Chử Tử Phượng lấy tay phe phẩy trước mũi, vẻ mặt đầy chán ghét: “Ta ngửi thấy trên người cô ta có mùi rất giống gã Mi2nh Thiên Hành!” Nghe thấy câu này, Chử Tử Phượng ngồi thẳng dậy, luồng khí lạnh quanh người gã bao phủ cả căn phòng.
Gã thuấn di tới trước mặt Tần Nguyễn, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén. Chử Tử Phượng buồn cười nói: “Cô gái này thật hài hước, cô xông vào địa bàn của tôi, lại cò2n hỏi tôi là ai, sao không tự giới thiệu mình trước đi?”
Hơi thở của Tần Nguyễn dần trở nên nặng nề, trong đôi mắt tàn nhẫn trà0n ngập sự nghi hoặc: “Anh biết Minh Vương không? Anh là người đứng đầu của Ngũ Phương Quỷ Đế, tại sao lại ở trong khu vực cấm của trường học? Có vô số vong hồn bị trấn áp ở nơi này, chẳng lẽ anh đã phản bội Minh giới?” Thật ra Minh giới có trật tự và hệ thống quản lý riêng giống như nhân gian.
Người ta đồn rằng, một người sau khi chết và bước vào Âm phủ, nơi đầu tiên họ tới là miếu thổ địa ở địa phương. Trên bầu trời đen kịt không thấy ngôi sao này, Tần Nguyễn dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu đi vào cửa thành.
Hai mắt Tần Nguyễn không hiểu sao thấy đau xót, nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt rồi nhỏ xuống đất đen dưới chân. Sau khi đi qua chỗ này, phía trước chính là thành Phong Đô.
Đình nghỉ mát là điện Mê Hồn, nước suối là nước mê hồn, vong hồn uống nước này sẽ khai hết những tội ác phạm phải trên nhân giới, sau đó chờ bị Thập Điện Diêm Vương thẩm vấn. Một khi bị cắn, chúng sẽ không thả ra nếu không cắn được một miếng thịt.
Điểm đến thứ năm ở Minh giới – Núi Kim Kê. Tần Nguyễn sẽ còn trở lại, trên người Chử Tử Phương có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chắc chắn Minh Vương có ý gì đó khi bảo cô đến khu vực cấm này. Tần Nguyễn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, ở chân trời phía Đông đã có ánh sáng.
Vẻ mặt Tần Nguyễn biến đổi, biết thời gian để mình ở lại đây không nhiều, cùng lắm là một giờ nữa, cô không ngờ trời sáng nhanh vậy. Tần Nguyễn đã quá quen với mười tám tầng Địa Ngục, Luyện Ngục nơi cô rèn luyện linh hồn trước khi tái sinh, chính là ở mười tám tầng Địa ngục.
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai chữ Phong Đô trên cổng thành, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Chử Tử Phượng nhìn Tần Nguyễn rồi đột nhiên nở nụ cười, gã cười híp mắt, tiếng cười vui vẻ đầy hấp dẫn, nếu không cẩn thận sẽ chìm sâu vào đó.
“Cô là đệ tử của Minh Thiên Hành.” Sau khi đi qua miếu thổ địa, họ sẽ đến điểm dừng chân thứ hai ở Minh giới – Đường Hoàng Tuyền.
Trên đường Hoàng Tuyền nhìn lên không thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao, nhìn xuống không thấy đất và bụi, nhìn đằng trước không thấy đường, nhìn ra phía sau không thấy người thân, bạn bè và hàng xóm. Căn phòng cổ kính trước mặt lập tức biến thành một khung cảnh xa lạ, không có ánh nắng, không có sức sống, tối tăm mờ mịt, âm u đầy tử khí.
Trên cổng thành hùng vĩ trước mặt, đập vào mắt Tần Nguyễn là hai chữ Phong Đô. Chử Tử Phượng phất tay, khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi.
