Tần Nguyễn cố nén sự ghê tởm trong lòng, cô lạ1i ngửi cái mùi trong không khí.
Mùi này không gay mũi như mùi hoa đỗ quyên, nó giống mùi tỏa ra từ cơ thể phụ nữ sau khi động tình.2 Gã duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài màu đen.
So với lệnh bài ảo ảnh mà trước đó gã đưa ra cho Tần Nguyễn xem, hình dáng của chiếc lệnh bài này trông chân thực hơn.
Nữ quỷ áo đỏ nhìn chằm chằm lệnh bài không chớp mắt, trong mắt ẩn chứa sự hưng phấn cùng kích động, sau đó cô ta lấy làm khó hiểu nói: “Vì sao đại nhân không để người phụ nữ kia hấp thu sát khí trên lệnh bài? Chúng ta đã ở chỗ này cả nghìn năm rồi, chỉ cần cô ta giải quyết lệnh bài là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, có thể lập tức rời khỏi nơi này.” Câu hỏi hay lắm!
Tần Nguyễn cũng muốn biết.
Đột nhiên, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Kim Linh lại càng tái hơn. Ánh mắt của gã sâu thẳm, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lùng uy nghiêm, thần thái hoàn toàn khác với lúc đối mặt với Tần Nguyễn.
Nữ quỷ áo đỏ quỳ gối trước ghế cúi người về phía trước, cẩn thận hỏi: “Đại nhân, người vừa rồi là người hữu duyên của chúng ta ạ?”
Chử Tử Phượng rũ mắt liếc cô ta một cái, gã nở nụ cười nửa miệng, nói: “A Uyển, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội rời đi nơi này rồi.” Chử Tử Phượng ngồi dậy, mái tóc dài như gấm rủ trên chiếc gối thêu màu xanh, như thác nước chảy xuống phía sau lưng.
Khuôn mặt của gã lạnh lẽo, trong giọng nói lạnh lùng có một chút ý cười: “Nếu thật sự làm như vậy thì cô ta chưa hấp thu xong đã bị nổ tung mà chết rồi, chúng ta có rời khỏi nơi này cũng vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời đâu.”
A Uyển trợn tròn mắt, nín thở lẩm bẩm: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm cái gì ạ?” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác và ánh mắt không cam lòng của Kim Linh, Tần Nguyễn biết khó có thể hỏi điều gì từ cô ta.
Tần Nguyễn đi tới trước mặt Kim Linh, đầu ngón tay trắng trẻo điểm lên mi tâm đối phương.
Những ký ức lạ lẫm và hỗn loạn trong nháy mắt truyền vào trong đầu Tần Nguyễn. Nhìn vẻ mặt hài lòng của Chử Tử Phượng, Tầ2n Nguyễn không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Ngay lúc Tần Nguyễn bước ra khỏi cửa, đèn trong căn nhà sau lưng vụt tắt.
T0ần Nguyễn trực tiếp bước ra khỏi khu vực cấm. Cô quay đầu lại nhìn, cánh cửa sắt bị hàn cứng sau lưng không hề bị hư hại, giống hệt như lúc cô mới đến.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, vong hồn Kim Linh trong tay Tần Nguyễn cũng dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo.
Kim Linh trợn tròn mắt đánh giá xung quanh, khuôn mặt trắng xanh lộ vẻ hoảng sợ. Cả nghìn năm qua gã chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân, thành Phong Đô giống như đã quên mất gã, chưa hề giao nhiệm vụ cho gã.
Nghìn năm qua Địa Phủ có vẻ quá yên tĩnh, đám yêu ma quỷ quái lang thang trên Nhân giới thì lại rục rịch muốn có hành động, chúng càng ngày càng không an phận.
Hôm nay Tần Nguyễn đột nhiên tới thăm, Chử Tử Phượng lại có một loại cảm giác vừa tín nhiệm vừa có một chút bài xích rất khó hiểu đối với người phụ nữ này, làm cảm xúc của gã vô cùng phức tạp. Đồng hành cùng đại nhân chờ đợi ở đây cả nghìn năm, A Uyển đã rất nóng lòng muốn trở lại thành Phong Đô, trở lại những ngày tháng vô tư thoải mái của nghìn năm trước.
Thấy ngày về đang ở trước mắt rồi mà lại xảy ra chuyện không hay, cô ta làm sao có thể cam tâm.
Đừng nói A Uyển không cam tâm, đến ngay cả tâm trạng của Chử Tử Phượng cũng không bình tĩnh như bề ngoài. Cô ta cảnh giác nhìn Tần Nguyễn: “Cô, cô là ai?”
