Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 832: Nguyên nhân kim linh chết do bị cắn trả, thuật tuổi trẻ vĩnh hằng của tộc pháp sư




Viên Chí Vi luôn giữ một khoảng cách không gần không xa, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng mà nhìn Ki1m Linh.
Những người khác cũng như vậy. Đừng nhìn bọn họ có vũ khí trong tay, khi đối mặt với một người chết sống dậy, nỗi sợ hãi 2trong lòng gần như bao phủ họ. Kim Linh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đất trống dưới chân, trong mắt lóe lên sự khinh thường.
Ở trong mắt của cô ta, những người ở đây không có tí uy hiếp nào cả.
“A!”
Kinh Linh nhìn sâu vào Tần Nguyễn, ánh mắt cô ta sắc bén cao ngạo, khóe môi rất nhanh nở một nụ cười nhàn nhạt.
Viên Chí Vi không phát hiện ra sự giao tranh giữa Tần Nguyễn và Kim Linh, hắn ta lau mặt, cười khổ với Tần Nguyễn: “Nạn nhân của vụ án sống lại, sự tình trở nên phức tạp, tôi cũng chưa từng nghe qua chuyện gì kinh dị như thế, không biết Hoắc phu nhân thấy thế nào?”
Quay đầu lại thấy2 người tới là Tần Nguyễn, cơ thể run rẩy của hắn ta mới dần bình tĩnh lại.
“Hoắc phu nhân, sao cô đi đường không có tiếng động vậ0y?”
Nhưng bây giờ miệng anh ta lại tuôn ra những lời nói tục, thì có thể thấy được anh ta tức giận đến mức nào.
Từ trong lời nói của anh ta, Tần Nguyễn nghe ra được những thứ khác: “Hình như anh có ác cảm rất sâu với Kim Linh thì phải?”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lạnh lùng của Trường Uyên ẩn chứa sát khí mạnh mẽ.
Tần Nguyễn nhớ tới chuyện lúc trước mình sử dụng thuật sưu hồn với cây bách vàng, đã nhìn thấy lọ thuốc màu đỏ mà người mặc áo bào xám đưa cho cây bách vàng ở trong ký ức của hắn.
“Cái gì?!!!”
Từ Ân Hạo nghe xong lập tức nổ tung.
Nói xong, không đợi Từ Ân Hạo ở đầu bên kia lên tiếng, cô đã cúp máy.
Kim Linh đứng ở trước người Tần Nguyễn, cô ta lạnh lùng lên tiếng: “Cô ả này có liên hệ với tộc Pháp Sư, chết do bị cắn trả.”
Tần Nguyễn nghe Viên Chí Vi nói thế là biết hắn ta có suy nghĩ gì: “Cục trưởng Viên này, có câu nói rất hay là lấy thân phận mưu đồ chính sự. Nếu Tiêu Vân Sâm giết người thì chỉ cần bắt anh ta lại là được rồi. Nhưng nếu như anh ta không giết người, thì không cần anh phải suy nghĩ xem làm thế nào để kết thúc vụ này đâu, sẽ có người làm cho chuyện này được kết thúc một cách hoàn mỹ.”
Viên Chí Vi rủ mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tôi phải ăn nói thế nào với bên đội Thiên Hành?” Hắn ta đã nộp vụ án lên rồi.
Tần Nguyễn: “Kim Linh thì sao?”
Trên môi Trường Uyên nở nụ cười tàn nhẫn: “Sau khi chủ nhân được ra ngoài, tôi sẽ đích thân hủy thi diệt tích cô ta.”
Từ Ân Hạo chế nhạo một cách mỉa mai: “Đợt trước cô ả kia đã từng theo đuổi muốn đến gần Vân Sâm, lúc đó suýt nữa thì cô ta đã thành công một lần rồi, mà đấy là cô ta có đại gia bao nuôi nhé. Mấy ngày trước tôi còn nghe nói Kim Linh lại dính vào một thiếu gia nhà giàu, ê-kíp của cô ta xây dựng hình tượng ngọc nữ cho cô ta, mẹ nó chứ, làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ à, đúng là buồn nôn!”
Tần Nguyễn nhìn Kim Linh đi chân đất đến gần, cô nói với Từ Ân Hạo: “Được rồi, tôi đã biết rồi, anh và công ty bên kia chuẩn bị sẵn sàng tẩy trắng cho Tiêu Vân Sâm đi, Kim Linh sẽ sớm rời khỏi Tổng cục điều tra Hình sự thôi.”
Những người khác thấy Cục trưởng Viên biết người vừa tới, họ mới chậm rãi thở ra.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Kim Linh, cô hơi nhíu mày, nói: “Là do anh quá khẩn trương, lúc tôi tới thấy anh đang run như cái sàng vậy.”
Giọng nói mặc dù lạnh nhưng lại ẩn chứa một chút nhẹ nhõm, hiển nhiên là cô ta không có ý thù địch với Tần Nguyễn.
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười, nhưng trong lòng cô thì không.
Điều hắn ta không nói là hắn ta nghi ngờ Kim Linh chết không nhắm mắt, nên rất có thể đã biến thành quỷ.
Nếu đúng là như vậy thì vụ án sẽ trở nên phức tạp hơn, vì chẳng ai biết Kim Linh có chết lần nữa hay không.
“Tần tiểu thư à, thế nào rồi, Vân Sâm không bị bức cung chứ?”
“Tôi còn chưa nhìn thấy Tiêu Vân Sâm, nhưng chuyện này có biến cố mới, anh lập tức thông báo cho bên công ty rằng Kim Linh vẫn còn sống, cô ta không chết.”
