Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 810: Nguyễn nguyễn, chúng ta có bác từ khi nào thế?




Lâm Hạo ôm Yên Tây Dung vào phòng, đi tới bên cạnh Tần Nguyễn: “Phu nhân, để người này ở đâu?”
Anh ta hỏi về Yên Tây D1ung trong vòng tay của mình.
“Anh cứ đặt lên ghế sô pha đi.” Yên Tây Hoa: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của vợ cậu nhóc thứ ba nhà họ Hoắc.”
Yên Tây Dung sửng sốt một lúc, sau đó nhếch đôi môi trắng bệch không còn giọt máu, thở dài nói: “Mới chớp mắt mà cậu ta đã kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh quá.”
Ông ấy không biết nhân vật chính tối nay của nhà họ Hoắc đang đứng trước mặt mình.
Vết thương đó thật đáng sợ, Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay xoa lên vết thương trên cổ, nó đã mờ nhạt đi khá nhiều.
Khi sát khí trong người Yên Tây Hoa biến mất, vết thương trên cổ cũng đỡ hơn, dương khí bị nữ quỷ hút mất cũng khôi phục được một chút.
Ông ấy đã giữ được tính mạng.
Cho đến khi trong nhà tổ chức đính hôn và kết hôn cho Yên Tây Dung với một quý tộc là đối tác kinh doanh với gia tộc bọn họ, ông ấy mới ngả bài với Jennifer.
Nể tình đối phương đã ở bên mình trong một thời gian dài, Yên Tây Dung cho Jennifer một số tiền đáng kể.
Đương nhiên, Yên Tây Dung hoàn toàn có thể không cần để ý tới Jennifer, thậm chí không cần cho cô ta một đồng nào.
Yên Tây Hoa đang ở trong tình trạng thất thần vì sống sót sau tai nạn, nghe thấy câu nói của Tần Nguyễn, ông ấy trợn tròn mắt rồi nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Vừa buồn vừa vui khiến khuôn mặt tuấn tú của ông ấy trở nên vặn vẹo.
Tần Muội cũng giật mình: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta có bác bên ngoại từ bao giờ thế?”
Nếu là sinh lão bệnh tử bình thường thì Tần Nguyễn sẽ bất lực, nhưng đây là do ma 0quỷ gây ra nên cô giải quyết dễ như trở bàn tay.
Tần Nguyễn khép lại ngón trỏ và ngón giữa rồi khẽ chạm vào mi tâm Yên Tây Hoa, sát khí trong người đối phương lập tức tan biến khi va chạm với lực Minh Thần.
Còn về vết thâm trên cổ, có lẽ chưa thể tan biến ngay được.
Jennifer mang thai, tất nhiên là cô ta không biết cha của con mình là ai.
Trong mấy tháng qua, có hình ảnh hàng trăm người đàn ông lướt qua trong đầu cô ta, ai mà biết được người nào là cha của đứa trẻ.
Cũng đúng lúc này, vị phu nhân kia cuối cùng cũng thả cô ta ra.
“Khụ khụ khụ…”
Sau khi tỉnh lại, cổ họng của Yên Tây Hoa căng lên, ông ấy liên tục ho khan, nghe rất yếu ớt.
Trông ông ấy như vừa từ cõi chết trở về sau một trận ốm nặng vậy.
Càng nhìn Tần Muội lại càng thấy thân thiết.
Trường Uyên liếc mắt nhìn Yên Tây Dung, thấy sức sống trong người ông ấy đang dần biến mất, hắn nhắc nhở Tần Nguyễn: “Nếu cô muốn cứu ông ta thì nhanh lên, chậm chút nữa là ông ta sẽ chết đấy.”
Tần Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha, cụp mắt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tái nhợt, có thể ra đi bất cứ lúc nào của Yên Tây Dung.
Yên Tây Dung mở mắt, đôi mắt mờ mịt ngơ ngác nhìn mọi người.
