Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 816: A muội, không được vô lễ với ông ngoại con!




Đôi mắt của Yên Nhất Kỳ tràn ngập tơ máu, ông cụ nhìn chằm chằm vào ba anh em nhà họ Tần, nhìn mãi vẫn thấy không đủ.
Conk gái út mất sớm để lại ba đứa trẻ, khiến ông cụ vừa vui mừng lại vừa cảm thấy khổ sở.
Dù sao thì ông cụ cũng không thể ncào tiếp thu được chuyện Yên An Du đã không liên lạc với gia đình trong nhiều năm như vậy. Hơi thở của Yên Nhất Kỳ trở nên nặng nề, ông cụ cau mày thật chặt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần An Quốc.
Bầu không khí trở nên khẩn trương, Yên Tây Hoa đi tới phía sau lưng cha già của mình, vỗ nhẹ vào lưng ông cụ và nhỏ giọng nhắc nhở: “Ba à, hiện giờ Tần Nguyễn đang là vợ của cậu ba nhà họ Hoắc.”
Cho dù họ thật sự muốn nhận Tần Nguyễn về nhà họ Yên, thì cửa ải của nhà họ Hoắc cũng không dễ vượt qua đâu.
Hai cha con cùng nổi giận, cơn tức giận quanh người nhanh chóng lan tràn trong phòng.
Tần An Quốc lắc đầu: “Con cũng không biết tại sao An Du lại bị thương, lúc con gặp cô ấy thì không thấy gì, sau khi chúng con quen nhau rồi cô ấy mới nói cho con biết. An Du mất trí nhớ, nhưng cô ấy là người học hỏi nhanh và cực kỳ có tài kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp, bọn con kết hôn và có con, rồi bọn con cùng nhau thành lập Tập đoàn Tần thị. Kết hôn xong chúng con sinh con trai cả Tần Cảnh Sầm, mấy năm sau lúc An Du sinh thêm Tần Muội và Tần Nguyễn, thì Nguyễn Nguyễn bị bắt cóc. Vì bị mất con nên An Du rất thương tâm, để tìm được Nguyễn Nguyễn, chúng con cố gắng phát triển sự nghiệp càng ngày càng lớn, hi vọng sẽ có nhiều con đường hơn để tìm con gái. Nếu như cô ấy còn nhớ rõ nhà họ Yên, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua khả năng có con đường tắt này để tìm Tần Nguyễn. Khi đó sức khỏe của An Du rất kém, cô ấy ngày đêm nghĩ về Nguyễn Nguyễn và vùi mình vào công việc...”
Nói một lúc, Tần An Quốc không nói được nữa.
Yên Nhất Kỳ phát hiện người nhà họ Hoắc đến, ông cụ nhanh chóng thu lại thần sắc bi thương.
Đôi mắt vừa khóc của ông cụ đã lấy lại vẻ khôn khéo, trong mắt ông cụ ẩn chứa ý tứ sâu xa, mang đến cho người ta một cảm giác khó dò.
Bỗng nhiên biết được tin tức con gái đã qua đời, ông cụ vô cùng đau buồn và chỉ muốn bù đắp mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra cho những đứa con mà con gái ông cụ để lại trên cõi đời này.
Nhớ lại sự vất vả và nỗ lực của người vợ đã khuất cách đây nhiều năm, ông ấy không cầm được nước mắt.
Ông cụ Yên bật khóc: “Con gái của tôi... An Du ơi, sao số con lại khổ như vậy!”
Chỉ cần nghe những gì Tần An Quốc nói, ông cụ có thể tưởng tượng ra đứa con gái út mà ông đã từng yêu thương sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế nào.
Ông cụ vừa nói như thế, người nhà họ Tần có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Nhất là Tần An Quốc, trên khuôn mặt thô ráp thoáng qua một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Ông ấy nhìn thẳng vào đôi mắt thông thái của Yên Nhất Kỳ, môi khẽ mấp máy: “Bọn chúng là con cái của con, là con cháu nhà họ Tần.” Giờ phút này, khí thế uy nghiêm của bậc bề trên không hề kém Yên Nhất Kỳ.
Nhà họ Yên rất hùng mạnh, năm đó tuy không thể nói họ giàu có sánh ngang với hoàng gia Bắc Anh, nhưng chắc chắn là sự tồn tại mà các thương gia giàu có ngưỡng mộ.
Những năm đó, khởi nghiệp trong hoàn cảnh không có bối cảnh chống lưng phía sau khó khăn như thế nào, phải trải qua bao nhiêu cay đắng chua xót, thì người làm ăn trong giới kinh doanh già đời như ông cụ biết quá rõ.
“Ư...”
