước đi vào trong phòng, sát khí đập vào mặt lạnh lẽo như băng giá, ánh mắt cô hiện lên một tia sáng âm u tàn nhẫn. Tần Muội thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em đang tìm gì thế?”
“Một người nữa đâu?” Tần Muội thả Tần Nguyễn ra, lau nước mắt rồi tức giận nói: “Anh đây đẹp trai như vậy, nhỡ nữ quỷ đó nhớ thương anh thì sao??
Tần Nguyễn: “...” Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt. Có những tiếng thì thầm đau đớn vang lên từ căn phòng đối diện, kèm theo đó là những lời chửi mắng đầy tức giận của phụ nữ được nói bằng tiếng Bắc Anh.
Tần Nguyễn híp mắt rồi bước qua đó. Hầu hết những người trong bữa tiệc, nhìn qua thì đang nâng ly nói chuyện, nhưng thực ra đều đang liếc nhìn Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn.
Khi Hoắc Vân Tiêu lấy chiếc hộp đựng nhẫn ra, vẻ mặt mọi người đều rất phức tạp. Ngón tay thon dài trắng nõn của Hoắc Vân Tiêu cầm chiếc nhẫn kim cương, chậm rãi đeo vào ngón tay Tần Nguyễn.
Giống như đang tiến hành một buổi lễ long trọng, giọng nói của anh trầm và mạnh mẽ: “Anh Hoắc Vân Tiêu, nguyện kết làm vợ chồng với em, vĩnh viễn không xa rời.” Trong nhà họ Hoắc.
Ở bên trong sảnh tiệc, Tần Nguyễn siết chặt chiếc điện thoại. Yên Tây Hoa vẫn nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, ngực và bụng phập phồng vô cùng yếu ớt.
Tần Nguyễn cau mày nhìn khuôn mặt hơi quen của đối phương: “Ông ta là ai?” Trường Uyên liếc mắt nhìn nữ quỷ dưới chân, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, hắn lùi về phía sau một bước.