Sắc mặt ông ấy vẫn tái nhợt, mặc dù sức sống đã khôi phục được khá nhiều, nhưng nếu muốn trở lại trạng thái khỏe mạnh như trước khi bị nữ quỷ quấn lấy thì rất khó.
Ngay cả như vậy cũng đã quá tốt rồi.
Tần Nguyễn cau mày, đứng dậy tránh ra rồi hếch cằm với Trường Uyên: “Anh cứu người trước đã.”
Trường Uyên nghĩ rằng cô đã đồng ý, hắn nhanh chóng bước tới chỗ Yên Tây Dung.
Hắn ta quay lưng về phía mọi người, đôi mắt đen dần biến thành đỏ như máu, bàn tay to lớn đặt lên tim Yên Tây Dung, tay còn lại thì đặt ở bụng dưới, cả hai tay cùng hoạt động, khí thế mạnh mẽ của hung thú thượng cổ tỏa ra.
“Em muốn về nhà, em nhớ Mộc Quỳnh.”
Ánh mắt Yên Tây Dung tràn đầy bi thương.
Yên Mộc Quỳnh, là hòn ngọc quý duy nhất của ông ấy.
Không ai để ý đến điều này, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Yên Tây Dung đang nhắm mắt và kêu gào đau đớn trên ghế sô pha.
Nữ quỷ Jennifer đang co ro trong góc phòng nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đỏ hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ta muốn chạy trốn nhưng lại bị roi vàng trói chặt.
Một lúc lâu sau, Trường Uyên rút tay về.
Ở thời điểm nhiều nhất, có bảy người đàn ông cùng một lúc bước vào phòng của Jennifer.
Lúc bình thường Jennifer không khóc lóc làm loạn, thì mỗi ngày chỉ cần ngủ với một người đàn ông là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng nếu cô ta kêu gào làm mình làm mẩy, thì vị phu nhân kia vẫn sẽ không đánh cũng không mắng cô ta, mà chỉ để cho những người đàn ông tiến vào phòng của cô ta mang theo dụng cụ nhỏ, hoặc là tăng số lượng người vào phòng.
Cô ta là con nhà nghèo, mang trong mình tham vọng không thể lấp đầy.
Cô ta theo đuổi tầng lớp thượng lưu, khao khát tận hưởng cuộc sống giàu có và thích ở bên những người đàn ông quyền lực và giàu có.
Điển hình của lối sống theo đuổi sự hưởng thụ vật chất và tinh thần, vì để có được điều đó mà không từ thủ đoạn.
Nhưng đáng tiếc nó lại xuất hiện ở trong mắt của một cô gái nghèo không có xuất thân tốt, chỉ có thể dựa vào đàn ông nuôi.
Những thủ đoạn nhỏ không ra gì kia của cô ta chẳng qua chỉ là để người ta cười một tiếng, tìm niềm vui mà thôi.
Sẽ chẳng ai quan tâm, thậm chí có một số người đàn ông không mấy lịch sự còn cười nhạo sự ảo tưởng của Jennifer ở sau lưng cô ta.
Tần Muội không có ký ức sâu sắc về mẹ mình, nhưng anh ta biết bà ấy không có người thân ở trên đời này.
Tần Nguyễn liếc nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Yên Tây Hoa, sau đó lại nhìn Tần Muội, cô hờ hững nói: “Có khả năng, nhưng em chưa xác định được chắc chắn.”
Vẻ mặt Tần Muội buồn rầu, ánh mắt anh ta liếc nhìn Yên Tây Dung và Yên Tây Hoa.
Jennifer chỉ là người tình được em trai ông ấy bao nuôi trước khi kết hôn, không ngờ cô ta lại là một kẻ đeo bám có ý đồ độc ác như vậy.
Yên Tây Dung nghĩ rằng những người xung quanh là được mời đến để chữa trị cho mình, vì vậy ông ấy không để ý đến mọi người nữa.
Yên Tây Dung gối đầu lên gối dựa của ghế sô pha, yếu ớt hỏi: “Ba đâu rồi?”
