Trường Uyên thu hồi ánh mắt đang khóa chặt trên n2gười Hoắc Tam gia.
Người đàn ông có khí chất đế vương trời sinh này dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn hắn, khiến máu thịt của Tr7ường Uyên sôi sục ý chí chiến đấu. Một lần nữa được nằm trên giường, Tần Nguyễn cuộn chăn lật người lại, cô cách xa kẻ ăn thịt người nguy hiểm ở bên cạnh – Hoắc Tam gia.
Sau đó, những giấc mơ hỗn loạn giống dây thừng trói buộc Tần Nguyễn cả đêm.
Ở trong mơ, cảm giác thèm ăn của Tần Nguyễn trào lên, cô liên tục được Tam gia đút cho hết món ngon này đến món ngon khác. Hoắc Tam gia híp mắt, dịu dàng nói với Tần Nguyễn một câu.
“Nguyễn Nguyễn bây giờ biết no là thế nào rồi hả? Sau này anh sẽ không để em phải chịu sự ấm ức vì bị đói bụng nữa đâu.”
Câu nói này khiến Tần Nguyễn hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng. Tần Nguyễn biết Tam gia đã tỉnh dậy và đi ra ngoài rồi, nhưng không ngờ tay cô lại chạm vào thứ gì đó.
Cô mở mắt ra nhìn, thấy bên giường chất đầy những hộp quà tinh xảo.
Đây là những món quà do người quen tặng trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua. Nghĩ đến tiệc sinh nhật, ánh mắt Tần Nguyễn tối sầm.
Tần Nguyễn và anh hai sinh cùng ngày, nhưng hôm qua nhà họ Hoắc không mời anh hai đón sinh nhật cùng với cô.
Kể từ khi Tần Nguyễn được đón về nhà họ Tần từ khu dân nghèo ở phía Tây, Tần Muội không còn sinh nhật nữa, đó là một sự thiệt thòi và cũng là đền bù. Lăng Hiểu Huyên khóc lóc: “Chị đang lang thang trên đường, nếu đêm nay không tìm được chỗ nào thì chị ngủ ngoài đường mất.”
Tần Nguyễn không hề nể mặt, cô bật cười: “Lăng tiểu thư à, bạn của chị toàn danh gia vọng tộc, sao phải sợ không có chỗ ở chứ?”
Đầu bên kia điện thoại im bặt, lại có mấy tiếng còi xe vang lên, nhưng không chói tai như trước. Bụng của Tần Nguyễn đã no căng, cảm giác tức bụng ập tới, nếu còn ăn thêm nữa thì cô sẽ nôn mất.
Nhưng Tam gia vẫn ép Tần Nguyễn ăn vì sợ cô chết đói.
Tần Nguyễn bị ép nên đành phải cố sức ăn, bụng cô chỉ muốn nổ tung. Ngay khi mở hộp quà, khuôn mặt Tần Nguyễn lập tức đỏ bừng.
Đối phương chuẩn bị cho cô… Một cái đuôi mèo.
Bên cạnh cái đuôi còn có một chiếc điều khiển bằng tay với hướng dẫn sử dụng ghi trên đó. Nếu bây giờ mà Lăng Hiểu Huyên xuất hiện trước mặt Tần Nguyễn, chắc cô sẽ mài dao xoèn xoẹt rồi lao tới mất.
Tần Nguyễn vừa bị ăn sạch xong, quá trình còn rất thê thảm, lúc này nhìn thấy món quà của đối phương khiến huyết áp của cô tăng vọt.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng chậm rãi vang lên. Tần Nguyễn tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường.
Nhìn thấy tên người gọi, cô cười lạnh rồi bắt máy.
“Tần Nguyễn, chị bị đuổi ra khỏi nhà rồi, trên người không xu dính túi, cầu bao nuôi!” Cứ mỗi lần bị kéo vào vực sâu vô tận, Tần Nguyễn sợ hãi đến mức gần như muốn rách cả mí mắt.
Cô thầm kêu trong lòng, cuộc sống của mình kết thúc rồi!
Nhưng Tam gia đứng trên đỉnh cao lại rất hài lòng, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên một nụ cười rất đẹp. Cái đuôi mèo màu trắng như tuyết, trông còn đẹp hơn đuôi của Bóng Tuyết, cái đuôi lông xù khiến người ta chỉ muốn sờ thử.
Tần Nguyễn nuốt nước bọt một cách khó khăn, sau đó đóng nắp hộp đánh bộp một tiếng.
Cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên Lăng Hiểu Huyên, giọng điệu đầy xấu hổ và tức giận. Tần Nguyễn còn chưa kịp hỏi tội về vụ món quà, tiếng kêu khóc thảm thiết của Lăng Hiểu Huyên đã vang lên trong điện thoại.
Tần Nguyễn cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tần Nguyễn có thể nhận ra, bên trong giọng điệu giả vờ đau khổ của Lăng Hiểu Huyên có xen lẫn cả sự nhẹ nhõm. Lăng Hiểu Huyên khổ sở nói: “Chị vốn dĩ không phải là con cháu của nhà họ Lăng, hôm qua sau khi quay về chị đã nói thẳng với người nhà, đương nhiên cũng không thể mặt dày mà chiếm lấy thứ không phải của mình…”
Lăng Hiểu Huyên còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một tiếng còi xe ing ỏi vang lên.
Tần Nguyễn đưa chiếc điện thoại ra xa, đợi yên tĩnh rồi thì mới đặt lại điện thoại vào tai, cô hỏi: “Bây giờ chị đang ở đâu?” Trường Uyên nhìn xoáy sâu vào Tần Nguyễn, sau đó quay người lạnh lùng rời đi mà không n7ói lời nào.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn bóng lưng của Trường Uyên và Hoắc Khương, môi anh mím chặt, ánh mắt lạnh lùng sắc 2bén.
Trong ngực truyền đến một cảm giác khác thường, Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn thì thấy Tần Nguyễn đang dùng ngón tay chọ0c vào anh. Đôi mắt Tần Nguyễn mơ màng, vẫn còn vẻ buồn ngủ: “Tam gia, em buồn ngủ.”
“Được, về đi ngủ.”
Hoắc Tam gia vội vàng bế cô vợ nhỏ về phòng ngủ. Trong mơ, Tần Nguyễn khá nhút nhát, ngay cả câu từ chối cũng không nói được, cô sợ đến mức mắc bệnh kén ăn, từ đó sợ đồ ăn ngon và chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng cô đâu phải đối thủ của Hoắc Tam gia.
Mỗi lần chạy trốn, Tần Nguyễn còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người ta nắm lấy mắt cá chân rồi kéo vào vực sâu vô tận. Cô mở đôi mắt sáng ngời, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi.
Đập vào mắt Tần Nguyễn là căn phòng ngủ quen thuộc, ngoài tiếng thở hổn hển rõ ràng của cô thì căn phòng gần như im lặng.
Tần Nguyễn sợ hãi nhắm mắt, cô muốn mình bình tĩnh lại. Tần Nguyễn mỉm cười, cô hiểu điều đó, anh hai đã tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, chiếc vòng tay này khiến anh ấy phải mất ít nhất nửa năm tiền tiêu vặt.
Nghĩ tới món quà sinh nhật mà Lăng Hiểu Huyên đã chuẩn bị, Tần Nguyễn lại tìm kiếm trong đống hộp quà tinh xảo.
Tần Nguyễn nhớ giấy bọc bên ngoài là màu tím, cô nhanh chóng tìm được món quà của đối phương ở phía dưới. Thật trùng hợp, hộp quà mà Tần Nguyễn chạm vào là do Tần Muội chuẩn bị cho cô.
Tần Nguyễn ngồi xuống mở hộp quà được đóng gói đẹp mắt, bên trong lộ ra món quà được người tặng chuẩn bị cẩn thận.
Là một chiếc vòng tay nạm kim cương của một thương hiệu xa xỉ trong nước. Một lát sau, Tần Nguyễn nghe thấy Lăng Hiểu Huyên cười nói: “Người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, cô gái bé nhỏ này bây giờ chẳng có gì cả, đang muốn ăn cơm chùa của Hoắc Tam phu nhân đây.”
Tần Nguyễn thả lỏng cơ thể, dựa vào đầu giường rồi cau mày nói: “Đàn chị à, cơm chùa của em khó nuốt lắm đấy.”
Lăng Hiểu Huyên chẳng ngại: “Cứ có ăn là được!” Tần Nguyễn: “Chị gửi địa chỉ đi, em sẽ cho người qua đón.”
“Có ngay! Cảm ơn Hoắc Tam phu nhân thưởng cơm ăn.”
Bị chuyện này cắt ngang nên Tần Nguyễn quên mất chiếc đuôi mèo trắng như tuyết mà đối phương đã tặng cho cô.
Sau khi cúp máy, cô mới nhìn thấy món quà kinh khủng trước mặt.
Tần Nguyễn thầm nghiến răng, sau này cô nhất định phải cho chị ấy một bài học mới được.
Lăng Trạch Hằng và Lăng Hiểu Huyên sớm muộn gì cũng có kết quả, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.