Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 843: Người của dòng thứ trong gia tộc nhà họ hoắc tới, nguyễn nguyễn tự mình tiếp đãi




Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tần Nguyễn không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, bởi kvì nụ cười ôn hòa trên mặt người đàn ông này đang dần dần biến mất.
“Cả đêm không ngủ?” Người thanh niên xếp hàng thứ sáu trong chi thứ cắn răng nói: “Đây là chỗ em có thể ngủ à?! Mau thành thật khai báo mấy ngày nay em đã làm cái gì hả? Nhìn dáng vẻ của em giống như bị rượu với gái móc rỗng ấy, nếu thím Ba mà biết anh không để mắt tới em thì chắc thím ấy sẽ giết anh mất. Em là người duy nhất trong nhà có thể có một tương lai xán lạn, lần này anh đưa em tới đây cũng là vì để em ở lại bên cạnh ông Cửu, em đừng tuột xích vào lúc mấu chốt này đấy!”
Nghe thấy tiếng vo ve như tiếng ruồi bên tai, Hoắc Kỳ hít một hơi thật sâu điếu thuốc và nghiền nát nửa còn lại trong cái gạt tàn.
Người thanh niên bên trái hỏi: “Hoắc Kỳ, em làm sao vậy?”
Người thanh niên tên Hoắc Kỳ ngồi ở giữa mở ra đôi mắt đỏ ngầu, cậu ta cất giọng mệt mỏi: “Anh Lục, mấy ngày nay em ngủ không ngon giấc, anh để em nghỉ ngơi một chút.”
Hai mắt đỏ hoe, cậu ta ôn tồn nói với anh Lục đang ngồi bên cạnh: “Anh Lục à, em buồn ngủ quá, em đơ lắm rồi, anh để em chợp mắt một chút thôi, một chút là được rồi.”
Nói xong cậu ta khoanh tay, tựa lưng lên thành ghế sô pha rồi nhắm mắt lại.
Hai giờ chiều.
Tần Nguyễn nằm ở trên giường thoải mái mềm mại, lười biếng mở mắt ra, toàn thân mệt mỏi đã biến mất.
Hai cánh tay từ dưới chăn vươn ra, làm động tác duỗi người không hề có hình tượng gì cả.
Mệt mỏi do bôn ba cả một đêm lúc này mới biến mất, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.
Tiếp tục tiến về phía trước, cô cũng không biết thứ đang chờ đợi mình sẽ là cái gì, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Có một số việc giống như vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngẩng đầu nhìn Hoắc Tam gia đang đứng trước mặt mình, chẳng biết vì sao trong đầu cô lại hiện lên hình bóng máu me khắp người, quần áo rách rưới tả tơi ở thành Phong Đô kia.
Nhìn thấy sự chua xót cùng bi thương ở trong mắt cô, Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”
Cô ta đứng ở đầu giường, cung kính nói: “Phu nhân, chi thứ của nhà họ Hoắc ở phía nam đến ạ. Trước đây đều là do Tam gia tiếp đãi bọn họ, nhưng hôm nay Tam gia lại đến công ty, cô có muốn đi xuống xem một chút không ạ?”
Tần Nguyễn uống nửa cốc nước, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Hoắc Chi đứng bên giường.
Tần Nguyễn lại hỏi: “Bên chi thứ đến bao nhiêu người?”
“Mười hai người, trong đó có cả gia đình của ông Cửu ạ.”
Giọng nói trầm thấcp của anh truyền vào trong tai Tần Nguyễn.
Cơ thể Tần Nguyễn vô thức trở nên căng thẳng, lơ đãng dời ánh mắt đi chaỗ khác, cô bình tĩnh nói: “Chuyện có chút phiền toái, quay ra quay vào thì trời đã sáng mất rồi.”
Tần Nguyễn ngồi vào bàn trong phòng ăn, dưới ánh mắt dịu dàng chăm chú của Hoắc Vân Tiêu, cô yên lặng ngoan ngoãn ăn như thường ngày.
...
Hoắc Vân Tiêu yên lặng nhìn cô, anh khẽ cau mày nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra.
Anh đưa món đồ chơi cho Hoắc Diêu ở gần nhất, rồi giống như không nhìn thấy Tần Nguyễn đang chột dạ mà đứng dậy đi về phía cô.
Trên đường trở về, Tần Nguyễn nhớ lại tất cả những gì cô đã trải qua sau khi tái sinh và những người cô đã từng gặp.
Mọi thứ tưởng chừng như không liên quan nhưng càng tiếp xúc, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng hằn sâu.
Tần Nguyễn vừa dựa người vào đầu giường thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Nếu là Tam gia thì anh sẽ không gõ cửa.
“Anh để bữa sáng cho em đấy, ăn xong rồi lên lầu nghỉ ngơi?”
