Vẻ mặt anh ta dịu dàng ấm áp, đôi mắt đỏ ngầu có vẻ mệt mỏi, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến phong thái công 2tử thế gia của anh ta.
Chính nhân vật nho nhã và có khí chất như vậy, bây giờ đã có xu thế trở thành người đứng đầu nhà họ Lăn7g, bị nhà họ Hoắc đẩy vào trung tâm quyền lực Nội Các, tuổi còn trẻ mà đã được phía trên coi trọng, tiền đồ vô hạn. Thi thể nữ trên giường giơ hai tay lên, thản nhiên nhét lại những khúc ruột rơi ra khỏi bụng, hai tay gom những phần thịt đã bị dao mổ tách ra.
Một ánh sáng trắng lóe lên trên tay cô ta và vết rạch dài đã biến mất một cách thần kỳ.
Nếu không phải trên người đối phương có lượng lớn máu, pháp y sẽ hoài nghi anh ta bị hoa mắt, hoặc đây là một trò đùa. Bộ Pháp Y, Tổng cục điều tra Hình sự.
Một nam pháp y mặc áo blouse trắng, đeo hai lớp khẩu trang đang giải phẫu một thi thể nữ.
Anh ta vừa mới mổ bụng ra, đặt con dao mổ trong tay xuống, thì chợt thấy những ngón tay của xác chết động đậy. Nếu là ngày thường mà nhìn thấy anh ta ở bên ngoài, mọi người chắc chắn sẽ tiến lên chào hỏi nịnh bợ.
Nhưng hôm nay không ai dám tiến lên, sợ người này sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Ai mà chẳng biết ảnh đế Tiêu Vân Sâm nổi tiếng bị cuốn vào một vụ án mạng, trước mắt Từ Ân Hạo còn khó mà tự bảo toàn. Cho đến khi chiếc xe dừng lại bên cạnh anh ta, kính cửa sổ của ghế sau được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kia, nỗi lo lắng trong lòng anh ta mới hoàn toàn buông xuống.
Từ Ân Hạo bước lên phía trước, khẩn trương nói: “Tần tiểu thư.”
Tần Nguyễn hơi hất nhẹ cằm: “Lên xe trước đã.” Từ Ân Hạo lắc đầu, hai mắt nhắm chặt lại, tuyệt vọng nói: “Xong rồi, Vân Sâm xong rồi, một khi cậu ta đã dính vào án mạng thì hoàn toàn xong ở trong cái giới này rồi. Cho dù kết quả điều tra sau đó nói là cậu ta trong sạch, thì sau này trên người vẫn có vết nhơ...”
Địa vị của Tiêu Vân Sâm ở trong ngành giải trí rất quan trọng, một số bình luận tiêu cực trên mạng, trong đó có một bộ phận rất có thể là do đồng nghiệp của anh ta ra tay dẫn dắt ác ý.
Sự việc huyên náo càng lớn, thì ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của Tiêu Vân Sâm càng nghiêm trọng. Nhà họ Lăn7g làm sao có thể để một đứa con ưu tú như vậy kết hôn với Lăng Hiểu Huyên, ngoài năng lực của bản thân ra, giá trị lợi dụng lớn nhất c2ủa Lăng Trạch Hằng chính là liên hôn gia tộc.
Cho dù là thế gia cũng không thể trốn thoát khỏi việc lựa chọn kết hôn để củng c0ố địa vị gia tộc.
Bao nhiêu năm qua nhà họ Lăng bị gia tộc Nam Cung chèn ép và dần suy thoái, thông gia mới là lựa chọn chính xác nhất của họ. Mắt thấy chưa chắc đã là thật, cho dù Tiêu Vân Sâm thực sự được phán quyết vô tội, thì vẫn sẽ có một số người mượn gió bẻ măng, cũng có một số người giải phóng ra ác ý chôn giấu ở sâu trong lòng, và sẽ hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, dùng sự chính nghĩa của mình đi suy đoán xem sự việc lần này có phải là có nội tình gì không muốn người khác biết hay không.
Và Tiêu Vân Sâm sẽ phải mang theo vết nhơ cả đời.
Tần Nguyễn không biết sự nặng nề trong lòng Từ Ân Hạo, điều cô lo lắng nhất bây giờ là Trường Uyên. Trường Uyên là hung thú thời thượng cổ, nếu hắn hiện ra nguyên hình mạnh mẽ và lực sát thương lớn ở Tổng cục điều tra Hình sự, thì cho dù là cô cũng không nhất định có thể khống chế được, và việc tạo thành sự khủng hoảng cho dân chúng cũng khó mà kết thúc được.
Chỉ hi vọng Trường Uyên có thể cố gắng nhẫn nại.
... Tần Nguyễn liếc nhìn Từ Ân Hạo,
Có thể điều tra rõ ràng là anh ta vô tội, dù sao vẫn còn hơn bị gánh tội danh giết người.”
Từ Ân Hạo gục xuống ghế ngồi, trong mắt đầy cay đắng, cả người như mất hồn. Anh ta có thể tưởng tượng được, trong tương lai Tiêu Vân Sâm sẽ bị người trong giới hãm hại như thế nào.
Cho dù Tiêu Vân Sâm vô tội, nhưng chuyện lần này cũng sẽ bị người ta thỉnh thoảng lấy ra để nói xấu đầy ác ý.
