Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 823: Áp chế và phục tùng đến từ huyết mạch, sự nghiền ép trí mạng




Ông cụ Yên kích động đến mức môi run run, giọng nói của ông cụ cố gắng giữ bình tĩnh: “Sống được thêm ngày nào là lời ngày đó rồi.”
Kkhông hiểu sao ông cụ tin rằng đứa trẻ này sẽ mang lại phép màu. Nghe câu nói của Tần Nguyễn, sao Yên Tây Hoa còn không biết ý của cô là gì, khuôn mặt nhăn nhó của ông ấy vui đến phát khóc.
Trong hành lang giữa đêm khuya, ánh đèn u tối chiếu xuống tấm thảm quý giá dưới chân.
Trường Uyên không phát hiện điều này, cho đến lúc trong không khí có một luồng khí thế áp chế huyết mạch ập đến, hắn mới liếc nhìn Hoắc Vân Tiêu.
Chỉ nhìn một cái, mà đôi mắt đỏ như máu hiện lên vẻ thận trọng.
Trường Uyên lạnh lùng nói với Tần Nguyễn: “Tôi chờ cô thực hiện lời hứa.”
Sau một thời gian dài xa cách Tiêu Vân Sâm, Trường Uyên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng dùng hình dáng con người để đứng bên cạnh chủ nhân.
Nếu chân của Yên Tây Hoa có thể di chuyển, ông ấy đã chạy theo từ lâu rồi.
Cảm giác áp bách đến từ bốn phía xung quanh vừa rồi khiến Yên Tây Hoa không thể nhấc chân, ông ấy chỉ đành nhìn theo bóng lưng của cặp vợ chồng đang rời đi.
Đương nhiên là thiếu… Được dạy cho một bài học!
Người canh gác đêm nay là Hoắc Khương, ông ta bước ra từ góc rẽ trước mặt, ông ta cúi người với Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, giọng điệu cung kính: “Chủ nhân, đây là khách do Tần nhị thiếu sắp xếp.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tần Nguyễn rút tay về, cơ thể yếu ớt của cô hơi loạng choạng.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở phía sau, từ đầu đến cuối đều bình an vô sự, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Tần Nguyễn đã cứu được ông ngoại, Tam gia cũng bình an, đây là điều tốt nhất đối với cô.
Nỗi lo trong lòng Tần Nguyễn đã hoàn toàn được trút bỏ, cơn mệt mỏi ập đến khiến cô buồn ngủ.
“Aaa.”
Một tiếng kêu đau đớn bị kìm nén vang lên.
Rốt cuộc, ông cụ vẫn không muốn chết, trong lòng ôm một chút hy vọngc hão huyền.
Tần Nguyễn thở dài, quay đầu nhìn Tam gia đứng bên cạnh mình, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật, cô không biết phải nói gì nữa: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Khuôn mặt Trường Uyên vô cùng sắc bén, đôi mắt đỏ lóe lên trong đêm tối: “Cô tỉnh rồi.”
Khi Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn rời đi, Yên Tây Hoa run rẩy hỏi: “Nguyễn Nguyễn, ông cụ không sao chứ?”
Giọng điệu không chắc chắn, mang theo một chút thăm dò.
Chẳng lẽ Trường Uyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, vậy chẳng phải hắn cũng biết chuyện vừa nãy xảy ra giữa cô và Tam gia.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị Tam gia dụ dỗ nên nói ra những lời xấu hổ kia, là mí mắt của Tần Nguyễn lại giật giật.
Cảm giác quen thuộc đánh thẳng vào người, nhanh đến mức khiến hắn vô thức muốn quỳ xuống thần phục, khí thế mạnh mẽ trí mạng nghiền ép khiến Trường Uyên không kịp trở tay.
Trên người Hoắc Vân Tiêu có thứ khí chất ôn hòa, trên môi anh nở nụ cười nhẹ, anh nhìn Trường Uyên ở góc độ của một kẻ bề trên.
Ý của anh ta là, chỉ cần cô tỉnh, tôi có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào để thực hiện lời hứa.
Nghe câu này, sắc mặt Tần Nguyễn trở nên kỳ quái.
Hoắc Vân Tiêu bế Tần Nguyễn ra khỏi phòng cho khách, chưa đi được vài bước thì anh bỗng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Mái tóc dài của đối phương xõa xuống, người này đứng dựa người vào bức tường bên cạnh phòng ngủ, đôi mắt đỏ rực trong đêm đen nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Em không sao chứ?”
Hoắc Vân Tiêu không nhìn thấy ánh sáng của lực Minh Thần, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ trong phòng.
Tần Nguyễn nghe vậy thì ánh mắt hơi run, sự lo lắng thoáng hiện lên trong mắt cô.