Tay Tần Nguyễn bị bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, cô rũ mắt xuống nhìn hai người nắm tay nhau, vẻ mặt mê mang.
Hoắc Chi thành thật khai báo: “Trước khi đến công ty ạ.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì bật cười vì tức, đây rõ ràng là có dự mưu mà.
Nếu như có thể xem nhẹ những cơn đau nhói thỉnh thoảng xuất hiện ở phần thắt lưng trở xuống khi ngồi dậy, thì cảm giác đúng là không thể tốt hơn.
“Cốc cốc!”
Hoắc Chi ra lệnh cho người hầu ở dưới lầu đưa người của chi thứ đang chờ đến sảnh phụ.
Ngay sau đó cô ta bước nhanh vào phòng tắm, nhân lúc Tần Nguyễn rửa mặt, cô ta báo cáo lại cho Tần Nguyễn những thứ cần phải chú ý khi Hoắc Tam gia tiếp đãi người của chi thứ, đồng thời cũng kể chi tiết cách tiếp đãi từng người khác nhau trong các ngày lễ ngày tết.
Chàng trai trẻ ngồi giữa ghế sô pha trông thất thần, cảm xúc có vẻ không ổn định.
Hai mắt cậu ta khẽ nhắm lại, một tay nắm chặt thành nắm đấm, đặt lên đùi, tay kia cầm điếu thuốc cháy dở.
Giọng điệu của Tam gia rất dịu dàng, anh kéo tay Tần Nguyễn đi về phía phòng ăn.
Mí mắt anh khẽ rũ xuống, giấu đi những tia đen tối trong đáy mắt.
Tần Nguyễn lắc đầu, chớp chớp đôi mắt chua xót rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải ạ, chỉ là em mệt mỏi và hơi buồn ngủ thôi.”
“Ăn uống xong đã rồi ngủ.”
“Tam gia đi lúc nào?”
Hoắc Chi: “Ăn cơm trưa xong, chủ nhân nhận một cuộc điện thoại rồi đến công ty luôn ạ.”
“Em, em...”
Hoắc Lục đưa tay ra chỉ cậu ta, định chỉ trích nhưng nhìn thấy quầng thâm bên dưới mắt Hoắc Kỳ thì lại không đành lòng lên tiếng.
Tần Nguyễn nghe vậy thì nhíu mày.
Ông Cửu, người đại diện cho những trưởng lão của nhà họ Hoắc, tương đối lớn tuổi, cũng có quyền lên tiếng nhất định, ông cụ Hoắc sẽ không làm ông ta khó xử ở ngay trước mặt.
Nửa tiếng sau, Tần Nguyễn cùng Hoắc Chi đi xuống lầu.
Có ba người trẻ tuổi đang ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, nhìn tuổi họ cũng không lớn lắm, đều ở độ tuổi hai mươi.
Động tác nhấc chăn trên tay Tần Nguyễn dừng lại, cô đưa tay với lấy cốc nước trên tủ đầu giường, rồi hô lên về phía cánh cửa: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Chi bước đều đều đi vào.
Hoắc Chi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tần Nguyễn, cô ta càng thêm cung kính nói: “Phu nhân, chủ nhân nói cô là nữ chủ nhân của gia tộc, về sau những chuyện này đều do cô xử lý ạ.”
Bước chân đang tiến về phía phòng tắm của Tần Nguyễn dừng lại, cô quay đầu không xác định hỏi: “Tam gia nói như vậy lúc nào?”
Người này có ý kiến rất lớn đối với cô, vẫn luôn chạy khắp nơi vì muốn ngăn cản cô tiếp nhận khu hình phạt.
Tần Nguyễn đặt cốc nước trong tay xuống, vén chăn lên xuống đất, rồi ra mệnh lệnh rõ ràng cho Hoắc Chi: “Nếu bọn họ đã đến rồi thì cứ tiếp đãi theo quy củ cũ của Tam gia thôi.”
Tần Nguyễn không thích hợp.
Đi ra ngoài một chuyến này rồi trở về, trên người cô giống như đeo gông xiềng nặng nề.
Anh ta đành liếc mắt sang cậu thanh niên ngồi bên cạnh em họ mình, đứng dậy rồi giơ tay với cậu ta: “Cậu đi với tôi!”
Cậu thanh niên đó đứng dậy đi cùng Hoắc Lục tới chỗ tủ trưng bày, Hoắc Lục trầm giọng hỏi: “A Văn, cậu đã ở cùng với Hoắc Kỳ trong suốt thời gian này, rốt cuộc thì em ấy đi quậy ở đâu vậy, tại sao lại thành ra như thế này?”
Người thanh niên tên A Văn đứng nghiêm chỉnh, cung kính rủ mắt xuống, trả lời: “Thưa Lục thiếu, thiếu gia không hề đi đâu cả, chỉ là cậu ấy không ngủ được thôi.”
“Cái cứt ấy!” Hoắc Lục nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.