Cô cố gắng ổn định lại cơ thể, bước chânk dừng lại.
Vô tình quét mắt sẽ phát hiện trong lòng bàn tay cô có một trái tim giống quả bàn đào, đẫm máu.
a
Một trái tim giống như bị ngàn mũi tên xuyên qua, đau đớn khiến nước mắt cô tuôn rơi. Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng dỗ dành bên tai Tần Nguyễn, bọn họ rơi vào hoàn cảnh mới đi được nửa đường thì gặp cơn mưa rào tầm tã, có thể nói là hết sức khó xử.
Giờ không thể đợi được đến lúc nắng lên rồi, lựa chọn quan trọng nhất lúc này là phải dùng thời gian ngắn nhất lao nhanh tới đỉnh núi.
Tần Nguyễn khóc đến mệt mỏi, hình ảnh trong đầu cũng theo ý thức suy yếu của cô mà dần dần trở nên mơ hồ. Hơn nửa đêm, bác sĩ Trần còn không kịp thay áo ngủ thì bị một cuộc điện thoại gọi lên lầu.
Hai mắt anh ta vẫn còn buồn ngủ đi tới phòng dành cho khách, nhìn thấy ông cụ Yên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nằm ở trên giường mà mặt biến sắc, trông dáng vẻ này của ông cụ như sắp tắt thở đến nơi.
Yên Tây Hoa đang thay quần áo cho Yên Nhất Kỳ, nhân tiện thu dọn chiếc chăn dính máu trên giường. Yên Tây Hoa nằm trên ghế sô pha đang mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh lập tức ngồi phắt dậy, nhìn thấy vết máu trên chiếc giường đơn, ông ấy hét lên: “Cha!”
Ông cụ nhíu mày, tỏ vẻ không vui với con trai cả: “Nhỏ giọng một chút, đừng làm A Dung tỉnh.”
Yên Tây Hoa làm sao còn có thể quan tâm đến những thứ này, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên giường, ông ấy còn chẳng kịp đi giày, lập tức liên hệ với người của nhà họ Hoắc để tìm bác sĩ. Tần Nguyễn đột nhiên mở mắt ra, đờ đẫn nhìn anh.
Người đàn ông trong ảo cảnh rõ ràng chính là Tam gia, ánh mắt của đối phương lạnh lùng tàn nhẫn, cùng lời thề mang theo thù hận, khiến cô cực kỳ bi thương, khắp người tàn tạ và đau buồn.
Cô ước mình có thể khóc hết nước mắt để trút bỏ những lo lắng và tiêu cực trong lòng. Giọng cười của anh trầm ấm, gợi cảm.
Nghe thấy cô bé này nhẹ giọng gọi “anh ba”, đúng là rất ngọt.
Bên dưới phần quai hàm tuyệt đẹp, có một giọt mồ hôi rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn. Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông nhìn xuống cô, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Ta còn có công vụ cần phải làm, quỷ vực Phong Đô hoang vu và đầy rẫy sát khí, cho nên xin thứ lỗi ta không tiếp được ngươi...”
Tai Tần Nguyễn ù đi, trái tim cô khổ sở muốn chết, không hề nghe được đối phương nói cái gì.
Cùng lúc đó, ý thức của Tần Nguyễn từ trong ảo cảnh mơ hồ quay trở về, chiếc eo nhỏ của cô bị nắm chặt. Lại nhìn sắc mặt khó coi của Tần Nguyễn, anh biết cô đang rất đau đớn.
Anh đặt tay lên lưng Tần Nguyễn, dùng lực xoa xoa để cô bớt khó chịu: “Cẩn thận.”
Nhớ lại cảnh tượng hài hòa trước đó của hai người, Tần Nguyễn không dám nhìn Tam gia. Yên Tây Hoa lao đến trước mặt Trần Hằng Phong, tóm lấy áo ngủ của anh ta mà giận dữ hét lên: “Cậu nói vậy là có ý gì?!”
Trần Hằng Phong rũ mắt xuống, không nói gì nữa.
Thái độ của anh ta đã nói lên tất cả. Giọng cô khàn đặc không thể nhận ra.
Tần Nguyễn sửng sốt, phát giác ánh mắt của người bên cạnh, sắc mặt cô lập tức đỏ lên.
Hoắc Vân Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt không được tự nhiên, anh không đùa cô nữa mà nhỏ giọng nói: “Giờ này mà bác ấy đến đây có thể đã có chuyện xảy ra, em mặc đồ vào đi, để anh đi mở cửa.” Cử động đột ngột này làm khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó.
Cảm giác khó chịu ập tới, và cơn đau kỳ lạ khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoắc Vân Tiêu cũng tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, anh cau mày tỏ vẻ không vui. Trước khi ngủ mất, hình như cô nghe thấy bên tai có tiếng thở dài, hai mí mắt như nặng ngàn cân dần dần khép lại, cô chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô.