Không gian trở nên chật chội, Tần Nguyễn cảm thấy một sức mạnh vô hình bao phủ mình. Cú đánh này đáng lẽ sẽ kết thúc ở đây nhưng đòn tấn công của Chử Tử Phượng ẩn chứa một tia khí âm sát, sát khí này có thể khiến con người bị thương, khi nó chạm vào Tần Nguyễn thì chui vào nội tạng thông qua da.
Lúc Chử Tử Phượng muốn thu lại khí âm sát thì đã quá muộn. “Có lẽ bụi bay vào mắt.” Giọng nói của cô lộ ra một chút yếu ớt và chua xót.
Chử Tử Phượng không xoáy sâu vào sự khác thường của cô, không biết gã tin hay không tin nữa. Sau khi nhìn một lúc lâu, Chử Tử Phượng nghi hoặc nói: “Thần hồn của cô thật kỳ lạ.”
Với đôi mắt sắc bén của mình, Chử Tử Phượng đương nhiên nhìn ra sát khí trong người Tần Nguyễn, sát khí đó quấn chặt lấy số mệnh của cô. Tần Nguyễn cũng không nghi ngờ chuyện này, cô chỉ tỏ ra hơi thất vọng.
Chử Tử Phượng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, gã nói: “Trời sắp sáng rồi, nếu cô không đi thì không đi được đâu.” Điểm dừng thứ bảy của Minh giới – điện Mê Hồn.
Điện Mê Hồn có một cái đình, trong đình có một cái giếng sâu, nước suối tuôn trào bên trong giếng. Tần Nguyễn thu lại lực Minh Thần đang quay xung quanh Chử Tử Phượng, cô cũng tỉnh táo hơn: “Minh Vương có ân cứu mạng với tôi, nhưng tôi không phải là đồ đệ của ông ấy.”
Chử Tử Phượng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Mặc dù bây giờ cô có cơ thể của người phàm, nhưng thần hồn đã rèn luyện đến bán thần, cô đã nhận được chân truyền của Minh Vương, lại còn có lực Minh Thần của Minh Vương, thứ mà chủ nhân Minh giới mới có, trên người cô còn có hạt giống lửa Địa Ngục, chẳng lẽ Minh Thiên Hành chuẩn bị đào tạo cô thành Minh Vương đời tiếp theo?” Cô chỉ tay vào vong hồn Kim Linh: “Xin hỏi đại nhân tại sao lại ở đây, tại sao nữ quỷ mới chết này lại xuất hiện ở chỗ này. Học viện Thịnh Thế có hơn mười nghìn học sinh, sát khí ở đây rất dày đặc, bất kỳ học sinh nào nhiễm phải sát khí đều đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, ngài có biết không?”
Chử Tử Phương chống cằm, giọng điệu lười biếng và thản nhiên: “Cô bé cũng có lòng chính nghĩa đấy, nhưng tôi có thể nhìn thấy ở sâu trong nội tâm, cô không đường hoàng như vậy đâu.” Kim Linh vẫn đang mặc bộ quần áo trước khi chết, ánh nến chập chờn trong phòng khiến cơ thể cô ta trong suốt, cứ như thể vừa được vớt ra từ dưới nước vậy.
Tần Nguyễn hít một hơi, một mùi tanh từ xa đến gần chậm rãi đọng lại nơi chóp mũi. Sát khí dày đặc từ lệnh bài đập thẳng vào mặt, hơi thở lạnh lẽo quấn quanh người Tần Nguyễn, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc lệnh bài màu đen. Tần Nguyễn bị ký ức hỗn loạn vừa rồi làm cho mất tập trung, bây giờ lại bị áp chế khiến sắc mặt cô nhất thời trầm xuống.
Một luồng sát khí lạnh lẽo cùng với lực Minh Thần cực mạnh trào ra từ cơ thể Tần Nguyễn, tiến thẳng đến Chử Tử Phượng đang ngồi ở đối diện. Nó ở tít trên cao, khiến mọi người cảm thấy trang nghiêm và kính nể.
