Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 822: Nếu như cứu ông ấy sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của anh thì sao?




Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu vội vàng chạy tới phòng khách, trong phòng chỉ còn ông cụ Yên sắp gần đất xa trời và Yên Tây Dung đan1g nằm hôn mê trên giường, bác sĩ Trần rất biết điều rời đi.
Ông cụ Yên yếu ớt dựa vào thành giường, đôi mắt đục ngầu kiê2n trì nhìn về phía cửa. Tần Nguyễn lại hỏi: “Nếu cứu ông ấy sẽ gây tổn hại tới tuổi thọ của anh thì sao?”
Ông cụ Yên và Yên Tây Hoa đều hít một hơi thật sâu.
Cô bé này còn không buông tay, thì cổ tay của ông cụ Yên sắp gãy đến nơi rồi.
Đầu của ông cụ Yên đang đầm đìa mồ hôi, nhưng ông cụ vẫn cố nhịn đau nhìn Tần Nguyễn.
Minh Vương đã từng nói, khi Tần Nguyễn thay đổi số mệnh của người khác, thì cô đang tiêu hao mạng sống của Tam gia.
Cô có nên cứu ông cụ Yên hay không?
Hoắc Vân Tiêu đón nhận ánh mắt áy náy, do dự, rối rắm và không nỡ của Tần Nguyễn.
Anh cười nhẹ, kéo tay Tần Nguyễn ra khỏi tay ông cụ Yên, vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em có cách cứu ông Yên đúng không?”
Ngay lúc Tần Nguyễn xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt đục ngầu đó bùng lên ánh sáng kinh người. <7br>
“An Du…”
Ông cụ gọi tên cô con gái út.
Tần Nguyễn nghe câu đó thì tim đập thình thịch, trong lòng rối loạn, tâm tình nháy mắt trở nên khẩn trương.
Cha con nhà họ Yên nghe thế cũng không giữ được bình tĩnh.
“Nhà họ Yên đã sáng lập hai thương hiệu xa xỉ ở Bắc Anh, bao gồm trang sức, nước hoa, quần áo, đồ thủ công bằng da và đồng hồ. Những thương hiệu này theo đuổi phong cách sang trọng và nhã nhặn, mặc dù chưa nổi tiếng khắp thế giới nhưng cũng thu hút vô số người.”
“Hai thương hiệu này có tổng lợi nhuận hàng năm lên đến hàng tỷ đô la, hôm nay ông sẽ tặng nó cho cháu coi như của hồi môn, hai bác của cháu cũng sẽ cho thêm vài thứ, cháu đừng khách sáo với chúng nó…”
“Tại sao lại như vậy?” Tần Nguyễn cau mày lẩm bẩm.
Biết mình không còn sống lâu nữa, ông cụ Yên nắm lấy tay Tần Nguyễn: “Cháu à, mặc dù họ Tần, nhưng cháu cũng là con của An Du, mang dòng máu của nhà họ Yên chúng ta, ông là ông ngoại của cháu. Cháu đã làm dâu của nhà họ Hoắc, thì những gì ông có thể cho cháu không được nhiều.”
Hoắc Vân Tiêu mím chặt môi: “Nếu quá miễn cưỡng…”
Tuy anh chưa nói những lời phía sau nhưng cũng đã quá rõ ràng.
Khi ông cụ Yê0n nhìn thấy Tần Nguyễn đến gần, ý thức của ông cụ trở nên rõ ràng hơn, biết đây không phải con gái út của mình, nhưng sự yêu thương trong mắt không giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của ông cụ Yên nở một nụ cười ảm đạm: “Diêm Vương đã gọi, ông sắp chết rồi.”
Tần Nguyễn áp chế sự khẩn trương trong lòng, rồi bình tĩnh hỏi: “Có thể cứu thì sao, mà không cứu thì sao?”
Tần Nguyễn đã phân tích rõ ràng những lợi và hại khi cứu ông cụ Yên, nhưng cô không thể nào đưa ra quyết định.
Yên Tây Hoa lao tới trước mặt Tần Nguyễn, ông ấy chỉ muốn lay vai cô cháu gái rồi hỏi có phải cô thực sự có cách cứu cha của ông ấy hay không.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp vươn tay ra thì đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Tam gia ngăn lại.
Tần Nguyễn lắc mạnh đầu, cố gắng bắt lấy tàn ảnh, nhưng cô không thể nhớ được.
Cứ như thể ký ức của cô bị người nào đó thay đổi, trở nên trống rỗng.
Không đúng!
Tần Nguyễn nắm chặt cổ tay ông cụ Yên, mạch đập trong tay rất yếu, lúc có lúc không.