Trên đời này chưa bao giờ có chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem, mà một bước lên trời lại càng vô căn cứ.
Yên Tây Dung nhìn ra được tham vọng đối với sự giàu có và quyền lực của Jennifer, cũng biết lòng tham của cô ta.
Bởi vậy khi qua lại với Jennifer, ông ấy chưa bao giờ keo kiệt về chuyện tiền bạc, chỉ cần đối phương muốn, ông ấy luôn ra tay hào phóng.
Phải nói đây là một món nợ tình, món nợ tình xen lẫn lợi ích.
Nhìn Jennifer hiện tại hơn 30 tuổi vẫn còn rất xinh đẹp, thì chắc chắn hồi trẻ cô ta cũng là một người đẹp.
Mà người đẹp thì luôn muốn có được một chỗ dựa vững chắc.
Yên Tây Hoa mím chặt môi, trên đời này, ngoài ông ấy và cha ra thì chỉ còn Yên Mộc Quỳnh là người mà Yên Tây Dung không thể buông bỏ được.
Cổ họng của Yên Tây Hoa hơi chua xót, ông ta nhỏ giọng an ủi: “Lúc nào ba về thì chúng ta sẽ về, A Quỳnh rất lo cho em, buổi tối nó còn gọi điện cho anh để hỏi thăm tình hình sức khỏe của em đấy.”
“Em có thể về được sao?” Giọng của Yên Tây Dung càng ngày càng yếu.
Một người phụ nữ xinh đẹp không có tiền, cũng không có quyền như thế này chỉ có thể dựa vào sự bố thí của đàn ông mà sống, sẽ thỏa mãn được lòng hư vinh của bọn họ.
Bên trong đôi mắt của Jennifer có sự tham lam và tham vọng.
Nếu nó xuất hiện trong mắt các cô gái quý tộc, thì có thể sẽ làm người ta ưa thích.
Giọng nói linh hoạt dễ nghe lọt vào tai khiến Yên Tây Dung vô thức quay đầu lại.
Nhưng đôi mắt ông ấy mờ mịt nên không thể nhìn rõ.
Khuôn mặt mơ hồ của Tần Nguyễn đập vào mắt, Yên Tây Dung cảm thấy rất quen thuộc, trong lúc ông ấy muốn nhìn kỹ thì mí mắt đã nặng nề khép lại do cơ thể quá mệt mỏi.
Yên Tây Hoa sửa sang lại quần áo cho em trai, ấm áp nói: “Khi còn bé, em từng bế cậu nhóc thứ ba nhà họ Hoắc, thằng nhóc đó cũng số khổ, bây giờ có thể lấy được vợ đã là rất may mắn rồi, lát nữa anh em mình qua thăm nó.”
“Được.” Yên Tây Dung gật đầu, ông ấy vừa tỉnh lại nên đầu óc chưa ổn lắm: “Anh.”
Yên Tây Hoa cầm tay em trai mình: “Em nói đi.”
Trước khi gặp được Yên Tây Dung, Jennifer cũng đã qua lại với mấy người đàn ông.
Những người đó có người là người thừa kế trẻ tuổi của gia tộc, có người là đại gia đã bước vào tuổi có cháu nội cháu ngoại, cho đến khi gặp được Yên Tây Dung, cô ta mới chìm đắm một thời gian.
Thời trẻ Yên Tây Dung cũng là một tay ăn chơi, ông ấy đẹp trai, gia tộc lại hiển hách, đương nhiên cũng có bệnh chung của cánh đàn ông, là có nhu cầu không thể kiểm soát được đối với người đẹp.
Khi Yên Tây Dung nhìn thấy Yên Tây Hoa đang ngồi trên thảm, sắc mặt ông ấy biến đổi, vẻ đề phòng cũng giảm bớt: “Anh!”