Tần An Quốc hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ngài Yên, con không phản đối chuyện ngài muốn nhận ba đứa trẻ, nhưng chúng là con cháu của nhà họ Tần, con sẽ không để chúng vào nhà họ Yên, đây là ranh giới cuối cùng của con!”
Vợ ông ấy đã qua đời nhiều năm, ông ấy sống cô đơn nhiều năm như vậy, điều khó buông bỏ nhất chính là ba đứa con.
Bây giờ lại có người muốn cướp con với ông ấy, thì dù phải đánh cược cả tính mạng, ông ấy cũng muốn chống lại đến cùng.
Ngày xưa, khi ở trước mặt bọn trẻ, Tần An Quốc là người rất cố chấp, không cho phép ai ngỗ nghịch với ông ấy.
Từ trước đến nay, khi nói đến con cái, ông ấy chưa bao giờ nhượng bộ.
Khí thế của người đứng ở vị trí cao trên người Yên Nhất Kỳ tỏa ra rất mạnh, áp xuống Tần An Quốc: “An Du là hòn ngọc quý của nhà họ Yên, con của con bé cũng chảy dòng máu của nhà họ Yên!”
Vẻ mặt của Yên Nhất Kỳ khựng lại, ánh mắt ông cụ nhanh chóng chuyển sang Tần Nguyễn.
Đúng vậy, con bé này đã vào làm dâu nhà họ Hoắc, còn sinh cho Hoắc Vân Tiêu hai đứa con.
Bắt gặp ánh mắt phức tạp của Yên Nhất Kỳ, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn hơi hé mở, cô cất giọng nói lạnh lùng trong trẻo: “Cháu họ Tần ạ.”
Gia tộc họ Yên ngày nay khác rất nhiều so với trước đây, bọn họ có quyền thế rất lớn ở Bắc Anh.
Bây giờ ông cụ còn sống, vẫn có thể làm chủ nhà họ Yên, ngoại trừ của cải và quyền lực được trao cho hai người con trai, thì vẫn còn rất nhiều thứ có thể cho các cháu ngoại, những thứ này đủ để bọn họ bước chân vào giới quý tộc suôn sẻ.
Yên Nhất Kỳ nhìn Tần An Quốc, rồi trầm giọng nói: “Tôi muốn nhận con của An Du về, chúng là con cháu của nhà họ Yên!”
Tần An Quốc nghe thấy cuộc đốia thoại giữa cha con nhà họ Yên, dường như nhìn thấy nút thắt trong lòng Yên Nhất Kỳ, ông ấy mới khàn giọng nói: “Trước kia An Du từng bị thương, trong đầu cô ấy có một cục máu đông đè lên dây thần kinh não, nên cô ấy đã quên rất nhiều thứ.”
Hai mắt Yên Nhất Kỳ trở nên sắc bén: “Ai làm con bé bị thương?!”
Sắc mặt Yên Tây Hoa cũng trở nên tàn nhẫn: “An Du bị thương?”
Tiếng rên nhẹ đầy đau đớn vang lên.
Yên Tây Dung đang hôn mê, mí mắt khẽ run lên, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người trong phòng, ông ấy chậm rãi mở mắt ra.
Ông cụ Yên lau mồ hôi trên đầu con trai nằm ở bên cạnh: “Tây Dung?”
“Ba!”
Nhìn thấy cha già, đôi mắt Yên Tây Dung đỏ hoe.
Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian ông ấy đều hôn mê, ông ấy đã nghe bên ngoài nói rất nhiều chuyện, biết cha và anh trai đã vì ông ấy mà trả giá bao nhiêu.
Chỉ vẻn vẹn mấy chữ thôi cũng đủ để bày tỏ thái độ của cô.
Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đứng bên cạnh Tần An Quốc, một người bên trái, một người bên phải.
Hai anh em liếc nhìn nhau, một người vẻ mặt bình tĩnh, một người lại tức giận.
Tần Muội cười khẩy một tiếng, nghe rất rõ trong căn phòng yên tĩnh này.
Khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười giễu cợt, đầy khinh thường và mỉa mai: “Mẹ tôi trước khi mất không hề nhắc đến các người, bao nhiêu năm qua là do ông già nhà tôi nuôi chúng tôi khôn lớn, các người cho rằng chỉ cần dăm ba câu là muốn chúng tôi nhận các người? Thật quá nực cười! Các người đã làm chuyện gì để mẹ tôi phải bỏ nhà ra đi? Lúc trước vì sao mẹ lại bị thương, chẳng lẽ các người không biết sao? Ai mà biết nhà họ Yên các người có cái gì bẩn thỉu chứ!”
Tần An Quốc lạnh giọng quát lớn: “A Muội, không được vô lễ với ông ngoại con!”
Giọng điệu của ông ấy rất uy nghiêm, nhưng ánh mắt ông ấy nhìn Tần Muội lại chẳng có chút trách cứ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.