Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 820: Không ngờ trái tim của a nguyễn lại ác như thế




Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy ánh mắt tán loạn không thể tụ lại được của Tần Nguyễn, anh nói bằng giọng nhẹ nhàng trước nay chưa từng1 có, mang theo cả chút dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn, nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tần Nguyễn cũng không bi2ết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cô cảm thấy hoảng sợ bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì không thể khống chế vậy.
7
Một lúc sau, cô mới hé miệng chậm rãi thở ra một hơi, và hạ thấp giọng nói: “Em, lúc em đang kiểm tra biểu tượng đôi cánh 7màu đen trên người bác hai, thì một sức mạnh kỳ lạ xông tới, làm trong đầu em hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, rất lạ lẫm, cả2m giác vô cùng không tốt.” Nhìn ra được trạng thái của Tần Nguyễn có gì đó không ổn, cho dù lúc này cô liều lĩnh trêu chọc anh, nhưng sâu bên trong đáy mắt lại hiện rõ sự bất an.
Trong căn phòng tối và yên tĩnh, có một tiếng thở dài thỏa hiệp vang lên.
Tần Nguyễn ngậm chặt miệng, không còn dám nói thêm lời nào.
Lúc này cô ngoan hơn không ít, cũng không nói ra những lời làm người ta bốc hỏa nữa.
Dưới ánh đèn ngủ, cổ tay nõn nà như ngọc rủ xuống, những ngón tay xinh đẹp đặt trên cổ áo sơ mi nhăn nhúm của Tam gia.
Hai nút trên cùng đã được cởi ra từ lâu.
Hoắc Vân Tiêu: “...”
Anh chưa từng thấy người nào lại vội vàng chạy tới muốn bị đánh đòn như thế này.
“Rốt cuộc là anh có làm được hay không hả!”
Câu này coi như đụng vào xui xẻo rồi.
Cô nghe rõ mồn một những lời thì thầm bên tai khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh.
Đôi mắt mê mang ngập hơi nước khẽ lóe lên, đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn biết, Tam gia luôn nho nhã cao quý ở trước mặt người khác, lại biết nói tục.
Hai mắt Hoắc Vân Tiêu sáng như đuốc, anh nhẹ giọng hỏi: “Em nhìn thấy cái gì?”
Tần 0Nguyễn nhớ lại hình ảnh trong đầu nhưng không nhớ nổi, những hình ảnh kia trở nên càng ngày càng mơ hồ.
“Em đấy, quá gợi đòn, nhưng anh không ngại cắn câu của em đâu.”
Giọng nói lạnh lùng, xen lẫn sự sốt ruột khó tả.
Trong mắt anh hiện lên khát vọng u ám vô hình, ngón tay đã rời khỏi eo của Tần Nguyễn khẽ run, không biết nên đặt ở nơi nào.
Đôi mắt chăm chú của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ mặt căng cứng của anh. Thấy đối phương do dự, cô bèn được đà tấn công mà nghiêng người về phía trước.
Vẻ mặt khổ sở quẫn bách của Tần Nguyễn thật sự quá đáng thương, Hoắc Vân Tiêu chịu không nổi mà ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ trấn an: “Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa, ngủ đi em sẽ ổn thôi, đừng nghĩ về bất cứ điều gì.”
Nhưng Tần Nguyễn không nghe lọt vào tai, cho dù những hình ảnh kia trở nên mơ hồ, nhưng tâm tình tuyệt vọng kìm nén đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Cô nhẹ giọng nỉ non: “Tam gia, em lạnh.”
Hoắc Vân Tiêu nhấc chăn lên đắp cho cả hai người, hai tay của anh ôm lấy cơ thể cô: “Anh ôm em, em sẽ không lạnh.”
“Nguyễn Nguyễn, em vẫn còn đang sốt.”
Tần Nguyễn nổi giận, cô đã chủ động như thế rồi mà người này còn từ chối, mặt mũi cô biết để vào đâu.
Khóe môi của Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười không mấy tình cảm: “Nguyễn Nguyễn, phép khích tướng vô dụng đối với anh.”
Trong nháy mắt lòng Tần Nguyễn như tro nguội, tâm tình vốn đã không tốt nay lại càng thêm tồi tệ.
Chỉ trong tích tắc, những sợi dây trong đầu Hoắc Vân Tiêu đứt từng cái một.
Cổ họng anh đột nhiên khô khốc, anh rất muốn uống một tách trà để làm dịu cổ họng của mình.
Trong lòng Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn muốn cái gì, nhưng tình huống hiện tại không cho phép bọn họ làm như vậy.
Lý trí của anh đang cực kỳ tỉnh táo, nên anh chỉ có thể coi như không biết yêu cầu của Tần Nguyễn, anh nói, giọng hơi kiềm chế: “Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Nhưng, bàn tay đang sờ loạn trên cổ áo sơ mi khiến tâm trí anh rối bời.
Anh siết chặt bàn tay đang ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho, rồi từ từ nới ra, lại lập tức nắm chặt, vô cùng rối rắm.
Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu khó coi nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ anh...” Tần Nguyễn nhẹ mím môi, nói khẽ: “Yêu em.”
Một câu hỏi thẳng thắn như vậy không chỉ lấy lòng Tam gia, mà còn khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ.
Con dã thú bị giam giữ sâu trong lòng anh như đang muốn thoát ra khỏi lồng.
Tay của cô đặt trên chiếc cúc áo thứ ba, đầu ngón tay đặt ngay trên chiếc cúc áo.
Chưa có sự cho phép của chủ nhân, cô cũng không tự tiện tháo nó ra.
Hoa hồng dù đẹp đến đâu rồi cũng sẽ phải bất đắc dĩ cúi mình.
Hai tay đang nắm chặt của Tần Nguyễn bị Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng dùng sức mở ra.
Khoảnh khắc cả hai kết hợp, trong óc cô hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ.
Tần Nguyễn giống như đang ở trong một thế giới hoang vu tăm tối vô tận, không có ánh sáng mặt trời.
Đối phương dùng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Tam gia nhà cô mà nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng.
Giọng nói buồn bã chua xót của người đàn ông vang lên: “Ta không biết hóa ra trái tim A Nguyễn lại tàn nhẫn như vậy.”
Trong tiềm thức và hành động, Tam gia vẫn sẽ thuận theo Tần Nguyễn.
Đạt được ước muốn khiến trái tim cô đập thình thịch, bàn tay nắm chặt lại.
“Tam gia, có phải anh nuôi bồ nhí ở bên ngoài không? Hôm nay ở trong bữa tiệc, em nghe thấy không ít người muốn làm bồ nhí của anh. Nếu anh chê em rồi thì cứ nói thẳng, em có thể đưa A Diêu và An Kỳ đi...”
Tần Nguyễn còn chưa nói xong mấy lời linh tinh này thì cơ thể đã bị ôm lấy, và bị đè xuống dưới.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Hoắc Vân Tiêu lại cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Những lời mơ hồ vang lên từ đôi môi của hai người họ.
Nhưng Tần Nguyễn lại rất thẳng thắn: “Tam gia, anh đã quên mình nói cái gì trong phòng nghỉ rồi à?”
Cô chưa quên, lúc đó người này đã nói tối nay sẽ yêu cô.
Nó sắp hành động, sẵn sàng chờ cơ hội, nhưng lại chần chừ vì một lý do duy nhất.
Tần Nguyễn đang bị ốm, và lý trí khiến Hoắc Vân Tiêu phải kiềm chế.
Vừa rồi cô vẫn là người nắm quyền kiểm soát, nhưng bây giờ cô và Tam gia đảo lộn, đối phương đã thành người nắm quyền kiểm soát.
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu khẽ híp lại, anh nhìn cô vợ nhỏ của mình mà cả giận, nói: “Tần Nguyễn, em thử nói thêm một chữ nữa xem!”
Tần Nguyễn không hài lòng: “Vẫn lạnh...”
Cái lạnh cắt da cắt thịt đi kèm với sự lo lắng bất an, khiến cô bức thiết muốn bắt được thứ gì đó.
Khung cảnh yên tĩnh quen thuộc làm cho người ta có cảm giác kiềm chế.
Đứng trước mặt Tần Nguyễn là một người đàn ông khoác áo choàng đen, mái tóc đen dài tung bay trong gió.
Cô day mi tâm, cố gắng nhớ lại, muốn bắt được những hình ảnh trong ký ức kia.
“Em... em không nhớ nổi.”
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Tần Nguyễn.
Không phải anh bối rối, mà là sợ dục vọng trong mắt mình sẽ làm cô bé này sợ hãi.
Tần Nguyễn cúi đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Cô biết người đàn ông này sẽ không từ chối cô.
Tần Nguyễn muốn cầu an ủi thì anh cho vậy.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay đặt ở trên trán Tần Nguyễn, mồ hôi ướt đẫm trên tay làm cho nhiệt độ trong lòng anh cũng giảm xuống.
Cô dùng tư thế của một kẻ bề trên, dùng ánh mắt thích thú liếc nhìn người còn đang do dự bối rối kia.
Con dã thú mà Hoắc Vân Tiêu vất vả áp chế, suýt chút nữa đã thoát ra khỏi giam cầm, lý trí của anh cũng đang trên bờ vực nguy hiểm.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng tạo nên bầu không khí ám muội cho màn đêm.
Phần hầu kết của Hoắc Vân Tiêu chuyển động, con dã thú bị giam giữ trong lồng đang bị hấp dẫn bởi miếng mồi ngon nhất trên thế gian này.
Anh cất tiếng nói trầm thấp: “Nguyễn Nguyễn, ngoan, em còn đang sốt đấy.”
“Em không!” Tần Nguyễn nũng nịu kháng nghị, chất giọng ngọt ngào của cô mang theo một chút khàn khàn quyến rũ.
“Em...” Tần Nguyễn há mồm muốn giải thích cái gì, nhưng cô vừa thốt ra được một chữ thì lời nói tiếp theo bỗng thay đổi: “Đế quân, huynh trưởng của ta sắp chết rồi, chỉ có trái tim của Đế vương Phong Đô Bắc Âm mới có thể cứu được huynh ấy.”
Giọng nói này còn vô tình hơn cả đối phương, nhưng không khó để nghe ra một chút cắn rứt lương tâm ở trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.