Tần Nguyễn thả Kim Linh xuống, ánh mắt không một chút cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Tại sao cô lại tới đây?”
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, trên mặt Kim Linh lộ vẻ nghi hoặc: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?” Chử Tử Phượng bối rối và trở nên bực bội.
Một lúc sau, gã nhẹ khịt mũi.
Thôi quên đi, không nghĩ nữa. Gã hơi híp mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc vui vẻ.
Chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã đợi được người hữu duyên rồi.
Tuy là Minh Thiên Hành đưa cho gã, nhưng gã vẫn nhớ kỹ tình nghĩa này. Chử Tử Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói mát lạnh: “Lũ quỷ ngu ngốc này đến đây để dụ dỗ tôi, nhưng lại bị lửa dục tình đốt chá7y, chỉ tại bản đế có vẻ đẹp trời sinh mà thôi...”
Tần Nguyễn nhếch môi, không biết phải nói gì nữa.
Người này đúng là tự lu7yến, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Chử Tử Phượng, gã đúng là có vốn liếng để huênh hoang. Cô vừa bước vào phòng khách của biệt thự thì đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con.
Ở khu vực lò sưởi trong sảnh phụ, Tần Nguyễn nhìn thấy Hoắc Tam gia toát ra hơi thở thần tiên đang chơi đùa với lũ trẻ.
Khuôn mặt lạnh nhạt của anh trở nên dịu dàng, ánh mắt nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ có sự vui vẻ và chiều chuộng không thể che giấu. Lục lọi tất cả ký ức trong đầu Kim Linh, Tần Nguyễn cũng không tìm được khuôn mặt của gã tộc Pháp Sư.
Cô nhíu mày rút tay về, gọi sứ giả Địa Phủ tới đưa Kim Linh đi, sau đó mang vẻ mặt chẳng hề lo lắng nhanh chóng rời khỏi khu vực cấm của trường học.
Khi Tần Nguyễn rời khỏi trường học, ở dãy nhà gỗ trong khu vực cấm, Chử Tử Phượng đang dựa người vào ghế quý phi, trên mặt không còn nụ cười đùa bỡn nữa. Nhưng càng đến thời điểm quan trọng, thì càng cần bình tĩnh và ổn định tâm lý.
Chử Tử Phượng sờ lệnh bài trong tay, tay kia giơ lên giữa không trung điểm nhẹ vào mắt A Uyển: “Nhìn xem đôi mắt này tại sao vẫn còn cuống quít mà đỏ lên như vậy hả. Yên tâm đi, cô ta sẽ còn trở lại, đã chờ được người hữu duyên thì không sợ cô ta sẽ không xuất hiện nữa.”
A Uyển chớp chớp đôi mắt lúng liếng của mình, thu hồi lại ánh sáng đỏ khát máu trong mắt, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn. Cô ta đã nhớ ra!
Cô ta đã chết, chết vì bị bí thuật thanh xuân vĩnh viễn của tộc Pháp Sư cắn trả.
Nhưng tại sao Kim Linh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là quỷ sai của Âm Phủ đưa cô ta đi. A Uyển đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám nữ quỷ nằm dưới đất, trong mắt cô ta hiện lên sự chán ghét và sát ý mãnh liệt.
Thân phận của Đế Quân cao quý đến mức nào chứ, cho dù là một giọt máu của ngài ấy cũng không phải là thứ mà lũ bẩn thỉu này có thể nhớ thương.
Chử Tử Phượng sờ vào tấm lệnh bài màu đen đã được chà xát hàng nghìn lần trong lòng bàn tay, và hờ hững nhìn A Uyển thanh lý lũ quỷ quái trong phòng. Người hữu duyên đến thăm rồi, cũng nên kích hoạt quân cờ ngầm của gã thôi.
Chỉ là... Chử Tử Phượng bực bội nhíu mày.
Gã luôn cảm thấy trong đầu mình thiếu một số ký ức. Đàn ông đẹp trai thì nhiều, nhưng đàn ông có khí chất, quyến rũ, có học thức, phong độ và trên người hội tụ đủ loại ưu điểm tỏa sáng thì lại rất ít.
Mà trong đó, người nổi bật nhất chỉ có thể là Hoắc Tam gia.
Dù đang ngồi ở dưới đất, thì tư thế ngồi của người đàn ông này vẫn thẳng tắp, không có chỗ nào có thể bắt bẻ được, anh có một khí chất thanh lịch nhẹ nhàng làm người khác phải chú ý.
Hoắc Vân Tiêu giống như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn lại.