Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 833: Đội thiên hành ra sân, trường uyên có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh




“Cô không phải.” Ánh mắt sâu thẳm của Trường Uyên nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn: “Hai đứa trẻ có Tiên Thiên linh thể và Tiên Thiên1 âm sát thể bò từ trong bụng của cô ra, cô cho là mình còn là nhân loại à? Trên thế giới này có nhân loại nào có thể sinh ra đượ2c những đứa trẻ có dòng máu như thế không?”
Tần Nguyễn tránh trả lời câu hỏi này, cô lặng lẽ nói: “Tôi cũng giống như ba7o người khác thôi, cũng sẽ sinh lão bệnh tử.” Trước đây anh ta đã bị buộc tội giết người, suýt chút nữa đã liên lụy cả gia tộc, may nhờ có Tần Nguyễn mà anh ta mới có một chút hi vọng sống, còn đánh bậy đánh bạ bị đội Thiên Hành chiêu mộ.
Muốn chính thức trở thành một thành viên của đội Thiên Hành, anh ta cũng phải chịu khổ rất nhiều.
Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn từ trên xuống dưới Tần Nguyễn bằng ánh mắt sắc bén, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Hoắc tam phu nhân.” Giọng điệu rất chắc chắn.
Tần Nguyễn nở một nụ cười vô hại, thái độ hiền hòa: “Chào anh.”
Cổ tay của cô ta bị hai thành viên đội Thiên Hành nắm chặt, có một luồng ánh sáng trắng lóe lên từ chỗ tay họ tiếp xúc, ánh sáng này yếu hơn ánh sáng trắng khi Thái Ung Lương lấy gương chiếu yêu ra.
Càng nhiều ánh sáng trắng vận chuyển vào, thì trên mặt Kim Linh càng xuất hiện nhiều mồ hôi vì đau đớn.
Người bên ngoài không nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì, nhưng Tần Nguyễn lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới gông xiềng của hai người đàn ông, khuôn mặt Kim Linh dần trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ mặt thống khổ không chịu nổi.
Những người này vượt qua Viên Chí Vi, bước nhanh tới chỗ Tần Nguyễn và Trường Uyên.
Người đàn ông đi đầu có khuôn mặt uy nghiêm, mặt mày lộ ra sự kiên nghị và chính nghĩa.
Trường Uyên mang khuôn mặt của Kim Linh, không biết nhớ tới cái gì mà sắc 7mặt trở nên kỳ quái.
Rất nhanh, hắn lại phủ nhận: “Cô sẽ không chết.”
Anh ta cất vũ khí đi, không thèm nhìn nhìn Kim Linh đang hò hét mà quay đầu hất cằm với hai cấp dưới của mình.
Hai người bước nhanh về phía trước, lao về phía Kim Linh.
Bọn họ mặc đồng phục màu đen gọn gàng, được cắt may vừa người, thắt lưng, miếng đệm vai và huy hiệu màu đỏ trên ngực, tất cả đều toát ra một khí thế hiên ngang nghiêm nghị.
Trước ngực những người này đều đeo huy hiệu màu đỏ, thoạt nhìn Tần Nguyễn không nhìn ra được đó là thứ gì.
Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi trầm tư, rồi cô cười rạng rỡ: “Thì ra là đội trưởng Thái, xin chào anh.”
Cô đưa tay ra nắm lấy tay Thái Ung Lương, nhưng vừa chạm vào là tách ra ngay.
Vì dù sao, đội Thiên Hành không phải là nơi người bình thường có thể đi vào được.
Sau vài hơi thở, nhóm người tiến lại gần.
“Bà đây vốn dĩ đã chết đâu, đang ngủ thì bị các người nhấc tới nơi này, tôi còn chưa tìm các người tính sổ mà các người đã gọi người đến giúp rồi à. Làm sao? Thấy tôi không chết thật, các người còn định giết chết tôi luôn chắc?”
Giọng điệu của Trường Uyên rất làm ra vẻ và phách lối.
Hắn ta đứng bên ngoài cửa vòm ở khu sân sau, không dám tiến lên, chỉ dám nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoắc phu nhân, người của đội Thiên Hành đến rồi.”
Trường Uyên và Tần Nguyễn nghe vậy, hai ánh mắt sắc bén cùng bắn thẳng về phía Viên Chí Vi.
Ánh mắt của Tần Nguyễn lướt qua đám người, trong số mấy người ở phía sau lại có một người quen.
Thiệu Húc Kiệt đối mắt với Tần Nguyễn, anh ta chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên nụ cười cảm kích.
Thái Ung Lương rủ mắt xuống, che giấu suy nghĩ sâu xa trong mắt.
Anh ta nhanh chóng lấy ra thứ gì đó từ phía sau, chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên, tia sáng đâm vào mắt làm người ta phải nhắm lại theo bản năng.