Cảm thấy rất nghi ngờ, Tần Nguyễn nheo mắt hỏi hắn: “Tiếp theo anh có kế hoạch gì không?”
Trường Uyên trầm giọng: “Trước tiên phải cứu chủ nhân ra đã.”
“Vậy thì chờ bọn họ chạy tới rồi nói. Tôi muốn nói chuyện một mình với Kim Linh.”
Nếu đã có người tiếp nhận vụ này, thì chỉ cần hắn ta tận lực để mình không bị liên lụy vào là được rồi. Vậy nên tâm tình của hắn ta cũng không còn nặng nề như vậy nữa, hắn ta vung tay lên, dẫn người của mình đi: “Bên này tương đối yên tĩnh, tạm thời sẽ không có người tới. Chắc người của đội Thiên Hành cũng sắp đến rồi, tôi đi đón bọn họ.”
Viên Chí Vi nhíu mày: “Lúc thi thể được đưa tới thì đã lạnh rồi, có rất nhiều người nhìn thấy, các phương tiện truyền thông lớn sau khi biết tin đều chạy đến khách sạn, trong tay bọn họ còn có ảnh chụp hiện trường, việc này thật quá kỳ quái.”
Trong lòng hắn ta đã có quyết định là giấu giếm, tuyệt đối không thể cho bất kỳ người nào biết việc Kim Linh từ cõi chết sống lại.
“Anh có biết cô ta làm thế nào để liên hệ được với tộc Pháp Sư không?”
“Ký ức đó dường như đã bị cố ý xóa đi. Từ cơ thể này, tôi chỉ có thể nhìn thấy một người mặc áo choàng màu xám, bọc kỹ đến mức không thể phân biệt được là nam hay nữ. Hắn tìm tới Kim Linh và truyền thụ thuật thanh xuân vĩnh viễn cho cô ta. Tuổi trẻ vĩnh hằng là một môn tà thuật, nó chủ yếu lấy việc hấp thụ tinh khí của đàn ông để tiến hành tu luyện, trên người chủ nhân có công đức, là báu vật tu luyện quý giá nhất đối với cô ta.”
Vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi.
Nhưng chỉ còn một điểm đáng ngờ là, tại sao camera giám sát của khách sạn lại bị hỏng.
Sau khi bọn họ đi, Tần Nguyễn cũng không trò chuyện với Kim Linh mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Ân Hạo.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
Kim Linh ở trước mắt này đang bị Trường Uyên nhập vào xác, trong mắt cô ta hiện lên một tia chán ghét: “Cô ả này dùng tuổi thọ của bản thân làm cái giá đổi lấy tuổi trẻ vĩnh hằng, cô ta đã hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài lại nhìn giống 20.”
Các ngôi sao nữ trong làng giải trí đều kiếm cơm bằng chính thanh xuân của mình, Tần Nguyễn có thể hiểu được mong muốn trẻ mãi không già của Kim Linh bằng cách thông qua những thứ bàng môn tà đạo. Nhưng một ngôi sao không quá nổi tiếng như cô ta làm thế nào mà giao dịch được với tộc Pháp sư.
Trên môi Tần Nguyễn nở một nụ cười, cô ngày càng có hứng thú với tộc Pháp Sư này, trong mắt hiện lên một tia u tối: “Tại sao thi thể của Kim Linh lại xuất hiện ở trong phòng của Tiêu Vân Sâm?”
Câu hỏi này giống như chạm vào tử huyệt của Trường Uyên, hắn trưng ra khuôn mặt thối hoắc, chán ghét nói: “Cô ả này muốn đi quyến rũ chủ nhân nên mới đến phòng của chủ nhân!”
“Đệt mợ nó chứ! Con đ* kia vậy mà không chết, vì cô ta mà danh tiếng của Vân Sâm bị hủy hoại hoàn toàn rồi! Nếu nói không có chuyện gì ẩn ở bên trong thì quỷ nó mới tin! Nếu để cho ông đây biết đứa nào âm mưu hãm hại ở sau lưng, thì ông phải giết chết bọn chúng!”
Từ Ân Hạo cũng là một nhân vật nổi tiếng, mặc vest đi giày da, trên người là khí chất tinh anh, nhìn là biết ngay một người có học thức.
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, phá vỡ tr7ận giằng co trong im lặng này.
Viên Chí Vi bị vỗ vai từ phía sau, khiến hắn ta giật mình nhảy dựng lên.
“Cảm ơn.”
Viên Chí Vi khoát tay, dẫn đám cấp dưới rời đi.
Chuyện này dù có thấy thế nào cũng đều không tốt cả.
Trên mạng đã rất ồn ào rồi, không thể chỉ bằng dăm ba câu là có thể giải quyết được.
Lại là tộc Pháp Sư!
Trong mắt cô lóe lên tia sáng dữ tợn lạnh lùng, khóe môi cô cong lên: “Cô ta làm cái gì?”
Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt trong trẻo, nhướng mày, cười nhẹ nói: “Rốt cuộc thì tôi là lãnh đạo hay anh là lãnh đạo, vụ án này không rõ ràng, chỉ là hiểu lầm thôi, Tiêu Vân Sâm không giết người.”
Mặc kệ Kim Linh còn sống hay đã chết thì trước tiên phải đưa được Tiêu Vân Sâm ra ngoài đã. Nếu còn tiếp tục kéo dài, hung thú thời thượng cổ Trường Uyên mà hết kiên nhẫn đại khai sát giới, đến lúc đó, sẽ không phải chỉ chết có một, hai người thôi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.