Yên Tây Hoa nghẹn ngào nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…”
Yên Tây Hoa đứng dậy, lê bước chân yếu ớt đến chỗ em trai, thấy quần áo xộc xệch của em trai thì lại nhớ lại những ký ức khiến ông ấy phải nghiến răng.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối lại, có lẽ trông cô rất giống mẹ.
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, che giấu đi suy nghĩ của mình: “Cháu không phải bà ấy, tên của cháu là Tần Nguyễn.”
Đôi mắt đang dần sáng lên của Yên Tây Hoa lại nhanh chóng tối xuống khi nghe thấy lời nói này, ông ấy nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào đôi mắt dịu dàng nhưng cũng vô cùng lanh lợi của Tần Nguyễn.
Cô đang do dự.
Thay đổi số mệnh của người khác không ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng còn Tam gia thì sao.
Tần Nguyễn cũng nhận thấy điều đó, cô giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của đối phương: “Anh muốn gì?”
Đối phương tích cực như vậy chắc chắn có yêu cầu gì đó.
“Tiến vào giới giải trí.” Thái độ của Trường Uyên rất thẳng thắn.
“Ô!” Yên Tây Dung kêu lên đau đớn.
Áo choàng tắm trên người Trường Uyên tung bay mà không cần gió, để lộ thân hình cường tráng hoàn mỹ.
Ngay cả chiếc quần lót Trường Uyên đang mặc cũng lộ ra trước mắt mọi người.
Mỗi lần cô thay đổi số mệnh, cơ thể của Tam gia đều bị ảnh hưởng.
Trường Uyên dường như nhận ra Tần Nguyễn đang do dự, anh ta đề nghị: “Nếu cô không tiện thì để tôi.”
Hôm nay hắn nói nhiều hơn trước, thái độ cũng rất tích cực.
Giày vò hơn một tháng, ông ấy biết mình sắp chết.
Cảm giác sức sống trôi đi khiến Yên Tây Dung thấy vừa bất lực vừa sợ hãi, cảm xúc nhiều hơn chính là không nỡ chia tay với người thân.
Tần Nguyễn cau mày: “Bây giờ ngài cần nghỉ ngơi.”
Jennifer đã từng khóc cũng từng làm ầm lên, nhưng vì sợ thủ đoạn của vị phu nhân kia mà cô ta trở nên trung thực hơn nhiều.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, Jennifer được nuôi ăn sung mặc sướng, mỗi ngày ngủ với một người đàn ông khác nhau, dần dần cũng trở nên nghiện.
Mấy tháng sau, lúc cô ta ăn sáng thì buồn nôn.
Nói xong, Tần Nguyễn cúi người kiểm tra tình trạ2ng cơ thể của Yên Tây Hoa.
Đối phương bị nữ quỷ mê hoặc, cơ thể khá suy yếu, hiện tại đã mất đi một nửa sức sống.
Không biết chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Yên, là do phong thủy không tốt hay có kẻ xấu để ý, ông cụ Yên bệnh sắp chết7, hai đứa con trai cũng hấp hối.
Tình trạng của Yên Tây Hoa không thích hợp để di chuyển, Tần Nguyễn đành phải quỳ tr2ên mặt đất để chữa trị cho ông ấy.
Yên Tây Hoa mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt dịu dàng quen thuộc, sắc mặt ông ấy bỗng thay đổi, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, vui mừng cùng bi thương.
Ông ấy nắm chặt tay Tần Nguyễn, nghẹn ngào nói: “An Du!”
An Du, là cô con gái út nhà họ Yên, Yên An Du.
Nếu tối nay Tần Nguyễn không xuất hiện, ông ấy chắc chắn sẽ chết.
Trường Uyên từ phía sau bước tới, đứng sau lưng Tần Nguyễn rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn cứu ông ta à?”
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Trường Uyên, thành thật nói: “Ông ấy có thể là bác bên ngoại của tôi, tôi không thể để ông ấy chết được.”