Tần Nguyễn không ra tay giúp đỡ, Kim Linh có tránh cũng trốn không thoát hai thành viên của đội Thiên Hành.
Bọn họ kéo Kim Linh từ sau lưng Tần Nguyễn ra, rồi một trái một phải đè chặt cổ tay của cô ta.
Tần Nguyễn nghe tiếng mắng chửi khoa trương bên tai, nếu không phải là không đúng lúc, thì cô đã muốn bật ngón cái lên với Trường Uyên rồi.
Ai nói tên hung thú mặt lạnh này không biết diễn xuất, hãy nhìn tài năng diễn xuất bẩm sinh này đi, đúng là không thể xuất sắc hơn.
Tốc độ nhanh đến mức Thái Ung Lương gần như không cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay của cô.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Trường Uyên đang trong thân xác của Kim Linh, giọng anh ta hơi trầm xuống: “Đây chính là người đã sống lại?”
Người đàn ông trung niên xác định được thân phận của Tần Nguyễn rồi, anh ta vươn tay ra: “Thái Ung Lương, đội Một đội Thiên Hành.”
Thiệu Húc Kiệt đứng ở phía sau xen vào đúng lúc: “Hoắc phu nhân, tôi hiện đang làm việc dưới quyền của đội trưởng Thái.”
“Cái gì thế, các người muốn làm gì?! Muốn giết người giữa ban ngày ban mặt à! Giết người rồi, đồ súc sinh, hôm nay tôi mà chết ở chỗ này thì dù có làm quỷ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Kim Linh vừa mắng ầm lên, vừa chạy ra sau lưng Tần Nguyễn.
Ánh sáng trắng tản đi, trong gương hiện rõ gương mặt của hai cô gái.
“Cái quái gì thế, mắt tôi sắp mù luôn rồi, chẳng lẽ các người muốn bức cung à? Người đại diện của tôi đâu, tôi muốn tìm luật sư!”
Nhưng khi những người này đến gần, chiếc huy hiệu bông hoa Bỉ Ngạn màu đỏ quấn quanh ngôi sao vàng hiện rõ trong mắt cô.
Đây là hoa Bỉ Ngạn của Địa Phủ kết hợp với ngôi sao vàng tín ngưỡng của Nhân gian, tạo thành chiếc huy chương đeo trên ngực.
Tần Nguyễn tức giận cười lên: “Phiền phức mà tôi gặp phải hai ngày hôm nay hình như đều có bóng dáng của anh thì phải, có lẽ chính bản thân anh cũng là người có thể chất thu hút phiền phức đấy.”
Trường Uyên nhíu chặt mày, nhưng không phản bác, trong mắt hắn hiện ra sự mờ mịt, giống như là đang kiểm điểm mình vậy.
Tần Nguyễn nheo mắt: “Anh chắc chứ?”
<2br>Trường Uyên tránh ánh mắt của cô, hắn nói bằng giọng tùy tiện: “Trực giác thôi, tôi luôn cảm thấy tới gần cô là sẽ liên tục c0ó phiền phức.”
Nói xong, hắn nhíu mày, trên mặt lộ ra sự phiền muộn.
Giọng nói lanh lảnh của Kim Linh truyền vào trong tai từng người, cái giọng này còn chói tai hơn cả tiếng gà gáy sáng, khiến người ta vô thức muốn bịt tai lại.
Thái Ung Lương không nhìn thấy điều kỳ lạ gì từ trong kính chiếu yêu, nên lòng cảnh giác và phòng bị quanh người anh ta cũng giảm đi rất nhiều.
Dưới ánh nhìn đầy cảm giác áp chế, hai chân Viên Chí Vi run lên bần bật, thậm chí hắn ta còn không dám nhìn vào đôi mắt vừa dụ hoặc vừa có vẻ hung ác của Trường Uyên.
Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, cô đã nhìn thấy phía sau Viên Chí Vi có người chậm rãi đi tới.
Mấy ngày ngay anh ta bị người trong đội thay đổi thể chất, đi qua Quỷ Môn quan mấy lần, cuối cùng thu được một chút linh lực, chính thức trở thành tân binh của đội Thiên Hành.
Tương lai sau này, có thể nói là tiền đồ vô hạn.
Tần Nguyễn cười thầm, đúng là tên ngốc mà.
Viên Chí Vi quay trở về, nhìn thấy Tần Nguyễn đang đứng cùng với Kim Linh đã sống lại, lông tóc toàn thân hắn ta dựng đứng hết cả lên.
Đội viên bên trái đi đến trước mặt Thái Ung Lương và nói bằng giọng không xác định: “Đội trưởng, cô ta chắc là con người.”
Thái Ung Lương hướng ánh mắt nặng nề về phía Kim Linh, im lặng mấy giây anh ta mới nói: “Nếu là con người thì không thuộc quyền quản lý của chúng ta.”
“Thật sự là người à?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.