Chỉ liếc mắt một cái, Tần Nguyễn biết mình đã đi tới đâu. Cảnh tượng xung quanh khiến Tần Nguyễn cảm thấy vô cùng quen thuộc, rất nhiều lần cô muốn quay lại nơi này.
Điểm dừng tiếp theo ở Minh giới là mười tám tầng Địa ngục. Gà trống báo sáng, những vong hồn yếu ớt sẽ né tránh ánh nắng để không bị tan biến.
Dãy núi Ác Cẩu có một đàn chó dữ với ánh mắt hung tàn, lông cứng như thép, bọn chúng sẽ nuốt những vong linh đi ngang qua. Những vong hồn tụ tập ở đây đều là vong hồn có cơ thể không hoàn chỉnh sau khi vượt qua dãy núi Ác Cẩu và núi Kim Kê.
Bọn họ chờ ở đây để tìm vong hồn mới có hồn thể hoàn chỉnh, sau đó mới có thể tiếp tục lên đường. Không ngờ sau nghìn năm, tên đó lại thu một nữ đệ tử.
Lúc trước Chử Tử Phượng không để ý, nhưng sau khi chiến đấu, gã mới phát hiện Tần Nguyễn có cơ thể bán thần. Chử Tử Phương biết khí âm sát sẽ tổn thương cơ thể con người như thế nào, nhẹ thì nằm liệt trên giường, nặng thì chết.
Nhưng Tần Nguyễn lại liên tục hấp thu sát khí của Chử Tử Phượng, lực Minh Thần do Minh Thiên Hành truyền lại vẫn thăm dò xung quanh người Chử Tử Phượng vì muốn hấp thu càng nhiều khí âm sát. Vực sâu của đường Hoàng Tuyền đầy rẫy nguy hiểm, không thể tránh khỏi sinh tử và tuyệt cảnh, không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt.
Những linh hồn trên đường không thể gọi là quỷ, chỉ có tiến vào thành Phong Đô mới thực sự là quỷ. Gã tiễn khách một cách thẳng thừng, không hề lịch sự chút nào.
Tần Nguyễn dẹp bỏ cảm xúc phức tạp trong lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ưa nhìn một cách quá đáng của Chử Tử Phượng, cô cau mày rồi đột ngột nói: “Vào thời gian trước tôi đã gặp Minh Vương, ông ấy bảo tôi đi đến khu vực cấm.” Chử Tử Phượng thu lại tư thế lười biếng, bờ môi mỏng mím chặt, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trong mắt ẩn chứa một chút sát khí.
Cô gái này có biết mình đang làm gì không? Tần Nguyễn vươn tay lau mặt, cô sờ thấy nước mắt.
Tần Nguyễn tỏ ra ngạc nhiên, không biết tại sao mình lại khóc. “Nghìn năm trước, khi được phái đến canh giữ kết giới giữa Minh giới và nhân gian, Đế Quân đã giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là cầm lệnh bài và chờ người hữu duyên ở đây, nếu cô có thể hấp thu sát khí trên lệnh bài này, tôi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ và sẽ có thể sớm rời khỏi đây.”
Chử Tử Phượng nói xong thì đưa lệnh bài tới trước mặt Tần Nguyễn. Thành Phong Đô, nơi vô cùng trang nghiêm và là địa ngục thứ tám mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Trong thành Phong Đô rộng lớn, nhìn lên trên không thấy mặt trời, mặt trăng và các vì sao, nhìn xuống dưới không thấy đất và bụi. Nếu vong hồn uống nước suối này, thì cho dù Đại La thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu họ sống lại.
Nơi Tần Nguyễn đang giẫm lên lúc này, chính là điểm dừng thứ tám tại Minh giới – Thành Phong Đô. Sát khí để duy trì tính mạng ở ngay trước mắt, Tần Nguyễn đâu thể từ chối, cô vươn tay tiếp nhận.