Con ngươi của Tần Nguyễn đột nhiên co lại, cô thấy rõ đối phương b7ị một màn sương đen dày đặc bao phủ, Tần Nguyễn lập tức lao đến bên giường mà không hề để ý đến sự đau đớn khó chịu trên người. 2
Tần Nguyễn không hiểu tại sao trong vài giờ ngắn ngủi lại có sự thay đổi như vậy: “Ông sao thế ạ?”
Nụ cười trên khóe môi Hoắc Tam gia càng sâu hơn, ánh mắt thâm thúy của anh đầy cưng chiều: “Ông Yên là người thân của em, nếu có thể cứu đương nhiên là chuyện tốt.”
Tâm tình của Tần Nguyễn vô cùng phức tạp, Tam gia không biết cứu ông cụ Yên sẽ là thế nào.
Tiếng gọi của Tam gia kéo Tần Nguyễn đang trầm tư trở về.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu bằng ánh mắt phức tạp.
Hơn nữa, ông cụ Yên là bậc kiêu hùng, số mệnh không nên bị chấm dứt vào lúc này, do ông cụ cả ngày ở bên cạnh Yên Tây Dung nên mới bị thương bởi sát khí trên người đối phương.
Tần Nguyễn nắm chặt cổ tay ông cụ Yên, sức mạnh trong tay tăng lên, vẻ mặt rối rắm của cô khiến mọi người trong phòng có những suy nghĩ khác nhau.
Tần Nguyễn cau mày càng sâu hơn.
Đột nhiên, một số hình ảnh vỡ vụn hiện lên trong đầu cô, thế giới hoang vắng và tăm tối, sự im lặng đầy đè nén, một bóng người cô độc trong chiếc áo choàng màu đen.
Chỉ khi anh ở trước mắt, Tần Nguyễn mới có thể an tâm.
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười đồng ý: “Được.”
Nếu Tần Nguyễn cứu ông cụ, Tam gia có thể bị liên lụy.
Còn nếu không cứu, Tần Nguyễn khó có thể bình an.
Hoắc Vân Tiêu không thèm để ý chuyện này, Tần Nguyễn muốn cứu người thì càng có khả năng sẽ tự làm mình bị thương.
Hoắc Tam gia tưởng Tần Nguyễn chỉ nói như thế mà thôi, anh nhẹ giọng nói: “Chỉ bị mất tuổi thọ thôi chứ không chết được.”
Không phải Tần Nguyễn có tình cảm sâu đậm gì với ông cụ Yên, chỉ vì người này là cha ruột của mẹ cô.
Bọn họ vừa nhận nhau không lâu thì đã phải đối mặt với âm dương cách biệt.
Trái tim của Tần Nguyễn lập tức đau nhói và khổ sở.
Tần Nguyễn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì hình bóng đó đã biến mất trong tâm trí cô.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tần Nguyễn phóng ra từng tia lực Minh Thần, thăm dò cơ thể đối phương, cô phát hiện một sức mạnh tà ác quen thuộc.
Rõ ràng là sức mạnh lúc trước ở trên người Yên Tây Dung.
Ẩn ý trong câu nói của Tần Nguyễn khiến người khác phải chấn động.
Tần Nguyễn đã biểu đạt có thể cứu người, nhưng nếu muốn cứu thì Hoắc Tam gia cũng sẽ bị liên lụy.
“Nguyễn Nguyễn?” Giọng nói lo lắng của Hoắc Vân Tiêu truyền vào trong tai, ánh mắt của Tần Nguyễn khôi phục lại sự tỉnh táo, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của đối phương đang khóa chặt vào người cô.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Em không sao.”
Tần Nguyễn không nghe vào tai những câu này, cô đang rơi vào tình thế khó xử.
Ông cụ Yên là ông ngoại của Tần Nguyễn, ông cụ vốn đang bị bệnh nặng, bây giờ lại vì cô mà bị lây dính sát khí trong người Yên Tây Dung.
Hoắc Vân Tiêu là người hiểu Tần Nguyễn nhất, anh biết cô bé này định làm gì đó, nhưng vì một nguyên nhân nào đấy mà lại phân vân.
Hoắc Vân Tiêu bước tới bên cạnh Tần Nguyễn, và đặt tay lên mu bàn tay cô: “Nguyễn Nguyễn?”
Hoắc Vân Tiêu không muốn ép buộc Tần Nguyễn, nhưng anh sợ hôm nay cô không cứu người, sau này sẽ hối hận cả đời.
Không ai hiểu rõ Tần Nguyễn hơn Hoắc Vân Tiêu, cô bé này nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng lại rất bảo vệ người nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.