Vẫn chưa biết Yên Tây Dung có sống được hay không, tình huống của ông ấy còn nghiêm trọng hơn Yên Tây Hoa, bây giờ vẫn chưa phải lúc nhận họ hàng.
Tần Nguyễn đứng dậy bước tới chiếc ghế sô pha mà Lâm Hạo đã đặt Yên Tây Dung xuống.
Nữ quỷ ăn dương khí, khiến Yên Tây Dung chỉ còn treo lại một hơi.
Ông ấy thích Jennifer trẻ trung xinh đẹp, thích những thủ đoạn nhỏ của cô ta, nhất là sự thành thục của cô ta trong chuyện phòng the.
Có thể nói Jennifer là một con chim hoàng yến biết điều.
Giúp Yên Tây Dung thỏa mãn nhu cầu trên thân thể, và cũng hưởng thụ sự thận trọng lấy lòng của cô ta trong cuộc sống.
Vốn là cuộc giao dịch dùng tiền tài mua bán xác thịt, vào thời điểm đó Jennifer cũng còn có những lựa chọn khác nữa, nên không dây dưa quá nhiều với Yên Tây Dung.
Nhưng sau khi Yên Tây Dung kết hôn, cô ta lại lê thân xác chật vật tới tìm ông ấy.
Thường xuyên đi dạo bên bờ sông thì làm sao mà không bị ướt giày được chứ.
“Tây Dung? Tây Dung?”
Yên Tây Hoa hoảng sợ nắm tay em trai.
Tần Nguyễn cũng hơi khó chịu, ánh mắt cam chịu của Yên Tây Dung khiến cô không thoải mái.
Bàn tay Yên Tây Hoa vẫn nắm chặt tay Tần Nguyễn, miệng lẩm bẩm: “Giống, thật quá giống!”
Tần Nguyễn nhìn bàn tay đối phương đang nắm chặt tay mình, mu bàn tay được chăm sóc rất tốt đã hiện lên những đường gân màu xanh.
Tần Nguyễn thở dài rồi dùng sức kéo tay đối phương ra.
Jennifer bị phu nhân của một vị quý tộc nào đó tìm tới cửa, đối phương không đánh cũng không mắng cô ta, chỉ mời cô ta đến một biệt thự nào đó rồi cho ăn ngon mặc đẹp.
Jennifer thích đàn ông, vị phu nhân kia cũng rất thấu tình đạt lý mà mỗi ngày tìm một người đàn ông khác nhau đưa vào trong phòng cô ta.
Trong phòng lắp đặt thiết bị giám sát, nếu như Jennifer không nghe theo, vị phu nhân kia sẽ đưa thêm một người đàn ông nữa, nếu cô ta còn tiếp tục làm loạn, thì lại tặng thêm một người, cứ thế mà suy ra.
Chỉ có hiểu rõ thù hận giữa họ, cô mới biết phải hành động như thế nào.
Yên Tây Hoa ngước mắt lên và nhìn thật sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, nhất là đôi mắt tinh ranh rất giống em gái của ông ấy.
Ông ấy bèn chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra với nhà họ Yên trong khoảng thời gian này: “Jennifer là người tình trước khi kết hôn của Tây Dung, vì nể tình cô ta đã từng qua lại với Tây Dung mà nhà họ Yên không ra tay giải quyết cô ta. Nhưng cô ta quá tham lam, sau khi Tây Dung lấy vợ rồi mà còn không buông tha cho em ấy, nhà họ Yên đã hai lần cho cô ta một số tiền đủ sống sung sướng đến cuối đời...”
Việc đầu tiên mà Jennifer làm sau khi rời khỏi lồng giam là đến một bệnh viện dù để nạo thai.
Cô ta còn muốn tiếp tục dùng sắc đẹp của mình đi hấp dẫn vô số đàn ông, làm sao có thể để một đứa trẻ làm liên lụy đến mình được.
Sau mấy tháng, những người đàn ông từng quanh quẩn bên cô ta đều quay lưng khi Jennifer gọi điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.