Tần Cảnh Sầm cách bọn họ gần nhất đi lên phía trước, cúi người đi đỡ ông em rể cốm yếu mỏng manh của nhà mình dậy. A Nguyễn, Tần Nguyễn, hai cái tên chỉ kém một chữ.
“Nguyễn Nguyễn?” Một biểu tượng tà ác như thế, vậy mà lại biến mất.
Tần Nguyễn nhanh chóng đưa tay chạm vào cổ tay Yên Tây Dung, mạch đập ổn định và ông ấy đang dần hồi phục sức lực. Lúc này Tần Nguyễn có phản ứng.
Cô lắc đầu: “Không uống thuốc, em chọn hạ nhiệt vật lý.” Cô cúi đầu không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hoắc Vân Tiêu ngồi vắt tréo chân bên cạnh Tần Nguyễn, không lên tiếng, ánh mắt anh dán chặt vào người đang trầm mặc kia, sâu bên trong đáy mắt của anh hiện lên một tia nguy hiểm. Chiếc cằm hoàn mỹ của Hoắc Vân Tiêu gật một cái, anh lạnh lùng nói: “Phu nhân bị sốt, anh xem qua cho cô ấy.”
Bác sĩ Trần bước nhanh về phía trước và đo cho Tần Nguyễn bằng máy bắn nhiệt độ. Hoắc Vân Tiêu vịn cánh tay Tần Cảnh Sầm, mượn lực từ dưới đất đứng lên, tiện thể cũnag kéo cả Tần Nguyễn lên luôn.
Anh cúi đầu và thấy vẻ mặt lo lắng áy náy và sợ hãi bất an của Tần Nguyễn. Anh còn tưởng rằng Tần Nguyễn bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi, bèn vươn tay xoa đầu cô, khẽ thở dài an ủi: “Anh không sao, nhưng tay chân em có bị thương không?”
Tần Nguyễn đột nhiên bị một sức mạnh thần bí đánh bật ra ngoài, lực tác động thông qua cơ thể của cô truyền đến anh, nếu như xảy ra chuyện thì chính cô là người cảm nhận rõ ràng nhất. Yên Nhất Kỳ kích động đến rơi nước mắt, ông cụ nói lời cảm ơn với Tần Nguyễn: “Tốt quá, tốt quá! Cháu gái, cảm ơn cháu!”
Tần Nguyễn lắc đầu, hai mắt cô vẫn còn đang nhìn chỗ ngực của Yên Tây Dung. Lo sợ có thể xảy ra chuyện, cô phóng lực Minh Thần từ đầu ngón tay thăm dò sức sống trong cơ thể đối phương.
Nếu trước đó Yên Tây Dung vẫn còn ở bên bờ vực nguy hiểm, thì bây giờ cơ thể ông ấy đã hoạt động bình thường trở lại. Yên Tây Hoa trợn trừng mắt nhìn: “Thế có phải A Dung đã ổn rồi hay không?”
Tần Nguyễn đặt cổ tay của Yên Tây Dung xuống, rồi nói với cha con nhà họ Yên: “Bác ấy đã ổn rồi, mọi người mặc quần áo cho bác ấy đi ạ kẻo bị lạnh. Mấy năm tới chú ý tĩnh dưỡng, rèn luyện cơ thể, tuy cơ thể không thể trở lại trạng thái đỉnh cao như trước đây, nhưng vẫn có thể sống đến cuối đời được ạ.” Tần An Quốc dừng lại, ông ấy quay người mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Con có cần sức khỏe của mình nữa không vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến việc cứu người này giúp người kia, vậy còn con thì sao?!”
Là một người cha tận mắt nhìn thấy con gái bị thương, chỉ có bản thân ông mới hiểu được cảm giác đau lòng, thấp thỏm lo âu và lo lắng này. Tần Nguyễn nhíu mày, cảm thấy thật khó hiểu.
Yên Nhất Kỳ cũng nhìn thấy những thay đổi trên người con trai mình, ông cụ nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt mang theo hi vọng: “Cánh chim màu đen trên người Tây Dung biến mất rồi!” Tần Nguyễn quay người đi tới trước mặt Yên Tây Dung, ông ấy vẫn còn đang hôn mê, nửa người trên không mặc áo.
Cô liếc mắt một cái là thấy ngay ở ngực phải của Yên Tây Dung vốn nên có một hình cánh chim màu đen, nhưng bây giờ lại trắng tinh sạch sẽ. “Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn?”
Bên tai vang lên tiếng gọi, Tần Nguyễn máy móc ngẩng đầu theo tiếng gọi. “Tam gia?”
Hoắc Vân Tiêu phất tay đuổi người. Tần An Quốc nghe thấy thì vội vàng chạy đến, kéo tay Tần Nguyễn đi ra ngoài.
Khuôn mặt uy nghiêm của ông ấy rất nghiêm nghị, trên người tràn ra hơi thở không vui, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra ông ấy đang rất khó chịu và đau lòng. Yên Nhất Kỳ vội vàng lên tiếng: “Sao lại sốt rồi? Mau gọi bác sĩ đến kiểm tra xem!”
Ông cụ chỉ muốn đứng dậy, tự mình đến xem tình hình sức khỏe của Tần Nguyễn. Nhưng dù đã thỏa hiệp, ông ấy vẫn thấy không cam lòng.
“Cảm ơn ba.” Tần Nguyễn lắc đầu, kiên trì nhìn ông.
Hai cha con chẳng ai chịu nhượng bộ, dưới sự kiên trì của Tần Nguyễn, Tần An Quốc chậm rãi buông tay. “Em không sao.” Tần Nguyễn thất thần lắc đầu.
Nghe thấy Hoắc Vân Tiêu nói anh không có việc gì, hình ảnh xa lạ lúc trước lại hiện lên trong đầu cô. “Ba, chờ một chút, con còn có việc chưa giải quyết xong!”
Tần Nguyễn không có cách nào an tâm nếu không hiểu rõ thứ sức mạnh có thể làm tổn thương cô ở trên người Yên Tây Dung, và hình ảnh xâm nhập vào tâm trí cô lúc vừa rồi. Tần Nguyễn nắm chặt tay Tần An Quốc, nhẹ nhàng nói: “Ba, con không sao, con đã ra tay rồi thì phải tiếp tục, con cũng nên hiểu rõ một vài thứ.”
Tần An Quốc: “Bây giờ con đang bị bệnh, đi khám bệnh trước đã, những chuyện khác để nói sau.” Ba cha con nhà họ Tần cũng rời đi, Yên Tây Hoa đi tiễn họ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tần Nguyễn thất thần ngồi ở bên giường. “38 độ, sốt không quá cao, nhưng do phu nhân còn đang ở trong thời kỳ cho con bú nên tôi không đề nghị uống thuốc, nên thử dùng cách hạ nhiệt độ vật lý, nếu như không hạ sốt thì có thể lựa chọn uống thuốc hạ sốt.”
Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, để tay lên trán Tần Nguyễn để đo nhiệt độ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những gì tiềm thức nhìn thấy đều có hạn, chỉ có nét chữ khắc trên trăm ngàn đỉnh núi cằn cỗi là khiến cô không thể nào quên.
Mỗi đỉnh núi đá đều khắc dày đặc hai chữ, A Nguyễn. Cảnh tượng rung động vừa khiến trái tim cô đập nhanh, lại vừa sợ hãi.
Tần Nguyễn không cảm thấy những hình ảnh không thể hiểu nổi kia xuất hiện trong đầu mình là vô nghĩa, đặc biệt là cái tên được khắc trên vô số đỉnh núi. Hoắc Vân Tiêu và Tần Cảnh Sầm đang lo lắng nhìn cô.
Tần Cảnh Sầm dừng động tác lắc cánh tay của cô, anh ta lên tiếng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em sao thế?” Đúng là không còn nóng bỏng tay như vừa nãy.
Anh cau mày, trong giọng nói có một chút bực bội: “Uống thuốc ngay bây giờ đi.” Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ còn chưa dứt sữa, cô không muốn uống thuốc làm ảnh hưởng đến bọn nhỏ.
Hoắc Vân Tiêu cau mày, trầm giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, nghe lời.” Giọng anh hiếm khi cường thế như thế này. Hoắc Vân Tiêu nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, anh trầm giọng, nói: “Anh đã sai người đi gọi bác sĩ Trần rồi, cùng anh trở về phòng đi.”
Lần này Tần Nguyễn không từ chối, cô thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.” Hoắc Vân Tiêu sờ lên trán của cô, cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng, anh không vui cau mày, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Em sốt rồi!”
Tần Nguyễn sờ trán mình, miệng lẩm bẩm: “Em chẳng có cảm giác gì cả.” Tần Nguyễn: “Không sao ạ, chỉ là... em có hơi kinh hãi.”
Khuôn mặt cô ửng hồng, đáy mắt trong veo nhuốm sương mờ, hình như là nước. Khi bác sĩ Trần bước vào, anh ta nhạy cảm nhận ra được bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
Anh ta thận trọng tiến lên một bước, cung kính nói: “Tam gia, thiếu phu nhân.” Tần Nguyễn không muốn nghe lời, cô nói với Trần Hằng Phong: “Bác sĩ Trần, anh đi ra ngoài trước đi, nếu tôi không hạ sốt sẽ gọi anh.”
Bác sĩ Trần nhìn sang Hoắc Tam gia, sắc mặt của vị chủ nhân này không tốt lắm, nhưng anh ta cũng không thể làm trái mệnh lệnh của thiếu phu nhân, nên bị rơi vào tình thế khó xử. Cửa vừa đóng lại, Tần Nguyễn bị ném xuống chiếc giường trải đầy hoa văn màu đen.