Ông ấy cẩn thận lên tiếng: “Tây Dung?”
Yên Tây Dung hít sâu một hơi, hai tay để ở bên người run run, không dám nhìn thcẳng vào mắt anh trai: “Jennifer là đầy tớ bị Hắc Dực điều khiển, mỗi một lần cô ta hấp thụ tinh huyết của em, màu sắc của hình vẽ đôi cánh đen đều đaậm thêm, và em cảm thấy như nó đang hút hết sức sống của em vậy.” Nỗi cô đơn, oán hận, bi thương, khát khao, cô độc cùng buồn rầu từ nghìn vạn ngọn núi cằn cỗi truyền lại, gần như thấm vào trong xương tủy, để lòng Tần Nguyễn gợn sóng.
Đôi mắt trong veo của cô ngập nước, đau đớn, xấu hổ, ân hận, áy náy, đau lòng, những cảm xúc vui buồn lẫn lộn hiện lên trong đáy mắt, giống như thủy triều đánh thẳng vào cô.
Nơi hoang vu vắng vẻ vắng lặng không có hơi thở con người khiến người ta phát điên, muốn gào khản cổ để phát tiết. Chợt nảy ra được một ý, cô đứng thẳng người và đi đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, kiễng chân nói nhỏ vào tai anh.
Không biết cô nói cái gì, Hoắc Vân Tiêu thoạt nhìn kinh ngạc, nhưng sau đó bình tĩnh gật đầu.
Biết tình huống của Yên Tây Dung rất tồi tệ, Tần Cảnh Sầm kéo Tần Muội đến gần: “Nguyễn Nguyễn, phiền phức lắm à?” Hoắc Tam gia vừa mới buông lỏng tâm tư, nghe thấy vậy thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng khẽ híp lại, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
“Nguyễn Nguyễn, cháu không thể chạm vào thứ này!”
Không biết Tần Nguyễn muốn làm gì, Yên Tây Dung hoảng sợ vội vàng lên tiếng. Thật xấu hổ khi bị người ta lột đồ ở ngay trước mặt cha và anh trai.
Ông ấy tự nhận mình không thể giữ được sự bình tĩnh tự nhiên, nên chỉ có thể giơ hai tay lên thỏa hiệp: “Dừng lại! Để bác tự làm!”
Hoắc Vân Tiêu thản nhiên giơ tay lên, ra hiệu xin mời cứ tự nhiên. Yên Tây Dung lùi người lại, sợ Tần Nguyễn đụng phải hình vẽ trên người mình, ông ấy giải thích: “Đây là biểu tượng của giáo phái Hắc Dực, phía trên có sức mạnh hắc ám. Jennifer đã từng nói trừ phi là thành viên cấp cao của giáo phái tự mình xóa nó đi, nếu không bác chỉ có thể chờ chết.”
Tần Nguyễn nhíu mày hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Yên Tây Dung: “Hơn một tuần.” Ngay cả sắc mặt Yên Nhất Kỳ cũng rất khó coi, trong mắt tràn đầy lửa giận vì con trai đã giấu giếm sự thật.
Người nhà họ Hoắc không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại Hoắc Vân Tiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng.
Hàng mi dài của anh hơi rũ xuống, ánh mắt hờ hững che giấu sự lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, không biết đang nhìn cái gì. Anh ta biết em gái có bản lĩnh, nhưng nhìn vẻ mặt của cô cũng biết chuyện này tương đối khó giải quyết.
Tần Nguyễn mỉm cười với Tần Cảnh Sầm, cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì.”
Tần Muội đi tới bên cạnh cô, cau mày trầm giọng nói: “Em muốn cứu người khác thì trước tiên phải bảo vệ chính mình đã, ông già rất lo lắng cho em đấy.” Tay vừa mới đưa ra, sau lưng bỗng có một cơ thể lành lạnh dán sát vào cô.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay ngăn cản động tác của Tần Nguyễn, anh cúi đầu ghé vào bên tai cô mà nhẹ giọng nói: “Để anh.”
Vợ mình lại đi cởi quần áo của người khác, dù người này là bác của vợ cũng không được. Yên Tây Hoa cắn răng, trầm giọng nói: “Vì sao trước đây em không nói?”
Yên Tây Dung dùng đầu ngón tay run rẩy kéo áo xuống, cố gắng che đi hoa văn xấu xí, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Nói cũng chỉ để mọi người lo lắng thêm mà thôi.”
Giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt như việc không liên quan đến mình, làm Yên Tây Hoa nghe được mà hoàn toàn nổi giận: “Chẳng lẽ em giấu giếm mọi người, mọi người sẽ không biết sao!” Tần Nguyễn còn chưa kịp phân biệt từng cái một, trong đầu cô bỗng hiện lên mấy hình ảnh rời rạc.
Hình ảnh hàng vạn ngọn núi đổ nát hoang vu đột nhiên xâm nhập vào trong đầu cô, trên mỗi một đỉnh núi đá hoang vắng lạnh lẽo đều khắc đầy chữ.
Hơi thở cô đơn buồn bã ép tới làm cô không thở nổi, cho dù là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy rất đè nén và đau đớn. Yên Tây Dung dùng cả hai tay giữ tay Tần Nguyễn, chỉ sợ cô ra tay thật.
Hai người giằng co, không ai chịu nhượng bộ.
Kiên nhẫn của Tần Nguyễn có hạn, cô hất tay Yên Tây Dung ra, giơ tay định cởi chiếc áo sơ mi của ông bác. “Em biết rồi.”
Tần Nguyễn vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên tiếng hét.
“Cậu làm cái gì vậy?!” Tần Nguyễn biết Tam gia đã thành công, cô mỉm cười đi đến bên giường.
Cô phớt lờ sự thù địch của Yên Nhất Kỳ và Yên Tây Hoa đối với Hoắc Vân Tiêu, và đưa tay chạm vào hình vẽ hoa văn trên ngực phải của Yên Tây Dung.
Khi đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp, Tần Nguyễn cảm nhận được một cơn ớn lạnh, cùng với ác ý, sự thù địch và sát khí chết chóc mãnh liệt. Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt không tán thành của Tam gia, cô hơi nhướng mày: “Vâng.”
Có người hỗ trợ, cô tất nhiên là vui lòng rồi.
Yên Tây Dung nhìn Hoắc Tam gia đang đến gần, cảm nhận được sự áp bách từ trên người anh, nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, với tư cách là một người bác, ông ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ. Hoắc Vân Tiêu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tần Nguyễn, không biết cô muốn làm gì. Nghe thấy trong giọng nói của Yên Tây Dung có sự thận trọng cùng nghiêm túc, anh nhanh chóng đứng dậy đi về phía Tần Nguyễn.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười không có cảm xúc gì, đôi mắt hồ ly hung dữ nhìn chằm chằm Yên Tây Dung: “Bác tự cởi, hay là để cháu giúp ạ?”
Trông tư thế có vẻ nếu đối phương mà từ chối là cô sẽ tự mình ra tay ngay. Nghe thấy giọng nói tức giận của Yên Tây Hoa, Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn Tần Nguyễn.
Thấy cô không có việc gì thì lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Khi Yên Tây Dung đang kéo áo của mình xuống, thì Tần Nguyễn đã tiến lên và đưa tay ngăn cản ông ấy, cô lạnh lùng nói: “Bác cởi áo ra!” Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, Yên Tây Dung cởi áo ra, một hình vẽ đôi cánh màu đen trên ngực phải hiện ra rõ ràng.
Tần Nguyễn cúi người tới gần, ánh mắt cẩn thận đánh giá đôi cánh màu đen cùng hình thanh kiếm ở chính giữa đôi cánh.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy rất tà ác, đồng thời cô cũng cảm nhận được một sức mạnh mờ nhạt vờn quanh hình vẽ này. Sắc mặt Tần Nguyễn trắng bệch, cô nắm chặt nắm đấm, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, trong mắt chỉ còn lại đau đớn bị đè nén.
Nhưng chỉ trong vài giây, hình ảnh cô nhìn thấy nhanh chóng bị cắt đứt bởi một sức mạnh.
Một tiếng rầm vang lên, Tần Nguyễn đã bị sức mạnh từ hình vẽ đôi cánh chim màu đen trên ngực Yên Tây Dung làm bắn ra xa.
Người cô lùi lại, đụng phải Hoắc Vân Tiêu đứng ở phía sau, hai người ngã xuống đất trong tư thế xếp chồng lên nhau.
Tiếng rầm vang dội kia chính là tiếng Hoắc Vân Tiêu đập đầu xuống sàn phòng.