May mà âm thanh này không vang lên ở bên cạnh mà là từ trong miệng ông cụ Yên.
Hai tay của Tần Nguyễn ôm cổ Tam gia, cô nghiêng đầu nói với Yên Tây Hoa: “Nếu bác không yên tâm thì có thể tìm bác sĩ đến xem.”
Nói xong, cô đưa tay lên che miệng rồi ngáp một cái.
Anh nói bằng một giọng điệu đầy mập mờ và khiêu khích: “Được, chúng ta về thôi.”
Tam gia thầm nghĩ, cô bé này quá mảnh mai, yếu ớt, đến ngay cả cường độ cơ bản nhất cũng không nuốt trôi được.
Tần Nguyễn chậma rãi giơ tay đặt lên người ông cụ Yên, nhưng không trực tiếp chạm vào người ông ấy.
Một luồng ánh sáng màu vàng mà mắt thường không thể nhìn thấy toả ra từ lòng bàn tay Tần Nguyễn, nó như vô số sợi chỉ vàng tràn vào cơ thể ông cụ Yên.
Tối hôm qua, khi trở về từ khách sạn Hoàng Đình, Tần Nguyễn không để ý Trường Uyên đã đi theo bọn họ, bây giờ nghe Hoắc Khương nói, người này là do anh hai của cô sắp xếp.
Trường Uyên đứng thẳng, mái tóc đen dài tung bay, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, biểu cảm lạnh nhạt với tất cả mọi người, hắn có một cảm giác khó gần trời sinh.
Sau này chuyện phòng the sẽ khá đáng lo đây.
Nếu hai người lại làm những hành động lặp đi lặp lại, anh phải nhẹ nhàng với cô hơn mới được.
Hai chân cô run rẩy, đứng cũng không vững, cảm giác đau đớn mơ hồ ập đến khiến Tần Nguyễn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu hơi tối lại, biết Tần Nguyễn bây giờ hơi bất tiện nên lập tức bế cô lên.
Trông đối phương đầy kiêu ngạo, thái độ coi trời bằng vung, toàn thân hiện lên một chữ thiếu.
Thiếu cái gì?
Nếu Tần Nguyễn biết Tam gia đang nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ giơ chân phản đối.
Nếu để những người đàn ông khác biết người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào, bọn họ chắc chắn sẽ ghen ghét, nếu phụ nữ nhìn thấy vốn liếng của anh, bọn họ cũng sẽ ngứa ngáy khó nhịn.
Khi phát hiện Trường Uyên tới gần phòng ngủ của chủ nhân và phu nhân, Hoắc Khương đã xuất hiện để khuyên đối phương, nhưng ông ta đã bị đánh bại trong vòng chưa đến ba chiêu.
Tần Nguyễn đang nhắm mắt ghé vào lòng Tam gia, nghe thấy giọng nói của Hoắc Khương, cô chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi của mình.
Quá trình trừ bỏ sát khí không dễ vượt qua, tiếng rên rỉ đau đớn của cha truyền vào tai Yên Tây Hoa. Là một người con, đôi mắt ông ấy đỏ hoe không đành lòng nhìn thẳng, trái tim đau nhói.
Trong lúc Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần dọn dẹp sát khí, quần áo của ông cụ Yên nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi. Ông cụ đã gần bảy mươi rồi, đâu thể chịu được sự hành hạ này, ông ấy sắp ngất vì không thể chịu đựng nổi.
Khí tràng đó rất quen thuộc, không có cảm giác nguy hiểm ập đến, cũng không hề có cảm giác khẩn trương.
Sắc mặt của Yên Tây Hoa thì lại tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, dường như không chịu nổi sự tác động của sức mạnh khó hiểu đó.
Những cảnh tượng mập mờ đó chưa bao giờ hiện lên rõ ràng trong tâm trí Tần Nguyễn như lúc này.
Nhận thấy vẻ mặt Tần Nguyễn không ổn, Hoắc Vân Tiêu khẽ híp mắt, anh liếc nhìn Trường Uyên bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Tần Nguyễn dựa vào ngực Tam gia, eo cô hơi mỏi, phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn rất xấu hổ.
Tần Nguyễn lộ vẻ ngượng ngùng, lí nhí nói: “Em hơi khó chịu, em muốn trở về phòng.”
Trong mắt Hoắc Vân Tiêu dường như không có một chút thù địch nào, phong thái vẫn khiêm tốn nho nhã, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu là khách quen biết với phu nhân, Hoắc Khương, chú hãy dẫn khách về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đón nhận ánh mắt thản nhiên nhưng cũng đầy uy nghiêm của chủ nhân, Hoắc Khương nhận ra đây là một mệnh lệnh không thể làm trái, vì vậy ông ta lập tức đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.