Đám anh hùng bàn phím trên mạng đều rất thích tham gia náo nhiệt, cứ ngửi thấy mùi chuyện hay là thể nào cũng như lũ linh cẩu cắn chặt không nhả ra. Bọn họ đứng trên đỉnh cao đạo đức, dùng bàn phím làm vũ khí và bắc cóc về mặt đạo đức những người vô tội. Nếu bạn khiêu khích bọn họ bằng những lời lẽ không phù hợp, chắc chắn bọn họ sẽ mắng bạn đến chết. Từ Ân Hạo quay đầu, ánh mắt trông mong nhìn Tần Nguyễn.
Biết anh ta muốn hỏi cái gì, Tần Nguyễn lên tiếng: “Tiêu Vân Sâm ở Cục Cảnh sát không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn ngủ li bì, chưa có ai thẩm vấn anh ta, nên tạm thời chưa biết được chuyện gì đã xảy ra. Vụ án lần này cũng sẽ bị ban đặc biệt tiếp nhận.”
Nghe thấy là ban đặc biệt, Từ Ân Hạo căng thẳng nói: “Tôi đang muốn nói với cô là, tối hôm qua Vân Sâm có cảnh quay đêm, phải đến tận gần sáng cậu ấy mới trở về phòng, và cậu ấy được người trợ lý đi theo bên cạnh đích thân đưa vào phòng. Vì lần này ảnh hưởng đối với công ty quá lớn nên ông chủ đích thân đến chủ trì cuộc họp, đồng thời dùng một số thủ đoạn đặc biệt để sao chép một bản video hệ thống giám sát của khách sạn nơi Vân Sâm ở, từ lúc trợ lý rời khỏi phòng cho đến khi sự cố xảy ra, chưa từng có một người nào đi vào trong căn phòng đó.” Lúc trên đường tới đây, cô đã gọi điện thoại cho Từ Ân Hạo, giờ nhìn thấy vẻ mặt của đối phương là biết anh ta đã lo lắng đến mức nào.
Từ Ân Hạo gật đầu, tay run run kéo cánh cửa ở ghế lái phụ và ngồi vào bên trong.
Lâm Hạo không hỏi gì cả, lái thẳng đến Tổng cục điều tra Hình sự. Một người có thể vào được Nội Các thì chắc chắn không phải là vật trong ao, nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng để anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc.
Nếu hai người muốn đến với nhau, họ phải cùng tiến lên song song.
Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, nhìn Lăng Trạch Hằng gật đầu với cô rồi ôm Lăng Hiểu Huyên rời đi. Tường đổ mọi người đẩy mà, không đến giẫm thêm một cước đã là có lòng tốt lắm rồi.
Một chiếc ô tô sang trọng màu đen chậm rãi lái tới.
Từ Ân Hạo nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, ánh mắt anh ta phát sáng, và có một chút hy vọng bất an. Công ty giải trí Á Hoàng nằm ở trung tâm thủ đô, nơi có lượng người qua lại đông đúc, vị trí đắc địa, điều này cho thấy nguồn tài chính và tầm ảnh hưởng của công ty này lớn như thế nào.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa, sắc mặt tiều tụy nhìn hai bên đường.
Bảo vệ của công ty biết người đàn ông này, quản lý của ảnh đế Tiêu - cổ đông kiêm anh cả của công ty. Giữa Lăng Hiểu Huyên và Lăng Trạch Hằng không chỉ có trở ngại không thể vượt qua về mặt thân phận, mà còn có sự chênh lệch về xuất thân và địa vị của chính họ.
Rời khỏi nhà họ Lăng, Lăng Hiểu Huyên sẽ chẳng có gì cả, và khi không có lợi ích tuyệt đối, nhà họ Lăng chắc chắn sẽ không thể chấp nhận cô ấy.
Đúng là Lăng Trạch Hằng có thể rời khỏi nhà họ Lăng, nhưng bây giờ anh ta rất khó rời đi. “Lâm Hạo, lái xe.”
Lâm Hạo không nói gì, nổ máy và nhanh chóng rời đi, bỏ lại xe của nhà họ Lăng ở sau lưng.
... Tần Nguyễn lạnh nhạt nói: “Điều đó không có nghĩa là trước đấy nạn nhân không có ở trong phòng.”
Giọng điệu của Từ Ân Hạo run lên đầy kích động: “Màn hình giám sát của khách sạn trong khoảng thời gian phía trước đó hoàn toàn đen kịt, không biết là vì nguyên nhân gì mà lại bị hỏng, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Nhất định là Vân Sâm bị người ta gài bẫy cố ý hãm hại, cậu ta vô tội!”
Tần Nguyễn khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu như Tiêu Vân Sâm vô tội thì mặc kệ kẻ đứng phía sau là người hay quỷ, chỉ cần làm ra đều sẽ để lại dấu vết, cho nên anh không cần hoảng hốt.” Người phụ nữ xác chết vùng dậy chẳng thèm nhìn bác sĩ pháp y lấy một cái, cô ta không một mảnh vải che thân nhảy khỏi bàn mổ, và cúi người nhặt quần áo bị cắt trên mặt đất.
Sau đó, một màn thần kỳ hơn nữa đã xảy ra.
Bộ quần áo bị cắt phá được phục hồi nguyên trạng trong tay người phụ nữ.