Ngay khi Tần Nguyễn kích động chạm vào lệnh bài, ngón tay cô lại xuyên qua chứ không thể chạm vào nó. Những vong hồn vừa rời cơ thể là linh hồn sống, bọn họ cần đến miếu thổ địa trước.
Nơi nào cũng có miếu thổ địa, con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng nó thực sự tồn tại. Chử Tử Phượng nhếch môi, nói: “Nơi này là kết giới giữa Minh giới và nhân gian, tôi bị Đế Quân phái tới trấn áp ở đây cả nghìn năm, để ngăn ngừa lũ ác quỷ của Minh giới cùng với những kẻ xấu xa tham lam ở Nhân gian làm điều ác.
Gã chỉ vào vong hồn Kim Linh trên mặt đất: “Cô đến đây là để đuổi theo con quỷ này đúng không, hãy nhanh chóng đưa nó rời khỏi chỗ này.” Người và quỷ ở chỗ này đều biết thứ đang đập vào mắt ấy là cái gì.
Khuôn mặt Tần Nguyễn lộ vẻ xấu hổ và tức giận, lông mày hơi cau lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào Chử Tử Phượng đang ngồi trên ghế quý phi. Cổng thành Phong Đô được âm binh canh giữ, có hai ngọn đèn lơ lửng trên cao nhưng không hề chuyển động.
Hai ngọn đèn, một cực sáng và một cực mờ tối. Lòng hiếu kỳ của Chử Tử Phượng nổi lên: “Tại sao?”
Tần Nguyễn do dự một chút, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi bây giờ sống ở nhân gian, phải dựa vào việc hút sát khí để kéo dài tính mạng.” Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Chử Tử Phượng đang ngồi trên ghế quý phi, cho dù kẻ này được tiên khí bao bọc, nhưng 7không giống một người tử tế và cũng không có sự uy nghiêm giống như Minh Vương.
Trong lòng nảy sinh sự nghi ngờ, Tần Nguyễn cau7 mày hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai?” Chử Tử Phượng đã chờ đợi ở đây cả nghìn năm, gã và Minh Thiên Hành luôn cạnh tranh với nhau vì cùng là thuộc hạ của Đại Đế Phong Đô.
Chức quan của Ngũ Phương Quỷ Đế không thấp hơn so với Minh Vương, gã và Minh Thiên Hành đều là cánh tay phải của Đại Đế. Chử Tử Phượng cụp mắt xuống, nhìn thấy hành động nhỏ của Tần Nguyễn.
Gã lùi lại hai bước, lấy ra một vật từ trong ngực, đó là một chiếc lệnh bài to bằng bàn tay. Tiếng nước tí tách lọt vào tai, Tần Nguyễn cúi đầu nhìn, trên mặt đất xuất hiện một chuỗi vết nước từ lúc nào.
Tần Nguyễn truy tìm nguồn gốc của vệt nước, hóa ra nó đến từ vong hồn trong tay cô. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sự ngạc nhiên: “Mặc dù trí nhớ của tôi không tốt, nhưng tôi biết nơi này không phải Quỷ Môn quan.”
“Cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy!” Điểm dừng chân thứ ba tại Minh giới – Đài Vọng Hương.
Sau khi băng qua đường Hoàng Tuyền sẽ đến đài Vọng Hương, đứng nhìn quê hương ở nơi xa không về được. “Đúng là dòng dõi của gã Minh Thiên Hành kia rồi!”
Đôi mắt của Chử Tử Phượng trở nên ấm áp hơn, tay áo màu trắng phất một cái đánh tan đòn tấn công của Tần Nguyễn. Hậu quả của việc khí âm sát bị hút khô chính là pháp lực của gã sẽ giảm đi.
Sau khi đánh cắp một tia khí âm sát của người đứng đầu Ngũ Phương Quỷ Đế, Tần Nguyễn cảm thấy toàn thân thoải mái, lỗ chân lông sảng khoái, cô chỉ muốn nhiều hơn nữa. Đã một ngày một đêm Tần Nguyễn chưa về, không biết Tam gia có lo lắng không.