Cục cưng, em thật tuyệt!” Một giây sau đó, cô bị dẫn vào vực thẳm.
Bị va chạm một cách bất ngờ mang đến lực sát thương lớn, khiến Tần Nguyễn bất giác rơi nước mắt.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay chạm vào gương mặt Tần Nguyễn, Chẳng ai biết mình sắp chết mà có thể giữ được bình tĩnh cả.
Ngay cả là một ông lão gần như dùng cả đời lăn lộn ở trong giới kinh doanh, đến già lại như cá gặp nước ở trong giới hoàng thất và quý tộc, khi đối mặt với tử vong cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Sự sống trong cơ thể giống như bị đánh cắp, cảm giác sinh mệnh trôi đi thực sự rất rõ ràng. Đặc biệt cô nghĩ đến tư thế quỳ gối chạy trốn, khóc lóc chật vật là lại thấy xấu hổ vô cùng.
Ánh mắt Tần Nguyễn tán loạn, hốt hoảng.
Tiếng đập cửa lại vang lên, ánh mắt Tần Nguyễn dán chặt vào cánh cửa, cô hét lớn với bên ngoài: “Cháu ra đây!” “Con đi gọi chúng nó!”
Yên Tây Hoa buông Trần Hằng Phong ra, bước chân lảo đảo đi ra ngoài cửa.
“Thùng thùng thùng!!!” Mấy tiếng trước, tuy tình hình của đối phương không tốt, nhưng cũng không đến mức này.
Tay của bác sĩ Trần run run, anh ta cất giọng khàn khàn, nói: “Tình hình không ổn, đi gọi Tam gia và thiếu phu nhân đi.”
“Cậu nói cái gì?!” Nhìn thấy bác sĩ Trần đến, ông ấy trầm giọng nói: “Bác sĩ, cha tôi bị nôn ra máu!”
Trần Hằng Phong đến gần, lật mí mắt của ông cụ Yên lên xem, nhìn thấy đồng tử trong mắt ông cụ đang dần tan rã, mồ hôi lạnh túa ra.
Đây là dấu hiệu cho thấy ông cụ sắp chết rồi. ...
Đêm khuya, bên phòng dành cho khách.
Ông cụ Yên thổ huyết. Ông cụ Yên khàn giọng lên tiếng: “Tây Hoa, ba muốn gặp mấy đứa con của An Du.”
Người mà ông cụ nợ nhiều nhất trong cuộc đời này là cô con gái út, thật đáng tiếc khi ông cụ chưa thể bù đắp cho cháu trai và cháu gái của mình trước khi qua đời.
Bây giờ ông cụ muốn gặp lại bọn họ để đền bù một chút, thì dù có phải chết xuống Địa Ngục, ông cụ cũng có thể nhìn mặt con gái út. Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi kiếm gió đánh tới.
Ngay sau đó, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Thanh kiếm dài trong tay người đàn ông bị bẻ gãy, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn của hắn nhìn Tần Nguyễn, rồi cất giọng lạnh như băng: “A Nguyễn của Hồ tộc, ta và ngươi như thanh kiếm gãy này, trong quãng đời còn lại sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, vĩnh viễn không liên lạc với nhau, đời đời kiếp kiếp... vĩnh viễn không gặp lại!” Anh đau lòng nên dừng lại, ghé vào bên tai Tần Nguyễn nhẹ dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn, ngoan...”
Tần Nguyễn vẫn còn đắm chìm trong di chứng của hình ảnh hiện ra trong đầu vừa rồi, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: “Em không làm, em không hề làm, em không phải là A Nguyễn của Hồ tộc.”
Giọng của cô quá nhỏ nên không thể nghe thấy, Hoắc Vân Tiêu ở rất gần cô cũng không nghe rõ. Tần Nguyễn cảm giác mình vừa ngủ không được bao lâu thì đã bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Giọng nói lo lắng nức nở của Yên Tây Hoa từ ngoài cửa truyền vào trong phòng: “Tần Nguyễn, Tần Nguyễn, cháu ra đây đi!”
Tần Nguyễn nghe thấy có người gọi tên mình thì vô thức ngồi dậy. Kiếm gãy tế tình!
Trong đầu Tần Nguyễn hiện ra bốn chữ này.
Cô run rẩy và hoảng sợ, cô há mồm muốn giải thích rằng mình không phải A Nguyễn của Hồ tộc, cô không làm gì cả, nhưng cô không thể mở miệng, cô không thể phát ra âm thanh. Giọng nói khàn khàn gợi cảm khiến người ta mất hồn.
Tần Nguyễn giả vờ bình tĩnh gật đầu, tìm được bộ áo ngủ nhăn nhúm bên cạnh giường, cô nhanh chóng mặc vào người.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô để trấn an, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Yên Tây Hoa đã xông thẳng vào trong.