Luồng khí lạnh lẽo thổi vào mặt Tần Nguyễn nhưng không thể chạm vào cô, chỉ có sát ckhí để kéo dài tính mạng do được lực Minh Thần rèn luyện mới bị cô nhanh chóng hấp thu. Đáp lại nữ quỷ là một tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Âm thanh này cũng truyền vào tai Tần Nguyễn. Đầu óc cô trở nên rối bời.
Theo lý mà nói, cô chưa bao giờ nhìn thấy Chử Tử Phượng, người đứng đầu Ngũ Phương Quỷ Đế. Đám nữ quỷ nằm trên mặt đất, phát ra những âm thanh khiến người khác phải mơ màng, nếu không biết thì sẽ nghĩ rằng bọn chúng đang làm chuyện đó.
Trong số đó có một khuôn mặt quen thuộc, chính là Kim Linh mà Tần Nguyễn đang muốn tìm kiếm. Tần Nguyễn đã trải qua chuyện này nên hiểu rất rõ.
Tần Nguyễn giậm chân tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào dãy nhà gỗ trước mặt. Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên vẻ không vui, cây roi vàng hiện ra trong tay rồi vung vẩy trong không trung.
“Bốp!” Tần Nguyễn chưa từng gặp nhưng không có nghĩa cô chưa từng nghe nói.
Ngũ Phương Quỷ Đế và Minh Vương đều là thuộc hạ của Phong Đô Đại Đế, bọn họ là tồn tại cùng một cấp độ, cho dù Tần Nguyễn muốn gặp cũng không có cơ hội. Tần Nguyễn không để ý đến những chuyện khác, cô vươn tay hút vong hồn của Kim Linh đang nằm trên mặt đất.
Bị trói buộc bởi lực Minh Thần, Kim Linh rên rỉ trong đau đớn. Nữ quỷ áo đỏ nắm chặt bả vai bị lực Minh Thần tấn công, cô ta bay lên rồi xấu hổ cúi đầu.
Phương Đông Quỷ Đế, Chử Tử Phượng tự nhiên thoải mái bay đến chiếc ghế quý phi giữa phòng. Nữ quỷ chớp chớp mắt, ngẩn người: “…”
Cô ta lập tức cười to, sau đó vươn tay ôm eo Tần Nguyễn, đôi môi đỏ mọng càng ngày càng gần. “A a a!”
Lực Minh Thần ngưng tụ trên cây roi vàng xuyên qua không trung tấn công linh hồn của nữ quỷ. Tần Nguyễn cau mày, lùi lại hai bước.
Trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, giọng điệu lạnh lùng: “Xin tự trọng.” Tần Nguyễn ngước mắt, đập vào mắt cô là một nữ quỷ mặc đồ đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp và già dặn.
Trên người cô ta không có sát khí dày đặc, cũng không có làn sương máu sau khi giết người, linh hồn sạch sẽ không giống như ma quỷ. Cô nhấc chân bước vào khu vực cấm của Học viện Thịnh Thế.
Vong hồn Kim Linh đang ở đây, mùi càng ngày càng nồng nặc. Bàn tay của Tần Nguyễn đang đút trong túi, mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải rút ra.
Bàn tay tiếp xúc với không khí lạnh giá, nhiệt độ trên tay nhanh chóng tiêu tan. Tần Nguyễn nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một người đàn ông cao gầy mặc áo bào trắng, tóc dài buông xõa chậm rãi đi tới.
Tần Nguyễn kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, một tích tắc sau, sắc mặt cô thay đổi: “Phương Đông Quỷ Đế, Chử Tử Phượng!” “Người đẹp trợn mắt cũng đẹp, cô nhóc từ đâu tới thế?”
Nữ quỷ đưa tay nâng cái cằm xinh đẹp của Tần Nguyễn lên, sự lạnh lẽo chạm đến nhiệt độ ấm áp của nhân loại khiến nữ quỷ không nhịn được mà phát ra âm thanh thoải mái đầy quyến rũ. Tần Nguyễn vẫn tiến tới, cô ung dung bước vào phòng.
Tần Nguyễn đứng trong phòng, toàn bộ cảnh tượng bên trong lọt vào mắt cô. Ánh mắt của gã nhìn chằm chằm Tần Nguyễn tựa một thanh kiếm sắc bén, như thể chỉ muốn chém cô.
Tần Nguyễn ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp một cách thái quá của Chử Tử Phượng. Khi tiếng ồn ào trong phòng càng ngày càng lớn, Tần Nguyễn không tự chủ được trợn tròn mắt.
Mẹ nó chứ đây là con quỷ chết đói nào đầu thai vậy? Nữ quỷ áo đỏ dựa vào khung cửa như không có xương, đôi mắt hút hồn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, lộ ra sự tà ác và tham lam của một con quỷ.
Cô ta nhìn chằm chằm mặt Tần Nguyễn một lúc rồi đột nhiên cười đùa: “Hi hi hi… Đại nhân, có khách đến, còn là một người đẹp nữa nhé.” “Ơ! Người đẹp này ở đâu ra thế?”
Một giọng nói hài hước vang lên trong phòng. Nhưng vừa gặp Chử Tử Phượng lần đầu tiên, Tần Nguyễn đã có thể gọi tên gã.
Trước khi trùng sinh, Tần Nguyễn đã từng tiếp xúc với Minh Vương trong Luyện Ngục, cũng từng gặp rất nhiều vong hồn và Âm sai ở Địa Phủ, nhưng chưa từng gặp Ngũ Phương Quỷ Đế có sức mạnh ngang với Minh Vương. Người lên tiếng có tiên khí lượn quanh người, nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Tần Nguyễn, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt lộ vẻ hứng thú: “Người đẹp biết tôi à?”
Gã đi tới trước mặt nữ quỷ áo đỏ đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Thật xấu hổ, vẫn chưa chịu dậy à?” Gã vung tay áo rồi ngồi dựa vào ghế, tư thế lười biếng, vẻ mặt rất khó đoán.
Dáng dấp của Chử Tử Phượng cực kỳ đẹp, toàn thân lượn lờ tiên khí, mái tóc dài màu xanh, làn da trắng muốt, ngũ quan đẹp như tạc, lông mày dài như kiếm, mắt như sao, mũi thẳng, bờ môi mỏng hơi nhếch lên để lộ nụ cười đầy ẩn ý. Đối phương bị thương bởi lực Minh Thần nên bắn ra xa vài mét, sau đó ngã xuống mặt đất của căn phòng sáng đèn đối diện.
Sự lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, hoàn toàn không phù hợp với vẻ dễ thương của cô. Trong bầu không khí yên tĩnh, một tiếng gào théta do thẹn quá hóa giận vang lên, âm thanh không nghe rõ, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai.
Tần Nguyễn mấp máy môi rồi phát ra một tiếng cười lạnh. Tần Nguyễn nắm cây roi vàng, khí thế từ người cô tỏa ra xung quanh, vừa bá đạo vừa khiến người khác phải kinh ngạc.
Những âm thanh mập mờ, khó nghe trong phòng đã dừng lại. Mới có vài phút, Tần Nguyễn nghe âm thanh là biết trong phòng đã đổi ba người phụ nữ khác nhau.
Trong nháy mắt, nữ quỷ áo đỏ đang dựa vào khung cửa đã dịch chuyển tức thời đến trước mặt Tần Nguyễn. Nghe đồn Ngũ Phương Quỷ Đế có tiên khí vờn quanh, mặc dù bọn họ ở Âm Phủ, nhưng không khác gì tiên trên trời.
Bọn họ không khác gì vua của Minh giới, ngay cả Thiên Đế cũng không thể ra lệnh cho họ, bọn họ chỉ nghe lệnh của một người, đó chính là Bắc Âm Đại Đế ở Phong Đô, vua của Âm Phủ, người quản lý quy tắc thế giới, ví dụ sinh tử, vận khí… Vào lúc Tần Nguyễn chuẩn bị ra tay, thì giọng nói lạnh như băng của đối phương vang lên: “Người đẹp, tôi là ác quỷ đấy, chuyên ăn loại da thịt mịn màng, dáng dấp xinh đẹp như cô, vậy mà cô lại bảo tôi tự trọng, cô có bị hâm không?”
“Bốp!” Giọng nói trong phòng khêu gợi, kìm nén, kèm theo đó là sự quyến rũ và sâu lắng khó tả.
Tần Nguyễn nhìn nữ quỷ trước mặt và căn phòng sau lưng cô ta, ánh mắt cô dần tối sầm lại. Cánh cửa phòng gần Tần Nguyễn nhất bị mở ra từ phía trong, một bóng người màu đỏ bay ra.
Bầu không khí lạnh lẽo xung quanh lại càng trở nên lạnh hơn. Chử Tử Phượng khi còn sống là một người bắt quỷ, sau khi chết, gã được Phong Đô Đại Đế nhìn trúng và trao cho gã quyền quản lý Quỷ Môn quan.
Mặc dù Ngũ Phương Quỷ Đế không nổi tiếng, nhưng địa vị và thực lực của họ trong Âm Phủ là không thể phủ nhận, tương truyền có năm lối vào nhân gian từ Âm Phủ, ở giữa, phía Nam, phía Bắc, phía Tây và phía Đông.