Tần Nguyễn siết chặt nắm tay, quơ tay trong không trung chộp lấy Kim Linh đang nằm trên mặt đất, sau đó lạnh nhạt nói: “Hôm nay đã quấy rầy rồi, gặp lại sau.” Dãy núi Ác Cẩu và núi Kim Kê là hai cửa ải chính thức mà vong hồn cần phải vượt qua.
Điểm dừng thứ sáu của Minh giới – thôn Quỷ Hoang. Núi Kim Kê gồm hai ngọn núi thẳng tắp, những vong hồn phải leo một cách cẩn thận, sau khi vượt qua thì có thể tới thành Phong Đô.
Khi bước vào núi Kim Kê, sẽ có một bầy gà trống lao tới, bọn chúng sẽ chọc mù mắt vong hồn, móng vuốt sắc bén có thể xé tan da thịt, xuyên sâu vào nội tạng, nếu không đào ra tim gan thì sẽ không chịu dừng lại. Nghe thấy từ phản bội, Chử Tử Phượng ngồi thẳng dậy, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, gã trầm giọng cảnh cáo: “Cô gái, nói năng cho cẩn thận!”
Một cảm giác áp bách tuôn ra từ người Chử Tử Phượng, và đè nặng lên người Tần Nguyễn. Đương nhiên, Tần Nguyễn cũng phải công nhận rằng cô bị thu hút bởi sát khí trong chiếc lệnh bài trên tay Chử Tử Phượng.
Tần Nguyễn điều khiển vong hồn trong tay rồi xoay người rời đi. Tần Nguyễn dường như không nghe thấy Chử Tử Phượng đang mỉa mai, cô lạnh lùng nói: “Tôi vốn không phải người tốt.”
Chử Tử Phượng cười híp mắt, gã thấy Tần Nguyễn thuận mắt hơn nhiều: “Vậy cô cũng biết nơi này là địa bàn của tôi, giống như Minh giới do Minh Thiên Hành quản lý, còn tôi canh giữ Quỷ Môn quan.” Gã nói thẳng thân phận của Tần Nguyễn.
Chính vì suy đoán này mà Chử Tử Phượng mới nương tay với Tần Nguyễn. Rất nhiều vong hồn lành lặn không thể thoát khỏi móng vuốt của những vong hồn tàn tật tại thôn Quỷ Hoang.
Ở đây thường xuyên có tiếng kêu gào đau đớn, những vong hồn đi ngang qua thường nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu. Không gian xung quanh vặn vẹo trong chớp mắt, Tần Nguyễn lại lần nữa trở về căn phòng trong khu vực cấm của Học viện Thịnh Thế.
Thấy mắt Tần Nguyễn đỏ ửng, vẻ mặt kỳ quái, Chử Tử Phượng suy nghĩ rồi hỏi: “Sao cô lại khóc?” Nói xong câu cuối cùng, Chử Tử Phượng khẽ cau mày, liếc nhìn Tần Nguyễn với vẻ khó hiểu.
Không đúng, trên người cô gái này còn có một hơi thở càng phức tạp hơn, khiến người khác không thể dò ra nguồn gốc của nó. Chử Tử Phượng cau mày, không hề lộ vẻ thất vọng.
Gã thu lệnh bài lại, trong mắt hiện lên ý cười: “Xem ra cô không phải người hữu duyên.” Bởi vì khoảng cách quá gần, Tần Nguyễn ngửi thấy hơi thở đầy sát khí trên người Chử Tử Phượng.
Tần Nguyễn vô thức liếm môi, ngón tay giật giật, muốn hấp thu sạch sát khí trên người đối phương. Đi đến đài Vọng Hương thì gần như không có khả năng sống lại.
Điểm dừng chân thứ tư tại Minh giới – Dãy núi Ác Cẩu. Đôi mắt của đối phương lộ ra sự chế giễu, một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt.